Chương 50: Ngàn Chén Không Say
***
Tôi không biết hay nói đúng hơn là không thể uống được bia rượu, điều này tôi đã đôi lần nhắc đến rồi. Tuy nhiên cuộc đời luôn tồn tại những nghịch lý khi con của một người sản xuất bia lại không biết uống bia.
Đám con trai lớp tôi hồi này chưa có tiền mua bia để uống trong khi Tết nhất thì rượu gạo nhà nào cũng có sẵn, ngoại rượu gạo thì còn có Nếp cái hoa vàng rồi Vodka Hà Nội… toàn những thứ nước mà chỉ cần ngửi thấy thôi là tôi đã cảm thấy váng vất. Thú thật là tôi thường xuyên đi mua rượu, thường là mua cả can sau đó chiết ra từng chai 65 nút lá chuối để làm rượu cúng. Tôi mua rượu nhiều đến nỗi nhiều hàng quán trong làng nhẵn mặt tôi, để tránh bị chú ý hay hỏi vặn, nay tôi mua chỗ này, mai lại mua ở chỗ khác. Những can rượu tôi mua về lắm khi để mở nắp cho mùi rượu bay tứ tung trong gió và thi thoảng tôi sẽ… đổ rượu ra khắp vườn. Nói một cách hài hước thì tôi muốn đất bị… say rượu.
Bên mâm cơm ngày đầu năm là những chén rượu hạt mít, mấy đứa con trai cũng chỉ vừa mới bắt đầu bữa cơm và đã uống được đôi ba chén rượu, không khí rất vui vẻ. Ban nãy tôi nhìn thấy hai xe máy dựng dưới sân, giờ bên mâm cơm lại có hai cô bạn hoa khôi của lớp, dường như có bóng dáng của nữ nhi thì các đấng mày râu uống rượu "ngọt" hơn. Tôi đã nhiều lần bị bạn bè chê trách bởi không uống rượu nhưng tôi không lấy đó làm phiền lòng, đúng hơn là tôi mặc kệ chúng nó thích nói gì thì nói. Hôm nay là ngày đầu năm, tôi lại dắt theo Hà An nên đám bạn của tôi có cớ để ép tôi uống cho bằng được. Tôi nhớ cái luật mà đám bạn của mình học theo người lớn là vào ba ra bảy! Chỉ cần nghĩ đến thôi là tôi đã thất kinh.
Hai đứa con gái cùng lớp cũng nài nỉ tôi uống lấy một chén, trước đó tôi đã tinh ý phát hiện ra vài ánh mắt nháy nhau, chẳng cần hỏi tôi cũng đoán biết được ý định của đám bạn chung lớp. Chúng nó muốn tôi say, còn khi say thì tôi sẽ như thế nào chỉ có ông trời mới biết được.
- Các anh thông cảm, anh ấy xưa nay đã không uống được cũng khó mà ép. - Hà An nói nhỏ nhẹ. – Thôi thì để em uống thay anh ấy ba chén.
Hàng chục cặp mắt thoáng ngạc nhiên trong phút chốc rồi tất cả cùng thay đổi thái độ, đứa nào đứa nấy tỏ ra hồ hởi đồng ý. Thằng Thanh còn nói đỡ:
- Thằng bạn anh nó chấp nhận mặc váy rồi, nói mãi cũng chẳng lay chuyển được nó. Hôm nay là lần đầu tiên em đến chơi nhà, cũng là dịp Tết. Anh thay mặt các anh chị ở đây mời em một chén.
- Vâng! – Hà An khẽ gật đầu rồi nhấc cái chén hạt mít lên.
Tôi định lên tiếng ngăn cản nhưng hàng chục cặp mắt đang nhìn tôi chằm chằm nên tôi đành phải từ bỏ ý định.
Thằng Thanh, bạn tôi, ngửa cổ uống một ngụm là hết, Hà An lấy một tay che miệng và chỉ sau động tác ngửa nhẹ cái đầu lên thì cô nàng nhẹ nhàng đặt cái chén không còn một giọt nào xuống mâm.
- Em xin phép uống thêm hai chén nữa theo đúng luật ạ.
Lũ bạn của tôi dường như chỉ chờ có thế, cái chén nhỏ vơi rồi lại đầy. Tôi không uống một giọt nào nhưng chẳng hiểu sao cổ họng đắng nghét. Hai đứa bạn gái cùng lớp tôi tủm tỉm cười với nhau rồi thì thầm vào tai, tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu.
- Ở đây có ba chị em mình. – Hà An tự rót thêm một chén rồi giơ lên mời hai cô bạn cùng lớp của tôi. – Các anh ấy uống nhiều chứ chị em mình uống là bao nhiêu đâu, em mời hai chị một chén.
Cả đám con trai ủng hộ nên hai cô bạn cùng lớp của tôi đành miễn cưỡng uống với Hà An, chỉ một chốc sau là mặt đứa nào đứa nấy đỏ bừng bừng. Hà An còn mời hai cô nàng này thêm vài ba ly nữa, tôi không nhớ rõ, chỉ biết rằng nửa chừng cuộc vui hai cô bạn cùng lớp của tôi rút êm xuống tầng dưới đắp chăn ôm nhau ngủ.
Hà An ngồi xếp bằng tròn cạnh tôi, rượu vào lời ra, cô nàng ăn nói rất hoạt bát và trên miệng luôn nở nụ cười rất tươi. Đám bạn của tôi nâng ly nào thì Hà An nâng ly đó. Tôi đã vài lần ngăn Hà An uống nhưng đám bạn của tôi bảo:
- Mày không uống được thì để em nó uống, đừng có cản. Mày không uống được thì ngồi im đấy!
