Chương 1: Tôi là Nanaya Shiki, có gì sai sao?

Nanaya Một Cuộc Xuyên Việt Hành Trình

Chương 1: Tôi là Nanaya Shiki, có gì sai sao?

"Shiki, thứ mà em nhìn tới là thứ lẽ ra không một ai, hay là bất cứ thứ gì được phép biết đến cả.

Mọi thứ trên đời này đều có điểm yếu riêng. Chính chúng ta, những thứ gọi là sinh vật, rồi cũng sẽ chết già, đó cũng chính là lý do chúng ta không thể trở nên hoàn hảo.

Đôi mắt của em, nó khả năng nhìn thấy số mệnh của vạn vật, của mọi thứ... Nói tóm tắt lại, em có thể nhìn thấy được tận cùng của sự sống, gọi đó là tương lai."

".. Nhìn thấy... tương lai?"

"Đúng vậy. Chính xác mà nói, em có thể nhìn thấy cái chết.

... Có lẽ em chẳng cần biết điều này ngay lúc đầu đâu. Nếu một lúc nào đó em phải dùng đến chúng, tức khắc em sẽ hiểu ra ngay thôi."

"... Sensei... Em vẫn chưa hiểu gì cả."

"Thế là tốt. Điều quan trọng là bây giờ em không cần phải hiểu, tất cả những gì chị muốn truyền đạt là em tuyệt đối không được cắt những đường kẻ đó chỉ để đùa vui, hiểu rõ chứ?

Nếu em làm vậy, con mắt của em sẽ coi sinh mạng của người khác là thấp kém, và đó sẽ là điều tồi tệ nhất có thể xảy ra..."

"... Vâng. Vì chị đã dặn, nên em không làm nữa. Ngoài ra, ngực em cũng như bị thắt lại... Em xin lỗi, sensei. Em hứa sẽ không tái phạm đâu."

"Vậy thì tốt rồi, Shiki. Đừng bao giờ quên đi những gì em đã trải nghiệm hôm nay. Nếu em giữ vững lời hứa, chị tin chắc rằng em sẽ tìm thấy hạnh phúc."

------------

"Shiki à, đôi mắt đó là món quà của Thượng Đế ban cho em. Hãy dùng nó khi nào cần thiết. Không ai khác ngoài chính em có quyền đánh giá bản thân em là người như thế nào.

Tuy rằng đây chỉ là một trong số những năng lực có thể sở hữu bởi con người, nhưng thứ của em lại đặc biệt đến đáng sợ. Nếu em đã sở hữu nó thì nhất định có nguyên do.

Thượng Đế không dành cho ai sức mạnh mà không đi kèm với lời giải thích cả.

Em có thể nói rằng ‘Trực Tử Ma Nhãn’ này được ban cho em bởi vì sẽ đến lúc em cần sử dụng chúng. Vì thế, em tuyệt đối không được lờ đi năng lực này."

Sensei cúi xuống để cặp mắt chúng tôi gặp nhau.

"Nhưng em không bao giờ được quên điều này.

Shiki, chị không nói sau này em sẽ trở thành một vị Thánh. Những gì chị muốn nói là hãy sống thật tốt với lòng mình và trở thành một con người theo cái cách mà em nghĩ là đúng...

Nhưng nếu em có thể nhận ra sai lầm và biết sửa lỗi. Chị tin rằng trong vòng mười năm nữa, em sẽ trở thành một chàng trai tốt...."

-----

Tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trên bàn học.

Tấm rèm trên cửa sổ lắc lư nhè nhẹ. Tôi cảm thấy một cơn gió thổi qua khuôn mặt, thật mát mẻ.

Đó... là một giấc mơ mà thôi, phải không?

Tấm rèm khẽ chạm vào đôi tai của tôi, mềm mại, có chút thô ráp, đó là biểu hiện cho mọi thứ tôi đang nhìn thấy ở đây đều có thực.

... Đúng vậy, đó chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ quá đỗi quen thuộc, có lẽ chỉ vì đó là ký ức đã từng thoáng qua trong mảnh vụn của vô số mảnh vụn quá khứ khác.

Rất nhỏ bé, rất ngẫu nhiên.

Tuy nhiên, nó thật đặc biệt, chẳng phải sao?

Giấc mơ vốn không thể được xây dựng trên những điều hoàn toàn xa lạ. Nó chỉ là một hình chiếu của kí ức người mơ mà thôi.

