Nam Việt Đế Vương

Chương 282:

Cuối cùng ba người bọn hắn kết thành tổ đội, một đường đi khắp LInh Hải Không Gian của đại năng này. Linh Hải không gian của hắn thật sự khổng lồ, diện tích còn lớn hơn một tòa thành trì. Thỉnh thoảng sẽ thấy được một vài cảnh tượng kì dị, ví như các loại hình chiếu hiện ra kí ức của vị Đại Năng Thượng Cổ này.

Mỗi khi gặp Linh dược thì người nào lấy được trước là của người đó, hai thiếu nữ kia cũng không có ra tay cướp đoạt. Dù sao bọn họ cũng chưa biết rõ Trần Phong là người như thế nào, bởi vậy rất cẩn trọng. Nhờ vậy Trần Phong lại kiếm thêm được chục cây Linh dược nữa, mà tu vi cũng tiến vào Chuyển Linh Lục Chuyển, Linh lực hùng hậu thêm một mảng lớn.

"Trần Phong, ngừng được rồi. Ngươi cần phải dùng Linh Hỏa cùng Quan Tưởng Pháp loại trừ các tạp chất trong Linh dược, chiết xuất Tinh Thần Lực, đảm bảo Tinh Thần Hải tinh khiết nhất."

"Hơn nữa ngươi cũng nên tìm cách dung hợp Âu Lạc Tinh huyết vào Linh lực, lúc đó huyết khí, Chân Khí, Tinh Thần lực đều hợp nhất sẽ giúp cho Pháp lực của ngươi cực kì vững chắc, cộng thêm ngươi đã hấp thu Kim Hệ nguyên tố thì có khi sẽ đạt đến mức đó."

"Mức đó?" Ba phần hồn phách hắn cũng mở miệng hỏi:

"Ở thời đại của ta, có một tên dùng Pháp Lực chứng đạo. Pháp lực của hắn khi hóa thành thuật pháp thần thông thì cực kì khủng bố, độ vững chắc có thể sánh với Đế Binh! Tổ Phụ nhà ngươi từng chiến với hắn một trận, kết quả dù lấy Thuận Thiên Kiếm cũng khó mà chém đứt được Thần Thông tạo thành từ Pháp lực của hắn!"

Trần Phong nghe đến đây thì có cực kì kích động. Linh Giả tu luyện ra Linh lực, LInh thuật tuy mạnh nhưng so với Linh Bảo thì còn kém xa. Bởi vậy họ phải chế tạo ra Linh Bảo, sau đó Linh lực truyền vào Linh Bảo để tăng uy lực của công kích, tăng khả năng tấn công cùng phòng thủ. Nhưng mà Linh Bảo mỗi người cũng có hạn, tế luyện lại hao phí tài nguyên, bởi vậy mỗi người đều chỉ có một hai món Linh Bảo, nhiều lắm là ba bốn món. Nhưng bây giờ Linh lực vững chắc ngang Linh Bảo, vậy thì còn sợ gì? Công kích đánh ra có uy năng không kém Bảo vật cùng cấp, quả thật là nghiền ép.

"Đáng tiếc tên kia Chứng Đạo xong thì bị Thiên Khiển, đánh chết rồi. Nghĩ lại thấy lạ, mạnh như gã làm sao có thể bị Thiên Khiến đánh chết nhỉ?"

Khoai vuốt vuốt mấy cái rễ tre trên đầu, lẩm bẩm:

"Trong Chứng Đạo thì hắn cũng là tồn tại hàng đầu, gần với những Cổ Thần Vương kia, vậy mà lại chết lãng nhách như vậy?"

Trần Phong thấy vậy cũng không làm phiền nó, để cho Khoai tự chìm đắm trong đám câu hỏi do nó đặt ra, bản thân thì quay lại nhập chủ cơ thể.

Oành!

Mặt đất nổ vang, theo đó một con quái vật khổng lồ vươn lên, bộ dáng cực kì ghê sợ. Toàn thân đầy thịt nát, Ma khí yêu khí đen kịt, hóa thành tám cái xúc tu, tám cái đầu.

"Là Yêu Ma!"

Trần Phong giật mình lùi lại, mà hai thiếu nữ Long tộc kia cũng đã phát hiện ra con Yêu Ma, đồng thời vận khí, sẵn sàng chiến đấu. Những Yêu Ma này cũng không hề hiếm gặp, chúng là do tàn niệm của các vị Đại năng Thượng Cổ. Đại Năng Thượng Cổ lúc còn sống đều là tồn tại Hoàng cấp, thậm chí còn là Đế Cấp. Dù chết đi cả vạn năm thì vẫn không phải là chuyện đùa, những ma quái sinh ra trong Tinh Thần Hải của hắn cũng là một mối đe dọa lớn lao.

Trần Phong thủ thế, đỉnh đầu hiện ra Kim Long đỉnh, một đỉnh ầm ầm nện xuống. Nào ngờ con Yêu Ma nọ chỉ cần vung hai cái xúc tu đã có thể chặn đứng nó, thậm chí chấn cho hai cổ tay Trần Phong tê rần lên.

