Nam Việt Đế Vương

Chương 280:

Một lúc sau Trần Phong mới dừng lại, bởi hắn đã không thể tiếp tục duy trì hình thái Âu Lạc Thần tộc, hai cánh đã biến mất, long lân cũng lặn đi. Dù sao hắn mới mở ra bốn phần huyết mạch, hơn nữa là lần đầu vận dụng nhiều tinh huyết như vậy nên có chút không quen.

"Nơi đây có lẽ an toàn."

Hắn tiến vào xác của một cái phi thuyền vỡ nát, chỉ thấy nơi đây bốc lên một mùi cổ xưa. Khắp nơi đều là Bảo binh bị đánh nát, còn có những bộ xương khô bị đinh trên sàn nhà.

"Khoai, Khoai!"

"Chuyện gì? Ta đang bận ôn dưỡng hai phần hồn của ngươi, không rảnh đâu!" Khoai càu nhàu.

"Rồi rồi. Ta muốn hỏi ngươi trong không gian này có bảo vật gì không?"

Khoai lúc này ló đầu từ trong mi tâm của hắn mà ra, đáp:

"Tự cảm nhận đi."

"Tự cảm nhận?"

Trần Phong hai mắt nhắm nghiền, thả lỏng tâm tình, cố gắng cảm nhận theo lời Khoai nói.

"Nơi đây là chiến trường của Âu Lạc thần tộc tàn binh với Yêu Hải hai tộc. Trong đó chết không ít Vương cấp Hoàng cấp Đế cấp cường giả."

"Bọn hắn chết đi thì thân thể mục nát, tuy nhiên mấy tòa không gian trong cơ thể vẫn còn sót lại. Ví như Linh Hải, Ngũ Hành, Âm Dương, Thần Tâm, Không Động. Nếu may mắn ngươi có lẽ sẽ tiếp xúc được một trong các không gian tàn phá của tiền bối."

Trần Phong lúc này đã vận dụng đến Âu Lạc Thần huyết, hóa thành từng đợt sóng năng lượng truyền ra ngoài.

"Thấy rồi!"

Trần Phong mở to hai mắt, bước chân mở ra chạy toàn lực về phía Đông.

Ầm!

Thân thể hắn thoáng chốc bị chặn lại, nhưng Âu Lạc Thần huyết đã bộc phát, mở ra không gian phía trước. Đó là một tòa không gian bên trong cơ thể của một vị Âu Lạc Thần tộc, lúc còn sống có lẽ cũng là một vị Hoàng cấp, bởi vậy Không gian trong cơ thể vẫn không vỡ. Dù sao tồn tại Hoàng cấp đã cực kì khủng bố, thậm chí còn mạnh hơn nhiều tiên nhân cấp thấp, hay là các loại thần linh như thổ địa, hà bá. Chỉ có các vị Tiên, Thần Thánh ở trên chín tầng mây mới có thể áp được tồn tại như vậy.

Ánh sáng chói lóa bao phủ lấy cơ thể hắn, mãi sau mới chậm rãi dịu đi, theo đó cảnh tượng bên trong không gian mới lộ ra.

Trước mắt hắn là một vùng không gian xơ xác tiêu điều, với bầu trời bị xé rách, theo đó lôi đình ầm ầm vọt ra, đánh ngang dọc khắp chốn. Mặt đất thì chia năm xẻ bảy, khô cằn sỏi đá. Nơi trung tâm có một tòa tế đàn, trên tế đàn có một vỏ trứng, chẳng qua nó đã nở ra, chỉ còn lại xác khô.

"Linh Hải không gian?"

Trong sách từng nói, với Phương Đông, bất kể nền văn minh nào đi nữa, dù cách tu luyện có khác nhau nhưng nền tảng vẫn không thay đổi, đó là mở ra các tòa không gian ẩn dấu trong cơ thể. Chúng đối ứng với các bộ vị quan trọng trong cơ thể. Ví như bên trong não ẩn chứa Tinh Thần hải, sau này sẽ diễn hóa thành Linh Hải không gian. Ví như trái tim, sẽ hóa thành Thần Tâm không gian. Lại nói đến nội tạng, hóa thành Ngũ Hành không gian. Còn đi xuống chút nữa, giữa hai chân....khụ khụ, gọi là Âm Dương không gian.

Trong đó con đường đi vẫn là Thân thể, Linh Hồn và Pháp lực. Một số nền văn minh chuyên tu thân thể, có một số chuyên tu pháp lực, nhưng dù thế nào đi nữa thì cả ba đều được đưa vào hệ thống tu luyện. Âu Lạc Thần tộc nặng ở thân thể và pháp lực, tuy nhiên vẫn không bỏ quên tu luyện Linh Hồn.