Tuy nhiên, mơ cũng chỉ là mơ. Suy cho cùng, đó vẫn là hư ảo, sống trong thực tại mới là điều tốt nhất, đúng không?

Nghĩ đến nhiều như vậy, nhưng thật ra tôi vẫn cảm giác có chút mất mát.

.... Aa~ Nói đến chuyện khác, xem ra hôm nay thời tiết thật đẹp, làn gió lạnh báo hiệu cho mùa đông sắp tới.

Khô hanh, lạnh lẽo, cây cối chết dần....

Một thời tiết chẳng mấy tốt đẹp cho lắm... Ít nhất theo ý kiến của tôi là vậy.

"Nanaya bạn hiền!... Này! Không ngờ có ngày mày cũng có thể ngủ gật trong lớp được. Nó làm tao ngạc nhiên đến hết hồn đấy!"

"...." Tôi không thể không thở dài một tiếng.

Vốn định giả vờ nghiêm túc học bài đấy, nhưng xem ra có vẻ bị bóp chết từ trong trứng nước rồi.

"Hừm... Tao cũng ngạc nhiên khi mày đến sớm như thế này đây. Sao? Hôm qua thức khuya bị phụ huynh bắt gặp, huh? Cái này có chút hơi... hơi quá kỳ lạ đấy?"

Tôi quay mặt lại, lấy tay sờ sờ cằm, dùng dáng vẻ cực độ sửng sốt nhìn thằng có dáng vẻ côn đồ trước mắt này.

Thực tế, hắn là học sinh nhưng mang cái dáng vẻ côn đồ.

Đầu nhuộm hơi vàng, xỏ khuyên tai.

Ăn mặc thì luôn lôi thôi lếch thếch, cái nhìn mang đầy tính chất gây sự kia giống như sẵn sàng muốn đấm vào mặt thằng nào có cái nhìn bất mãn đối với hắn...

Kagakimi Ataka, thằng đầu gấu bậc nhất trong cái trường tràn ngập giáo dục cùng lễ phép này.

Ừ... Nói làm sao nhỉ? Tôi luôn tự hỏi thế quái nào mà tôi có thể quen được với thằng này.

Được rồi, điều đó có vẻ không quá quan trọng cho lắm.

"Ahaha... Tao đoán là tao đi đến trường học sớm chỉ đơn giản là vì tao thức dậy sớm hơn bình thường mà thôi."

"Hm..."

Một câu trả lời ngớ ngẩn, tôi đoán là hắn đang cố ý lách sang chuyện khác.

Nhưng mà thôi đi, bí mật thì vẫn để nó làm bí mật. Cho nên tôi cũng không hỏi tiếp.

Dù sao, hôm nay cũng là ngày đầu tiên một người tên là Nanaya Shiki làm chủ thân thể mới này... Một điều khá khó khăn. Dù sao hai ký ức cùng chung một thân xác không phải là điều dễ dàng tiếp thu cùng điều khiển.

Tôi, rốt cuộc là Nanaya Shiki bình thường của thế giới này, hay là Nanaya Shiki đặc biệt của một thế giới khác?

... Well, khó mà có thể biết.

Có lẽ giống như con mèo trắng kia đã nói. Tôi chỉ là một phần bỏ đi của Tohno Shiki, kết hợp với thân xác của một thằng xấu số nào khác cùng tên Nanaya Shiki mà thôi.

Nhưng sau cùng, tôi vẫn là Nanaya Shiki. Đó là điều chẳng ai có thể chối cãi được.

"Nói đi nói lại, Nanaya! Mày định như thế nào với đám CLB tập đoàn Nữ Thần đây?"

Kagakimi dùng cả chục thế kỷ không thay đổi giọng nói ê âm kia, làm cho tôi không khỏi phải ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái.

"Oh? CLB tập đoàn Nữ Thần? Từ khi nào tao đắc tội với bên đó thế?"

Có lẽ vì quá chán đi? Tôi lơ đễnh hỏi.

"Mày không biết?!"

"Dĩ nhiên là tao không biết. Nếu không tao cũng chẳng cần hỏi thằng như mày làm gì."

"Lời nói của mày nghe quá dã man, Nanaya! Mày cư xử rất bình thường với người khác, quả là không công bằng một tý nào cả."

"Hừm... Đến bây giờ mày mới nhận ra điều đó à? Cuộc đời vốn dĩ không công bằng với bất kỳ ai cả."