"Cậu lui lại đi!"

Lạc Hoa Mân hét lên, sau đó bàn tay xòe ra, hóa thành một cây Long Kiếm, vù vù chặt đứt ba bốn cái xúc tu của Yêu Ma, sau đó Long Hình biến đổi, hóa thành một con Giao Long dài hẹp, chặn đứng hai cái xúc tu khác đang công tới.

"Ngang với Huyễn Linh đỉnh cao!"

Cô nàng kêu lên một tiếng, sau đó lui lại. Lạc Huyên nghe vậy thì gật đầu, đáp:

"Em hãy dùng nó để luyện tập đi."

Lạc Hoa Mân nghe vậy thì nhảy cẫng lên sung sướng, nào chú ý đến một cây xúc tu đang quất đến bên eo mình.

"Cẩn thận!" Lạc Huyên kêu lên, đang định lại cứu giúp thì một cái Kim Long đỉnh đã bay tới, vững vàng chặn đứng một đòn này.

"Ngu ngốc, chiến đấu còn phân tâm!"

Trần Phong hóa thành Long Hình, sau đó nhấc Kim Long đỉnh lên, ầm ầm nện tới con Yêu Ma.

"Cảm..ơn."

Lạc Hoa Mân lúc này cũng bình tĩnh trở lại, không khỏi có chút xấu hổ. Cô nàng trưởng thành trong nhà kính, là một bình hoa di động, đẹp nhưng dễ vỡ. Tuy rằng đã tu đến Huyễn Long cảnh hậu kỳ nhưng chiến lực phi thường kém cỏi, còn kinh nghiệm chiến đấu gần như bằng không!

Oành!

Kim Long đỉnh bị trúng bốn cái xúc tu, áp lực khổng lồ đè xuống khiến xương cốt toàn thân thể hắn rung động dữ dội. Hắn ở trạng thái Long Hình miễn cưỡng đạt chiến lực Huyễn Linh cảnh trung kì, khoảng cách so với con Yêu Ma này còn rất xa.

"Xem kiếm!"

Lạc Hoa Mân nhảy vọt đến, Kiếm quang sáng rực một mảnh, theo đó từng đám Giao Long hiện ra, cắn phá cơ thể con Yêu Ma nọ. Tuy nhiên nó chẳng biết đau đớn, cũng chẳng biết sợ hãi, mở ra tám cái miệng lớn, theo đó Ma trùng đen kịt phóng ra, cuồn cuộn công tới.

"Giao Long Kiếm khí!"

Cô nàng nhún người nhảy lên, dưới chân Giao Long biến hóa, đầu nhọn hơn, thân mỏng dẹt lại, sống lưng trở nên sắc mỏng tựa lưỡi kiếm, vù vù đâm tới đám Ma trùng. Còn Trần Phong thì chân đạp Kim Long đỉnh, hóa ra một dòng Giang Khí, đi tới đâu Ma trùng bị tẩy sạch sẽ, dù một con cũng không thể chạm đến góc áo hắn.

Hai người cùng con Yêu Ma quần đầu hồi lâu, đến khi chém đứt tám cái xúc tu của nó thì sức lực cạn kiệt. Lúc này Lạc Huyên thở dài, nói:

"Lạc Hoa Mân, em còn cần học nhiều lắm." Nói rồi cô nàng bước ra một bước, nắm tay siết lại, không ngờ lại lao lên cứng chọi cứng với con Yêu Ma. Mỗi quyền đánh ra uy lực đều khủng bố, đến khi đánh ra mười quyền thì thân thể Yêu Ma nát bấy, hóa thành Ma khí cuồn cuộn.

"Yêu Ma xuất hiện, xem ra nó cũng sắp xuất hiện rồi." Trên khuôn mặt Lạc Huyên hiện ra một nụ cười hiếm có, ánh mắt nhìn về phía xa xa. Chỉ thấy nơi trung tâm, chỗ qua Linh Hồn thai trước kia hiện ra một cột sáng rực rỡ, theo đó Long ảnh hiện ra, tiếng rồng ngâm vang vọng trong không gian.

"Đúng thật là cường giả Long tộc ta, lần này gặp may rồi!"

Lạc Hoa Mân mừng rỡ hét lớn, lập tức lao về phía trước. Mà Lạc Huyên cũng đuổi sát theo sau, khiến Trần Phong không thể không chạy theo.

"Là truyền thừa?" Trần Phong thầm nghĩ, nhớ lại mấy kiến thức từng đọc trong sách. Linh Giả tu đến Tôn cấp đã là tồn tại cực kì hùng mạnh, sánh ngang với các Tiên nhân hay là Tiểu Thần, dù chết đi cũng còn thứ gì đó sót lại. Bọn hắn thường sẽ ngưng tụ lại một phần tàn hồn, tuy không thể sống lại nhưng có thể lưu giữ được một phần truyền thừa, nếu may mắn có thể là truyền thừa toàn vẹn. Với những người trẻ tuổi như Lạc Huyên thì đây là một khoản tài sản vô giá, bởi vì nếu tu luyện được thì có khả năng đạt đến cấp độ như những người này khi còn sống. Mà lui lại một bước nữa, nếu không thể tu luyện thì có thể nộp lên cho gia tộc, tông môn, học viện, đổi lấy tài nguyên tu luyện.

