Chương 52: Gò Đất Ba Mả

Mưu Ngay Kế Thẳng

Chương 52: Gò Đất Ba Mả

Chương 52: Gò Đất Ba Mả


***
Bất đắc dĩ, tôi phải cố nén tiếng thở dài ngược vào trong bởi cũng chẳng còn cách nào khác cả. Hà An đang say, một người say sẽ làm gì chẳng ai có thể biết được. Tôi đứng nhìn Hà An với ánh mắt ái ngại nhưng bóng tối đã giúp tôi che giấu đi điều này. Hà An lại vươn vai, lắc đầu qua lại vài cái sau đó đưa tay che miệng như thể ngáp ngủ, điệu bộ thể hiện rõ vẻ uể oải. Tôi thực chưa biết phải xử lý tình huống này ra sao, đưa về Hà An về nhà thì cô nàng không đồng ý mà cứ đứng mãi giữa nơi đồng không mông quạnh, bốn bề tối tăm như này cũng không phải là cách hay.

- Tớ buồn ngủ!

- Gì? Buồn ngủ á? Đừng buồn ngủ.

- Tớ lạnh nữa.

Tôi vội vàng cởi áo khoác ra đưa cho Hà An như một phản xạ tự nhiên. Hà An nhận lấy, khoác lên vai, hít hà vài cái.

- Được rồi, bạn về trước đi!

- Sao thế được, đi đến nơi về đến chốn, tớ sao có thể để An ở đây một mình.

- Tớ cũng đoán là bạn sẽ nói như vậy.

- Hử?

- Hử cái gì mà hử? Mau tìm cho tớ một chỗ ngồi nghỉ tạm, bạn định để tớ đứng mãi như này hả?

- Ơ… ở đây làm gì có chỗ nào mà ngồi, hay… hay An ngồi tạm lên xe đạp đi.

- Bạn có phải là con trai không thế? Gió lạnh như thế này mà bắt tớ ngồi ven đường lỡ như trúng gió phải cảm rồi tớ lăn đùng ra chết thì sao?

Tôi nghĩ thầm:

- "Làm sao mà chết dễ thế được, ốm cũng chẳng ốm đâu".

Nhưng đúng là tôi chẳng có bất cứ ý tưởng nào ngoài việc muốn nhanh chóng đưa Hà An về nhà cho… rảnh nợ.

- Nghĩ mau lên! Chân tớ sắp gãy rồi đây này.

Hà An lên tiếng thúc giục nên tôi cố vận dụng trí nhớ của mình về địa hình xung quanh nơi tôi đang đứng. Bên kia đường là cánh đồng Quán Dê, tôi chẳng lạ lẫm gì cánh đồng này khi mà lúc nhỏ đã có những chiều tôi đội nón lang thang khắp bờ nọ ruộng kia để tìm kiếm thứ tôi cần, thậm chí có lần chính tay tôi đã… bốc mộ của một người xa lạ. Cánh đồng Quán Dê này rộng và bằng phẳng, phóng tầm mắt có thể nhìn rõ lũy tre của vài ngôi làng nằm ở hướng Nam của đường cái quan.

- Chỗ này đồng không mông quạnh, nếu bạn muốn ngồi nghỉ một chút thì bọn mình phải đi về hướng ngã tư Đông Côi gần chỗ trạm xăng đằng kia. – Tôi nói. – Nhưng…

- Nhưng làm sao? Bọn mình quyết định như thế đi.

- Chỗ đấy có mấy cái mả bằng đất!

- Mả ấy hả?

- Ừ!

- Sao lại là chỗ đấy?

- Đó là chỗ duy nhất có thể ngồi được, những chỗ khác chỉ là bờ ruộng hẹp và chỗ ấy cũng gần trạm xăng nữa. Hôm nay mùng Một, ở ngã tư chẳng có hàng quán nào mở cửa nên nói thật là tớ cũng hết cách.

- Vậy thì lại đó ngồi nghỉ.

- Có ma đấy!

Tôi dọa dẫm và hi vọng Hà An sẽ sợ hãi mà đổi ý, nhưng tôi đã nhầm.

- Ma thì ma, bạn là con trai chẳng lẽ cũng sợ ma?

- Tớ… tớ cũng hơi sợ sợ.

- Mở miệng ra là nói chuyện chùa chiền, mồ mả mà sợ ma thì cũng hơi lạ nhỉ? Thôi, tớ đã quyết định như thế rồi thì cứ thế mà làm.

- Xưa… xưa nay tớ… à… tớ thấy không ổn lắm.

- Tớ thấy ổn là được.

Hà An nói dứt lời liền ngồi lên xe đạp chờ sẵn, thêm vài lời thúc giục thì tôi cũng đành ngồi lên xe đạp đi.

- Hay tớ chở bạn lên mạn cổng trường nhé, chỗ ấy có khi còn hàng quán mở cửa.

- Bạn nói nhiều thế nhỉ? – Hà An phàn nàn.

- Đến hàng quán tớ mua nước chanh cho mà uống để giải rượu.