Hà An mấy lần kín đáo nhéo nhẹ vào đùi non của tôi, ban đầu thì tôi không hiểu cô nàng làm như vậy là có ý gì nhưng dần dần tôi nhận ra rằng đám bạn trai cùng lớp của tôi đã leo lên lưng cọp! Thằng Thanh lấy cả chai Vodka Hà Nội mang ra đãi bạn, hết chén này đến chén khác, đến hơn bảy giờ tối thì bên mâm cơm chỉ còn lại Hà An uống rượu cùng hai đứa bạn của tôi, riêng tôi chẳng đứa nào thèm đoái hoài đến.
Tàn cuộc nhậu tám đứa con trai, thằng thì dựa vào tường nghẹo đầu ngủ, thằng khác leo lên giường thằng Thanh nằm ngửa kéo bễ, đứa khác thì ngồi tại gỗ gục đầu ngáy, dù tôi có lay kiểu nào cũng không tỉnh. Hà An, cô gái mà tôi đang thích, vẫn ngồi xếp bằng tròn tỉnh táo, mặt chỉ hơi ửng đỏ, không có chút biểu hiện nào của việc cô nàng sẽ đổ gục xuống.
- An, An! – Tôi vỗ nhẹ vào vai. – Bạn có ổn không đấy?
Hà An nhếch mép cười khẩy:
- Uống một lần như thế để lần sau các anh ấy cạch mặt bọn mình ra, tửu lượng có hạn mà cứ thích gáy, gặp chị thì chị cho nằm hết.
Nói rồi Hà An ngồi rung đùi thản nhiên gắp thức ăn như chưa hề có chuyện gì xảy ra trong khi tôi đã có lúc tưởng như chết lặng! Đây có phải cái gọi là quy luật bù trừ hay không? Một thằng chỉ ngửi thấy hơi rượu đã say thành cặp với một đứa ngàn chén không say trong truyền thuyết đây ư?
- Bạn đừng lo, lần sau mấy cái vụ uống rượu này cứ để tớ gánh cho.
Hà An vừa nói vừa vỗ ngưc, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo.
- Bạn dìu mấy anh ấy lên giường nằm đi, để ngồi gà gật thế kia vẹo hết cả cổ bây giờ, cứ mặc tớ.
Trong một khoảnh khắc tôi nhận ra hình bóng quen thuộc của chị Ma ở đâu đây. Hà An, một cô gái chỉ cao mét năm bảy với mái tóc tém thời thượng cùng cái răng khểnh duyên dáng đã hạ gục tất cả đám bạn của tôi bằng rượu, điều mà chẳng ai có thể ngờ tới trước đó. Cảm xúc của tôi lúc này rất hỗn độn, tôi thực lòng không muốn có một cô bạn gái như thế này chút nào. Tại sao bạn gái của tôi, người mà tôi đang yêu thích bây giờ lại đang ngồi rung đùi thản nhiên sau một cuộc đấu rượu với các đấng mày râu như thế này chứ?
- "Chị Ngọc Hoa ơi là chị Ngọc Hoa, chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Tôi cố sức dìu đám bạn của mình, đứa nhẹ thì lên giường nằm, đứa nặng thì tôi tìm cái gối với đắp cho cái chăn mỏng.
- "Mẹ chúng mày, toàn lũ dở hơi. Bây giờ thì nhục mặt chưa, uống thua một đứa con gái lại chứ thích thách nó, thà hèn như tao có phải sướng không".
Tôi vừa giúp lũ bạn vừa rủa chúng nó không tiếc lời. Nghĩ bụng phải cho bọn này một trận nhớ đời nên tôi quệt nhọ nồi ở mấy cái xoong bôi lên mặt từng đứa.
- Nửa đêm chúng mày tỉnh dậy thể nào cũng sợ té đái cho mà xem, để hôm nào đi học lại chúng mày lên lớp kể cái gì nào.
Hai đứa con gái nằm ôm nhau ngủ ở tầng một cũng không thoát, tôi vẽ cho mỗi đứa một bộ râu tương đối đẹp.
- Bà ơi bọn cháu về ạ!
- Hai đứa về hử? Thế đám kia đâu?
- Bọn nó uống say cả rồi, cháu đã đưa chúng nó đi nằm, chốc nữa tỉnh bọn nó tự về bà ạ.
- Ừ, thế hai đứa bay về cẩn thận, trời tối mịt mù rồi đấy!
- Vâng ạ!
Bố mẹ thằng Thanh đi chúc Tết chưa về, tôi chẳng biết lát nữa hai bác ấy về nhìn thấy con trai và đám bạn say bí tỉ, mặt đứa nào đứa nấy toàn những nhọ nồi sẽ phản ứng ra sao. Sự thật là trong nửa năm học còn lại, không một đứa con trai nào trong lớp nhắc tôi rủ bạn gái đi uống rượu liên hoan cùng, chúng nó cũng mời tôi một cách hờ hững, tôi cũng không cảm thấy buồn lòng vì việc ấy.
Tôi chậm rãi đạp xe chở Hà An về nhà, ngoài đường gió thổi mạnh, trời tối đen như mực, gần đến ngã tư Đông Côi thì Hà An nói với tôi:
- Tớ chưa muốn về nhà, chở tớ đi thêm một vòng nữa để tớ tỉnh rượu.
Tôi đành làm theo lời Hà An nhưng tôi chẳng biết mình nên đạp đi đâu nên… tôi đạp ngược trở lại hướng làng tôi, đến đoạn cầu Khoai thì quay lại, tôi cứ lòng vòng như vậy đến hai lượt, cả thảy chừng mười lăm cây số lúc thuận gió, khi ngược gió, chả mấy mà đôi chân của tôi mỏi rã rời trong khi Hà An ngồi sau dựa đầu vào lưng tôi chẳng biết ngủ hay là thức.
***