Tuy nhiên khi ba người bọn họ chạy đến thì phía trước đã có mấy chục người, chia làm hai nhóm khác biệt, cũng là nhân loại và Hải Yêu.

"Sao các ngươi lại ở đây?" Lạc Huyên ngạc nhiên hỏi một tên thanh niên, gã liền cười đáp:

"Là Lạc Huyên đấy sao? Không dám dấu diếm, chúng ta đã đạt được hiệp nghị với nhân tộc."

"Hiệp nghị?"

"Đúng thế, chỉ cần dưới Chân Long cảnh, hay là Chân Linh cảnh của nhân loại thì đều được vào bờ, tiến vào tòa bí cảnh này. Giờ đã có mấy chục thế lực chạy tới, rất nhanh nơi đây sẽ cực kì náo nhiệt."

Thanh niên kia mang hình dáng nhân loại, tuy nhiên có hơi chút khác. Làn da xanh nhạt nước biển, đầu hơi thuôn dài hình tam giác, nơi hai bên cổ có khe hở như mang cá, sau lưng trồi lên một cái vây. Gã ta là Sa Tiêu, là một tên Sa tộc, thực lực cực kì mạnh mẽ, trong thế hệ trẻ Sa tộc cũng đứng hàng thứ năm.

Lại có mấy tên thuộc Chương Ngư tộc, Thu tộc, Song tộc,... bộ dáng nhìn Lạc Huyên tuy cung kính, nhưng Trần Phong cảm giác có gì đó không ổn. Nhiều tên miệng mang kính ngữ nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ thản nhiên, thậm chí vẻ mặt cũng cực kì bình thản, không giống kẻ cấp thấp gặp kẻ cấp cao. Ở Đông Hải, Long tộc chính là chủng tộc cao quý nhất, là chủng tộc thượng đẳng nhất, bất luận chủng tộc nào thấy Long tộc cũng phải kính nể. Vậy mà bộ dáng những tên này lại như vậy, chẳng lẽ có vấn đề gì xảy ra?

Hắn nói lại nghi vấn của mình cho Lạc Huyên, khiến cô nàng phải im lặng hồi lâu mới nói:

"Đúng là Long tộc ta thống trị Đông Hải, nhưng vẫn có không ít tộc muốn lật đổ. Trong đó phải kể đến Sa tộc cùng Kình tộc, bọn hắn luôn muốn tạo thế lưỡng cực với chúng ta."

"Mà Lạc Long tộc của ta những năm nay có phần suy yếu, bởi vậy sự tôn kính của đám Sa tộc, Kình tộc đã giảm đến mức khó tin, chỉ kém trở mặt mà thôi."

Trần Phong lúc này đã hiểu, lại nhìn về phía nhóm nhân loại. Họ cũng có hơn mười người, ai nấy quần áo đều hơi hướng quý tộc thời xưa, trong đó phải kể đến một tên đứng ở trung tâm, mặc một bộ trang sức cực kì xa hoa lộng lẫy, vẻ mặt lộ rõ sự kiêu ngạo.

"Tiểu Vương Gia, ngài thật sự nhận được chân truyền Cửu Long Đế Vương công?"

"Nghe đồn đích thân thánh thượng tìm gặp, ban cho ngài?"

Một đám người nhao nhao hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ sùng kính.

"Đúng vậy."

Người được gọi là Tiểu Vương Gia kia cười vang, nói:

"Ta được bệ hạ nhìn trúng tài năng, bởi vậy ngay trước khi vào đây đã được ngài ban cho Cửu Long Đế Vương công, tuy chỉ là tầng thứ Dung Linh cảnh nhưng cũng rất đáng nói rồi. Anh chị em ta có ai được như ta, được đích thân Thánh Thượng ban cho Linh công? Ta nói cho các ngươi biết thì các ngươi hiểu vì sao chứ?" Tên kia nói xong liền chắp hai tay sau lưng, đầu ngẩng cao lên.

"Tiểu Vương Gia đã được Thánh thượng xem trọng, vậy thì ngày sau chắc chắn sẽ một bước lên trời, chúng ta thật sự ngưỡng mộ!"

"Ta nguyện đi theo Tiểu Vương Gia!"

"Ta cũng vậy!"

Bọn hắn một đám tung hô tên kia lên trời, khiến gã càng thêm vui sướng, ánh mắt đầy ngạo nghễ quét về phía những Hải Yêu, lại quét đến Lạc Huyên cũng Lạc Hoa Mân, còn Trần Phong thì hoàn toàn không đếm xỉa tới.

"Một đám ô hợp, không hiểu sao vẫn được cho vào đây? Chắc hẳn là phong ấn đã yếu đi rất nhiều." Một tên Chương Ngư tộc cười đểu, nhổ ra một bãi nước miếng.

Hết chương 282