- Tớ không cần, tớ thích như thế này hơn.

- Với lại ngồi trong quán đèn đuốc sáng trưng vừa đàng hoàng lại vừa ấm áp, thoải mái hơn ngồi ở nơi gió máy như thế này.

- Nhưng bây giờ tớ lại không thích đèn đuốc, tớ thích bóng tối hơn.

Tôi nghĩ trong bụng:

- "Bọn say toàn có những suy nghĩ quái gở, nếu là mình thì nhất định mình sẽ chui vào chăn đánh một giấc cho đến khi tỉnh táo thì thôi. Đây chính là lý do mình không muốn tập uống rượu".

Nghĩ là nghĩ vậy chứ tôi chẳng dám hé miệng nói nửa câu. Chiếc xe đã dừng lại ở ven đường, tôi lượng lự rồi nhìn Hà An ái ngại nói:

- Hay là bọn mình về? Có khi anh Tuân đi chơi với bạn rồi cũng nên.

Hà An chẳng nói chẳng rằng chìa tay yêu cầu tôi đưa đèn pin. Cầm đèn pin trên tay, Hà An lia một đường ánh sáng nhằm định hướng rồi bước đi rất nhanh trong bóng tối. Tôi đứng bên đường mà nơm nớp lo Hà An sẽ hụt chân ngã xuống rãnh nước nhưng lạ thay cô nàng bước đi thoăn thoắt.

- "Người say quả nhiên làm được nhiều điều mà khi tỉnh không thể làm được, tài thật!"

Hà An đã đến bên gò đất nhỏ rồi ngồi thụp xuống. Sau một thoáng lưỡng lự tôi cũng chỉ còn biết thở dài rồi lắc đầu ngao ngán, miệng lẩm nhẩm:

- Con lạy các cụ, các cụ sống khôn thác thiêng hôm nay ngày đầu năm mơi cho con mượn chỗ ngồi, việc này cũng là bần cùng bất đắc dĩ mới phải làm vậy, ngày mai con sẽ quay lại tạ lễ các cụ sau ạ.

Ban đầu tôi định để xe đạp ven đường nhưng sợ có người đi qua phát hiện rồi cuỗm mất nên tôi đành phải vác xe đạp theo. Tôi chẳng hiểu sao tôi lại có thể nhấc cái xe đạp mini một cách nhẹ nhàng đến vậy, đây là lần đầu tôi dùng xe đạp của Hà An thế nên tôi nghĩ chắc do là xe Tàu nó nhẹ như thế. Tôi cũng chưa từng thử nhấc cái xe đạp mini đã sang tay cho R9 bao giờ cả.

Cái gò đất nhỏ thoai thoải mà Hà An đang ngồi có ba ngôi mộ bằng đất nằm cách đường cái quan chừng gần ba chục mét. Tôi vừa vác xe đạp đi băng băng trên bờ ruộng mà đầu óc suy nghĩ mông lung, rõ ràng là có điều gì đấy không ổn nhưng tôi lại chẳng biết nó không ổn ở chỗ nào nữa. Cỏ mọc um tùm vây kín ba ngôi mộ, tôi kiểm tra sơ bộ không phát hiện ra chân hương nên đoán rằng con cháu của người nằm dưới này có lẽ đang sinh sống ở nơi xa không về tảo mộ trước Tết. Sau khi để xe đạp xuống rìa gò đất, tôi lấy từ trong giỏ xe cái áo mưa màu xanh mà lúc chiều tôi đã để vào vì sợ lúc tối quay về trời sẽ mưa phùn.

- Đừng ngồi lên cỏ như thế, sương rơi xuống sẽ làm bẩn quần đấy.

Hà Anh rời khỏi chỗ đang ngồi để tôi trải cái áo mưa ra, cô nàng ngồi bó gối, đầu hơi nghiêng sang một bên, cái áo khoác mà tôi đưa cho Hà An dường như đủ ấm khiến cơn buồn ngủ ập đến nên Hà An quay sang nói với tôi:

- Tớ nằm ngủ một chút, bạn canh cho tớ.

- Đừng có nằm!

Tôi đang ngồi bên một ngôi mộ vội nhảy xuống ngăn cản. Hà An hỏi lại:

- Sao thế?

- Trời tối mịt mù, hơi đất sẽ rất lạnh, bạn mà nằm xuống sẽ bị cảm lạnh, đó là chưa kể sương rơi nữa.

- Nhưng tớ buồn ngủ!

Giọng của Hà An chợt nhõng nhẽo không khác gì con em gái tôi ở nhà. Tôi cúi đầu thở hắt ra. Tôi là kẻ giàu trí tưởng tượng nhưng tôi cũng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình sẽ trải qua tình huống như bây giờ. Một nam một nữ ngồi cạnh mấy ngôi mộ vô danh trong buổi tối đầu tiên của năm mới dưới tiết trời lạnh giá.

