Chương 2: Là Hakagaro Kokoro... Senpai?

Nanaya Một Cuộc Xuyên Việt Hành Trình

Chương 2: Là Hakagaro Kokoro... Senpai?

Hừm... Vậy là đã đến giờ nghỉ trưa.

Việc học đối với tôi mà nói có lẽ chỉ là một cách giết thời gian qua ngày... chắc vậy.

Tôi đứng lên, nhìn về phía hành lang bên ngoài, theo thói quen đưa tay vào trong túi.

Tay đút túi quần, một thói quen khá kỳ lạ của tôi, mà trong mắt học sinh chỉ có đám côn đồ mới ra vẻ như thế... Đó cũng là một trong những lý do tôi không có quá nhiều bạn bè ở tại trường.

Giờ thì, nên đi ăn trưa ở đâu đây?

... Được rồi, có lẽ vừa đi vừa suy nghĩ cũng là một ý kiến không tồi.

Theo như tôi đoán, có lẽ giờ này căn-tin đã chật kín người.

Những người khác còn đang tranh thủ thời gian mang đồ ăn kiếm chỗ ngồi, còn lại đằng sau vẫn đang có đống người hì hục chạy xuống đây.

A a~ Tôi không nghĩ là mình có thể có đủ thời gian chen vào trong đám người, rồi mới có thể lấy được đồ ăn, cuối cùng sẽ tìm chỗ ngồi. Nó quá... tốn thời gian.

... Suy tư một chút đi, còn nơi nào có khả năng cung cấp miễn phí đồ ăn, có một chỗ ngồi yên tĩnh, một chỗ không có chen chúc xô đẩy?

Những gì tôi có thể hình dung ra được, đó là sân thượng.

Có thể ăn quỵt của thằng bạn thân Kagakimi, lại có chỗ ngồi yên tĩnh, không chen lấn xô đẩy... Ừ, một chỗ ăn trưa lý tưởng.

Hơn nữa, hình như trong miệng thằng kia nói tới "vị khách danh dự"... Tôi có chút hứng thú, đi xem một chút cũng không phải là không thể.

Cho nên, thay vì xuống căn-tin, tôi đi ngược lên trên tầng thượng.

"....."

Tôi đi chầm chậm, thực sự cũng chẳng quá mất thời gian để lên tầng thượng, cộng thêm cả dòng máu có vẻ không quá tích cực, phải chăng mất gấp 3 thời gian mới có thể đến được địa điểm cần đi.

... Trên đường cũng không có quá nhiều điểm đặc đặc biệt chú ý, cho nên tôi rất nhanh đến được cửa ra.

Mở cửa ra, bất chợt một luồng gió đổ xô vào.

Thật mát mẻ. Quả nhiên trên sân thượng ăn trưa mới là tuyệt nhất.

Hầu hết, tất cả các chỗ đều còn trống. Xem ra có vẻ chẳng mấy ai lên đây ăn trưa.

Tôi liếc nhìn sân thượng.

Xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ. Một số học sinh đang ngồi ở một góc nào đó bàn tán, nhưng không quá xôn xao cùng náo nhiệt, họ tập trung vào bữa ăn là chính.

Nếu bàn về việc gì, thì tôi không biết.

Còn về bên kia...

"Ê, Nanaya!"

Người đang cực lực vẫy tay đó chính là thằng bạn tóc vàng của tôi.

"....."

Hừm. Thật may mắn, xem ra không cần tìm cũng tự mình mời đến.

Lần này muốn quỵt nợ nhiều mới được à...

Đánh vẫy tay đáp lại, tôi ngồi xuống cùng chỗ với Kagakimi.

"Mày đến muộn quá! Tao đã nói phải đi sớm vì có vị khách vô cùng đặc biệt cơ mà. Mày lại đi luẩn quẩn quanh chỗ nào đó?"

Ngay khi tôi ngồi xuống, phía đối diện Kagakimi lập tức càu nhàu.

Từ khi nào thằng này lại cường độ vị khách thành "vô cùng đặc biệt" rồi?

"Ờ ờ, hôm nay cảnh đẹp ý thơ quá, mải ngắm quên mất. Vậy vị khách mời vô cùng đặc biệt của mày đâu rồi?"

"À... Ừ, chị ấy hứa rằng hôm nay sẽ cùng tao đi lên tầng thượng ăn trưa, nhưng chờ đến tận lúc này mà vẫn chưa lên. Đại khái là phải đợi một lúc nữa đi? Dù sao tao đoán con gái lúc hẹn hò thể nào cũng phải đến muộn."

"Hừm..."