"Có ai đó?"

Trần Phong nhìn về phía xa xa, chỉ thấy nơi đó có bốn người chia làm hai đội ngũ.

"Cậu em cũng vào được đây sao?"

Một người lên tiếng hỏi, hóa ra là thanh niên đã nói chuyện với hắn lúc trước. Anh ta là Nguyễn Sinh, là thiên tài trong thế hệ trẻ Huyễn Linh cảnh, chiến lực cực kì khủng bố.

"Không hiểu sao em đang đi thì bị hút vào tòa Không Gian này."

Trần Phong đáp, lại quay sang nhìn người còn lại. Đó là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, rất xinh đẹp. Dáng người duyên dáng, dong dỏng cao, lại phối thêm một bộ váy lụa dài đến mắt cá chân. Mái tóc đen nhánh tung bay trong gió, phối hợp với thanh kiếm bên hông khiến cô nàng phảng phất như nữ hiệp.

"Đẹp thật."

Trần Phong gật gù, ánh mắt không nỡ rời khỏi cô nàng, lại nhìn sang nhóm còn lại. Đó là hai Long nữ, bộ dáng không khác biệt nhân loại chút nào, chỉ là trên đỉnh đầu mọc hai cái sừng rồng nho nhỏ nên mới phân biệt được.

Hai người này một cao một thấp, bộ dáng đều xinh đẹp vạn phần. Thiếu nữ cao hơn không hề kém cạnh Nguyễn Huyền Trang. Đặ biệt mái tóc màu trắng kia lại càng khiến cô nàng càng thêm phần xinh đẹp, có nét phong tình dị tộc.

Thiếu nữ bên cạnh tuy kém sắc hơn không ít nhưng vẫn là mỹ nữ. Đặc biệt là đôi thỏ ngọc kia thì Trần Phong mới lần đầu nhìn thấy. Nó thật sự...quá lớn so với độ tuổi của cô nàng!

"Nhìn gì mà nhìn, ta chọc mù mắt bây giờ." Thiếu nữ lùn hơn kia trừng mắt nhìn Trần Phong, bộ dáng có chút khả ái.

"Lạc Huyên, tên kia từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm chúng ta, bộ dáng đê tiện như vậy hẳn là có ý xấu!"

Cô nàng quay sang nói với thiếu nữ tóc trắng, bởi vậy cô ta cũng liếc sang nhìn Trần Phong, thản nhiên nói:

"Đừng quan tâm. Lạc Mân, em hãy chú ý một chút, nơi đây là đất liền chứ không phải là Đông Hải, không thể tùy tiện xử sự như trước được đâu nghe không?"

Thiếu nữ lùn lùn ngực lớn kia hóa ra tên Lạc Mân, lúc này gật gù, bĩu môi đáp:

"Em biết, nhưng tên kia cứ nhìn chúng ta chằm chằm, hẳn là có ý xấu!"

Trần Phong nghe vậy thì thở dài, nói:

"Xin lỗi, tại các cô trông hơi khác so với nhân loại nên tôi không tự chủ được mà quan sát. Mong hai cô hiểu cho."

Hành động hai người này rất khác với tên Lý Bạch lúc trước. Tên kia cao ngạo, mắt để trên đỉnh đầu, không xem ai ra gì. Còn hai thiếu nữ này thì khác, không hề khinh thường nhân loại chút nào, hành xử ăn nói cực kì cẩn thận. Điều đó đã khiến hắn cảm thấy những người này thân thiện hơn rất nhiều, bởi vậy mới lên tiếng xin lỗi.

"Biết thế là tốt"'

Lạc Hoa Mân chống eo cười, cái cổ hơn nhướn cao lên. Thiếu nữ Lạc Huyên bên cạnh thì lắc đầu cười nhạt, nói:

"Đủ rồi, giờ bàn việc chính."

Cô nàng nhìn Trần Phong, lại nhìn hai vị Linh Giả nhân loại, nói:

"Giờ năm người chúng ta đã vào được tòa Không Gian này, bởi vậy ta đề nghị đình chiến, cùng nhau do thám bảo vật nơi đây, được hay không?"

"Đồng ý. Nếu các cô đã có thiện ý như vậy thì chúng ta cũng chẳng muốn làm lớn chuyện."

Nguyễn Sinh cười nói, nhìn sang thiếu nữ bên cạnh:

"Cô nghĩ sao?"

"Thế nào cũng được." Tuyết Tâm nhẹ giọng đáp lại.