"... Bớt chém gió châm ngôn đi. Mày chỉ trưng thái độ đó với tao thôi."

"Đúng vậy, vào chuyện chính đi thôi. Rốt cuộc mày đang nói cái gì về CLB điên rồ đấy?"

"Chà chà... Có vẻ như mày rất quan tâm đến vấn đề đó thì phải?"

Kagakimi cười cợt lơ đễnh, làm ra vẻ bí mật tuyệt đối.

"... Đó vốn liên quan tới tao."

"Ô hô... Mày có nhớ đến vụ việc mới ba ngày trước không?"

Ba ngày trước? Đó là thời gian trước khi vào trong thân thể mới này.

... Ồ? Hình như có chút nhớ đến.

"Có phải là... Tao đắc tội với vị nào đó tiểu thư bậc nhất, đúng không?"

Nhớ lại thì, mơ hồ có một cô gái tóc đen giận dữ nhìn lấy tôi, ánh mắt như muốn cắt thân thể nhỏ nhoi này ra làm từng mảnh, đóng gói, sau đó cho vào giàn hỏa thiêu, đến khi thành tro mới thôi vậy.

Ánh mắt quá đáng sợ, làm tôi nhớ đến không sai từng chi tiết một.

Xem ra "tôi" lúc đó đã vô tình làm ra chuyện gì đó không nên xảy ra rồi.

"Xem ra có vẻ mày đã nhớ ra rồi nhỉ?"

Kagakimi cười hớn ha hớn hở, xem ra có vẻ đắc chí lắm.

"Chính vì thế nên đoàn CLB Nữ Thần muốn săn bắt tao đi?"

CLB Nữ Thần, ừ, là do một đám fanboy cuồng mỹ nữ tạo thành. Phương châm chính hiệu đó là: "Bảo vệ Nữ Thần, thiêu đốt xâm phạm."

Chúng ta có thể xem như đó là một đám Cuồng đồ tôn giáo. Không điên thì cũng phải cuồng.

Một cái CLB khiến cho người ta cảm thấy run sợ.

Nếu bị bắt được, kết cục có lẽ sẽ rất thê thảm.

"Ừm, không nói chắc mày cũng hiểu. Có lẽ là ngay cả tao cũng không dám ló mặt trên đường phố khi có cả một đám người điên rượt đuổi tìm mình. Đó là lý do tao dậy sớm để báo tin buồn cho mày, tự cầu phúc đi."

"Oho? Chỉ vậy thôi à? Tự kiếm lý do cũng chẳng thể nào làm câu chuyện đời của mày càng thêm đặc sắc hơn đâu. Chút hài hước còn sót lại của mày đâu rồi?"

Tôi nhún vai, biểu hiện chẳng ra làm sao cả, vừa đáp lại lời Kagakimi.

"Ái chà. Đẳng cấp châm biến của mày đột ngột tăng trưởng ghê nhỉ? Hay là hôm nay trời sập rồi? Hay là mày điên rồi?"

"Trời hôm nay rất đẹp, gió mát. Tuy nhiên cảm ơn mày vì đã hỏi thăm sức khỏe của tao, tao ổn."

"Công nhận. Nếu mày nói ổn thì chắc chắn mày ổn thật."

Kagakimi khuôn mặt dường như nói lên cái vẻ muốn ăn vài phát đấm.

Chuông báo hiệu giờ vào lớp bắt đầu, cắt đứt giờ tán dóc của chúng tôi.

"Giờ học bắt đầu rồi. Mau biến về cái xó chuồng của mày nhanh lên."

"Ờ ờ. Mà này, hôm nay lên sân thượng ăn trưa thay vì xuống căn-tin nhá. Tao đã có được một vị khách danh dự, nên gắng gượng mà đi đến đó đi."

"Vị khách danh dự?"

Tôi hơi ngạc nhiên. Không mấy khi mà thằng này tỏ ra tôn trọng với người khác đâu.

"Chuẩn đấy! Mày sẽ phải ngạc nhiên đến khi thấy người đó. Tao cá trăm phần trăm luôn."

Với nụ cười giảo hoạt trên môi, Kagakimi trở về chỗ ngồi.

Nụ cười của hắn... Nó làm tôi cảm thấy hơi cảm thấy lạnh gáy một chút.

Sẽ không phải là đoàn CLB Nữ Thần đang phục kích ở đó chứ?