Hẹn hò? Vậy ra thằng này có ý định cưa đổ cây cổ thụ à? Một ý tưởng táo bạo.

Hơn nữa... Chị ấy?

"Xin lỗi đã để em đợi lâu, Ataka-kun!"

Một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt tôi.

Nói thế nào nhỉ? Một vị mỹ nữ chân chính, không phải là dùng son phấn tô màu điểm đẹp. Mái tóc xanh lam dài đến tận lưng, đôi mắt đen lánh, tựa như phản chiếu ánh nắng mặt trời, ấm áp khó tin được.

"A!"

Dường như chị ấy cũng đã phát hiện ra rồi.

"Yo! Lâu lắm không gặp... Kokoro-senpai."

Thú vị đấy, thì ra thằng kia muốn nói tôi sẽ ngạc nhiên chính là chuyện này.

Tuy không muốn thừa nhận, nhưng có vẻ hắn đoán đúng rồi.

"Haha... Là em đúng không nhỉ, Nanaya-kun?"

Senpai ngơ ngẩn một chút, sau đó giật mình tỉnh lại, hơi cười ngượng ngùng. Xem ra biểu hiện ngơ ngác vừa rồi làm cho cô ấy rất xấu hổ.

"Thấy chưa nào? Tao đoán chắc là mày lẫn chị ấy sẽ ngạc nhiên cho mà xem."

Kagakimi bộ mặt làm ra vẻ cao thâm, thằng này nhìn qua cực kỳ đắc chí.

"Đúng là mày làm tao ngạc nhiên thật đấy, Kagakimi. Nhưng sau tất cả, mày vẫn chỉ là một thằng vô tích sự, đúng không nào?"

"Vẫn hơn là thằng nào đó ngủ gật trong lớp."

"Ừ. Tao nghĩ một thằng cú đêm chính hiệu, đến trường chỉ để điểm danh như mày lại nói lời lẽ chính đáng như vậy... Hình như đài truyền hình nói tối nay sẽ gặp bão."

"... Một lần nữa, tao cảm thấy trình độ châm biến của mày đạt đến mức mày vốn không nên có."

"Quá khen."

"Ahaha... Nhưng như thế mới đáng là kỳ phùng địch thủ của tao từ hồi cấp 2 đến giờ!"

"Mày đang nói về chuyện nợ tao 5000 yên?"

"Không. Tuy nhiên đó cũng là một phần."

Nhưng mà hắn cũng nhớ dai nhỉ? Dù sao thằng này nợ tôi tận 5000 yên từ hồi trung cấp tới giờ, đó cũng đủ để có lý do làm kẻ thù với nhau rồi.

"Tuyệt thật đấy. Tuy rằng được Ataka-kun mời đến đây ăn trưa... Nhưng chị không nghĩ tới có cả em tham gia cùng nữa, Nanaya-kun."

Senpai cười vui vẻ, cũng không giống như cười ngượng ngùng vài giây trước.

"Vâng, bọn em vốn là bạn thân từ hồi cấp 2 rồi cơ!"

Thay vì tôi nói, Kagakimi giành quyền trả lời trước, hơn nữa còn dùng khuỷu tay thúc vào bụng tôi làm một minh chứng.

Đau đấy.

Thằng này định ngăn cản tôi nói chuyện với Senpai à?

"Thì ra là em đã biết Nanaya-kun từ trước. Nếu em nói sớm thì chị có thể chuẩn bị tâm lý kỹ càng hơn rồi."

Đúng đấy, nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của Senpai vài giây trước là biết.

"Ahaha... Em muốn cho hai người cảm giác bất ngờ mà."

Kagakimi cười ha hả.

Thằng này... Nó chắc chắn là muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc nãy của Senpai đi?

"Rất bất ngờ à..."

Tôi lắc lắc đầu, nhìn xuống khay đồ ăn mà Senpai vừa mới mang đến.

Cơm cà-ri, bánh mỳ-sữa và mì Udon....

Tôi nghi ngờ bánh mỳ kèm theo sữa này dành cho ai đây?

"Này! Đấy là tiền do tao trích ra đấy! Biết thân biết phận mà nói lời cảm ơn đi."

Kagakimi nhìn tôi với giọng nói khinh bỉ. Thằng này thừa biết tôi đến để ăn quịt.

"Senpai. Bánh mỳ với sữa này... chẳng lẽ chị sẽ ăn chúng?"

"Này! Đừng có bơ t..."

"Đúng vậy đấy, chị hôm nay ăn bánh mỳ với sữa... Chị đã luôn muốn một bữa ăn kỳ lạ giống như thế này."

... Như chị ấy đã nói, nó thật kỳ lạ.