"Trần Phong, còn em?" Anh ta lại hỏi ý Trần Phong, tỏ rõ sự tôn trọng, không vì thực lực hắn quá thấp mà có chút nào khinh thường.

"Cứ theo anh đi." Trần Phong cười đáp.

Thấy nhóm Trần Phong đã đồng ý thì Lạc Huyên cũng thở ra một hơi, dắt lấy Lạc Hoa Mân đi về một hướng.

"Em cũng muốn khám phá nơi đây, chào hai anh chị."

Trần Phong cười nói, lại nháy mắt với Nguyễn Sinh. Anh ta thoạt đầu còn chưa hiểu, nhưng rất nhanh đã biết, bèn giơ ngón cái về phía hắn, nghĩ thầm:

"Thật là một người tinh ý."

***

Trần Phong một đường chạy đi, chỉ thấy địa hình trong đây tương đối dốc, giống như một ngọn núi vậy, trung tâm là cái vỏ trứng nơi xa xa kia.

"Đây là Không gian của một vị Âu Lạc Thần tộc ta, nói không chừng có thể kết nối được."

Âu Lạc Tinh huyết bị sử dụng, lập tức từng làn sóng vô hình từ trong cơ thể hắn tỏa ra, lan truyền khắp không gian này.

"Thấy rồi!"

Trần Phong lộ ra vẻ vui mừng, bước về phía trước mười bước, năm ngón tay xòe ra đâm vào lòng đất. Theo đó một cái cây cao tầm một gang tay, lá trong suốt không có gân hiện ra, tổng cộng chỉ có ba lá.

"Một loại Dưỡng hồn thảo, đối với Chuyển Linh thậm chí là Huyễn Linh thì đều có tác dụng."

Trần Phong cười như điên, bởi hắn vừa chém Linh hồn ra làm ba, cần rất nhiều các loại thảo dược nuôi dưỡng Linh hồn.

"Loại này nếu luyện thành thuốc thì sẽ được lợi hơn, nhưng ta nghĩ vẫn nên ăn sống thì hơn."

Nói xong hắn tách một lá cho vào miệng nhai, lại dùng Linh lực luyện hóa, dùng Tinh thần lực dẫn dắt, dung nhập vào Tinh Thần Hải.

"Ồ, đồ tốt!"

Khoai từ trong đốt tre đi ra, dẫn dắt dược lực dung nhập vào hai phần hồn kia của hắn, để chúng phi tốc tăng trưởng.

"Trần Phong, dùng Linh Hỏa tẩy đi tạp chất trong Tinh Thần hải đi!"

Trần Phong hiểu ý, lập tức dẫn dắt một tia Linh Hỏa nung nấu Tinh Thần hải, đem tạp chất khu trừ, theo đó Tinh thần lực thêm tinh khiết, Hồn phách càng mạnh mẽ, tư duy thông suốt.

"Thật sự là thứ tốt." Trần Phong lại đem hai cái lá còn lại luyện hóa, lập tức cảm giác được Tinh thần hải xung động, sau đó ầm một tiếng liền đột phá, tu đến Chuyển Linh Ngũ chuyển.

Lĩnh ngộ của hắn với Chuyển Linh cảnh đã khá sâu, dù sao Âu Lạc Thần huyết đã đề thăng lên bốn thành, đủ để hắn tu đến Chuyển Linh bát, cửu chuyển! Giờ đây hắn chỉ cần chăm chỉ tu luyện là có thể đột phá, nếu có đủ dược vật nói không chừng có thể đột phá lên Chuyển Linh thất bát chuyển chỉ trong một tuần!

Người ta thường có câu cảnh giới bất ổn, đó là do một người vó lĩnh ngộ chưa đủ sâu với cảnh giới nào đó nhưng vẫn tùy tiện tăng cấp, kết quả là thực lực không thể phát huy hoàn toàn, thậm chí còn đình trệ không thể tiếp tục tu luyện.

Nhưng Trần Phong thì hoàn toàn không lo điều đó, liên tục tìm hái các loại thảo dược để củng cố Hồn phách.

"Linh Hải không gian chứa thảo dược nuôi dưỡng hồn phách, vậy Ngũ hành không gian có lẽ ẩn chứa các loại Linh dược mang ngũ hành nguyên tố. Không động không gian có lẽ ẩn chứa Linh dược nâng cao Khí trong cơ thể, Thần Tâm không gian ẩn chứa Linh dược khôi phục máu huyết."

Trần Phong thầm nghĩ, lại tiện tay nhổ lấy một gốc Linh dược, phủi nhẹ bụi sau đó cho vào miệng nhai.

Chuyển Linh Ngũ chuyển đỉnh cao.

Hết chương 280