- Nếu… nếu bạn mệt thì bọn mình ngồi tạm ở đây chừng nửa tiếng thôi, không thể ngồi lâu được đâu An ạ. – Tôi định nói rõ hơn nhưng không thể. Tôi biết càng về khuya tiết trời càng lạnh và âm khí vì thế cũng sẽ thịnh, điều này không tốt cho một cô gái trẻ. – Bạn dựa vào… vào vai tớ mà nghỉ tạm. Tớ… tớ hứa… hứa là sẽ không… không làm gì cả!

Hà An ngước lên nhìn tôi rồi gật đầu. Thú thật là tôi đã rất khó khăn để nói ra câu vừa rồi với Hà An và bây giờ thì tôi cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết. Tôi ngại ngùng ngồi xuống, tim đập thình thịch nhưng Hà An thay vì tựa vào vai tôi để chợp mắt thì cô nàng lại cuộn tròn người lại như một con cuốn chiếu gối đầu lên đùi tôi và chỉ một phút sau tôi đã nghe được tiếng thở đều đều của cô nàng. Tôi ngồi bất động như một pho tượng một hồi lâu trước khi ngả lưng vào bên cạnh ngôi mộ đất, lấy tay thay gối và nhìn lên bầu trời tối đen ở trên cao tít tắp khẽ thở dài. Tôi nhìn Hà An ngủ ngon lành, lần đầu tiên tôi được nhìn ngắm một cô gái ngủ nhưng lại ở một nơi khá là ma mị mà kẻ điên trên đời chưa chắc đã nghĩ ra.

Ba ngôi mộ đất đã che đi phần nào những cơn gió lạnh thổi ngang qua.

- "Nhìn cái mặt lúc ngủ rõ là hiền lành thánh thiện mà sao có lúc lại bất cần đời thế hả An?"

Tôi đã giữ đúng lời hứa, trong khoảng thời gian canh cho Hà An ngủ thì điều duy nhất tôi làm là cầu khấn chị Ma nếu có lảng vảng quanh đây thì để ý giúp tôi đừng để Hà An bị cảm lạnh. Chừng nửa giờ đồng hồ trôi qua thì đôi chân của tôi đã trở nên tê dại, tôi đành phải đánh thức Hà An dậy. Hà An dụi mắt, nhìn xuống khóa của áo khoác rồi đưa mắt nhìn tôi, tôi ngay lập tức hiểu ra cô nàng muốn hỏi gì nên vội nói:

- Tớ không… không làm gì cả! Tớ thề đấy! Chỉ có lúc nãy bạn để tay ra khỏi túi áo khoác nên tớ phải úp tay của tớ lên cho tay của bạn đỡ lạnh mà thôi.

- Tớ ngủ được lâu không?

- Chừng… chừng nửa tiếng.

- Tớ khát nước!

- Ừ, thế về nhà uống! Ở đây không tiện ngồi lâu đâu.

Tôi lảng tránh cái nhìn của Hà An và nhanh chóng gấp lại cái áo mưa một mặt đã ẩm rồi bỏ vào giỏ xe đạp.

- Bạn không lạnh à?

- Tớ còn áo gió mỏng này, bên trong còn áo len và một áo cộc tay nữa nên không lạnh. Bọn mình về thôi, muộn rồi!

Tôi vác xe đạp trở lại đường cái nhưng cái xe dường như nặng hơn lúc nãy vài cân thì phải, tôi nghĩ là do mình ngồi lâu nên tay chân bải hoải. Đặt cái xe đạp xuống lề đường mà mũi miệng của tôi thi nhau thở phì phò. Tôi định quanh lại bảo Hà An lên xe thì một vòng tay từ phía sau đã luồn qua eo ôm chặt lấy tôi, tiếp theo đó tôi cảm nhận được hơi thở vẫn còn thoảng mùi rượu của Hà An phả lên gáy. Toàn thân tôi cứng đờ, tôi nín thở, hai mắt mở thao láo còn đôi tai bỗng ù đặc.

- Lúc nãy chợp mắt, tớ đã nằm mơ thấy một người con gái mặc bộ váy áo màu đỏ, cô ấy nói với tớ rằng người con trai mà tớ tưởng sẽ không bao giờ tìm thấy, người sẽ bù đắp cho mọi nỗi buồn mà tớ đã trải qua bằng niềm vui và hạnh phúc vô bờ bến đang ở ngay bên cạnh, chỉ cần mở mắt ra sẽ nhìn thấy. Đúng lúc ấy tớ định hỏi lại thì bạn đánh thức tớ dậy. Tớ nhìn thấy bạn mà không tin vào mắt mình, bạn có nghĩ là tớ hâm không?

Tôi nghe rõ câu hỏi của Hà An nhưng tôi đã bị á khẩu, đôi chân của tôi dường như không còn chạm đất nữa, hồn vía của tôi đang ở trên chín tầng mây mất rồi. Tôi còn đang bận tận hưởng cảm giác bay bổng, vái miệng vừa nãy thở hồng hộc thì lúc này bỗng trở nên ngọt ngào như đang được ăn cao lương mỹ vị, thế nên tôi còn hơi sức đâu mà nghĩ đến điều gì khác nữa.

***