Bánh mỳ với sữa... Tôi cảm thấy nó không thực sự là một bữa ăn trưa cho lắm. Cảm giác nhiều hơn chính là đồ ăn vặt lót dạ.

Còn Kagakimi? Tự động bỏ qua thằng đó đi.

"Itadakimasu!"

Chắp tay lại, giống như một lời cầu nguyện, tôi lấy từ khay đồ ăn của Senpai một suất cơm cà-ri.

Tiếp theo đó...

"Mày định lờ đi thằng bạn chí cốt của mình đến khi nào hả?"

Âm thanh như một con ác linh đội mồ sống dậy, tôi chỉ thấy bụng của mình bị hành hạ thêm một lần nữa.

... Thằng khốn. Khi nào có cơ hội trả thù nó sau vậy.

"Haha..."

Dường như cảm thấy chột dạ, ánh mắt của Senpai hơi liếc về chỗ khác.

.......

"Nói đi nói lại. Tuy rằng tao có biết được mày quen với chị ấy, nhưng từ bắt đầu khi nào mà mày quen được với Senpai vậy, Nanaya?"

Trong lúc bàn tàn về chuyện không đâu vào đâu, bỗng nhiên Kagakimi hướng về tôi hỏi dò.

"Hừm..."

Khi nào quen với Senpai?

Tôi có thể nói rằng tôi không nhớ rõ sao?

Mặc dù ký ức đều mơ mơ màng màng, nhưng cái tôi duy nhất biết được là quen biết với Senpai không lâu cho lắm. Chỉ vậy thôi.

"Đừng làm phiền Nanaya như vậy. Để chị giải thích hộ cho."

Kokoro-senpai lắc đầu, đối với Kagakimi ân cần nhắc nhở.

"Vâng."

Bị Senpai nhắc nhở, Kagakimi chỉ có thể gật đầu một cách ảo não.

"Để xem nào... Nói đến họ tên của chị trước. Chị tên là Hakagaro Kokoro, một học sinh cấp 3 bình thường, chẳng có gì đặc sắc.

Thú vui duy nhất của chị là thích giúp đỡ mọi người. Hễ có gì không hoàn hảo là chị rất hay ngứa mắt, phải làm cho nó hoàn hảo mới thôi. Đó cũng là lý do bình thường chị hay bị giáo viên nhắc nhở."

Nói đến đây, khuôn mặt Senpai hơi đỏ lên vì ngại ngùng.

À ừ, cái này thì tôi biết. Dù sao chị ấy cũng đã từng giới thiệu qua một lần với tôi rồi.

Nhưng Kagakimi bên cạnh tôi thì khác.

Nhìn thằng đó kìa. Chăm chú lắng nghe từng chữ một, nếu nó học hành trên lớp cũng giống như vậy thì quá tốt rồi.

Tuy nhiên, đó là chuyện không bao giờ có thể xảy ra... Hoặc chí ít là tỷ lệ rất nhỏ.

"Khoảng một tuần trước, khi nhìn ra ngoài cửa sổ phòng học. Chị thấy được một giàn hoa đã vô tình bị dẫm nát trong hàng rào gỗ.

Vì chị là loại người không thể ngồi yên khi nhìn thấy mớ hỗn độn này. Cho nên chị đã chẳng thể phớt lờ rồi bỏ đi."

"...."

Thật là một Senpai kỳ lạ.

"Em nghe thành ngữ này chưa? 'Rèn sắt khi còn nóng' hay đại loại thế. Chị mượn đồ dùng trong kho và tốn một ít thời gian mua hoa tươi ở cổng trường để sửa chữa."

Senpai giống như trở lại với ngày đó vậy, lông mày của cô ấy nhíu lại như muốn nói: "Thật là tệ quá phải không?"

"Vì lúc đó chỉ còn đúng 3 phút ngắn ngủi còn lại. Chỉ cần chị bỏ đi và không quan tâm đến, thì giáo viên sẽ không nhắc nhở chị.

Nhưng... Chị đơn giản là không thể. Chị không thể tập trung học với khu vườn thế này được, ngay cả khi chị đã về lớp. Chắc chắn chị sẽ lại liếc xuống, và rồi giáo viên sẽ mắng, ‘Này, cô kia! Cô đang nhìn cái gì đó?’ Chị sẽ bị phạt là cái chắc!"

... Quả là thế. Tôi đoán giáo viên nào cũng sẽ khó chịu nếu Senpai cứ nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tuy nhiên, đúng lúc chuông tiết 1 đã bắt đầu reo vang... Thì Nanaya-kun xuất hiện."

(5000 yên có giá trị khoảng 1 triệu tiền VND)