Chương 2: Trần Ly Tiên

Mộng Giới Thần Chủ

Chương 2: Trần Ly Tiên

Chỉ thấy một cô gái khoảng 20 tuổi đang đứng dựa lưng vào tường. Một cô gái có thể nó khiến bất kì thằng đàn ông nào cũng phải điên cuồng


Một mái tóc dài màu đen kéo xuống tận eo, khuôn mặt tinh xảo như do bàn tay thượng đế tạo ra. Một khuôn mặt hoàn mĩ mang theo một sự thánh khiết làm cho người khác liên tưởng tới một vị thiên sứ chốn thiên đường


Nếu khuôn mặt của cô gái mang theo một sự thánh thiện thì thân hình của cô nàng lại hoàn toàn ngược lại


Thân cao 1m7, trên người khoác một chiếc áo sơ mi trắng, bộ ngực khổng lồ phải cỡ C cup ngạo nghễ đứng thẳng, như muốn phá bỏ chiếc áo sơ mi mà bại lộ ra ngoài


Một thân thể tràn ngập hấp dẫn chí mạng đối với cánh đàn ông, không thấy đám nam bác sĩ đi ngang qua đều không nhịn được đang mắt mở lớn, mồm há hốc, nước miếng chảy ra không ngừng sao?


Một chiếc quần bò màu đen dài bó sát khiến cặp mông đầy đặn, săn chắc hiện lên rõ ràng. Lộ ra ngoài là một đôi chân dài thẳng tắp mà bất kì nữ nhân nào cũng phải đỏ mặt, đố kị không thôi


Một sự kết hợp hoàn hảo giữa khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ. Là nữ thần trong nữ thần, vưu vật mà bất kì thằng đàn ông nào cũng muốn sở hữu


Cô gái đứng đó, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nước mắt chảy ra không ngừng


" Ly Tiên. Cậu đến rồi sao không vào thăm Zero đi?" Nhìn cô gái này, Nguyễn Huy hai mắt hiện lên một tia quỷ dị. Âm thanh thờ ơ vang lên


Cô gái này chính là Trần Ly Tiên, người mà Zero yêu thầm, cũng là cô gái mà ba ngày trước đã được Zero cứu thoát khỏi lưỡi hái tử thần


Ly Tiên không trả lời Nguyễn Huy mà dùng ánh mắt chăm chú nhìn hắn, âm thanh mang theo sự chất vấn


" Nguyễn Huy. Cậu nói cho mình biết, những gì hai cậu nói là thật chứ? "


Mấy phút trước, Trần Ly Tiên đến thăm Zero mang theo tâm trạng áy náy cùng cảm kích khi đối phương cứu mình khỏi vụ tai nạn. Và trong giờ phút đó, cô đã tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa Nguyễn Huy và Zero. Một câu chuyện không khác gì tiếng sét đánh vào trong tai cô


" Xem ra cậu đã nghe được hết thì phải. Đúng vậy, Zero thầm mến cậu, nếu không cậu ấy cũng sẽ không liều mạng cứu cậu khỏi vụ tai nạn.


Hiện tại, Zero đã mất đi hai chân cùng đôi mắt. Đã hoàn toàn trở thành phế nhân. Tất cả cũng là vì cậu mà ra đó"


Nói tới đây, Nguyễn Huy cơ hồ là hét lên. Ly Tiên mặc dù cực đẹp, đẹp hơn bạn gái của hắn rất nhiều nhưng không phải vì vậy mà Nguyễn Huy sẽ si mê cô


Nhìn người bạn thân của mình với hai chân biến mất, đôi mắt mù lòa nằm bất lực trên giường, tương lai tăm tối không tia sáng. Hắn lại không nhịn được phẫn nộ, đối với Ly Tiên, Nguyễn Huy tràn ngập hận ý

Chỉ thấy hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt phun lửa, đằng đằng sát khí nhìn Ly Tiên.

Còn Ly Tiên, cô chỉ biết sững sờ đứng đó. Cuối cùng, cô ngồi phịch xuống đất khóc, ôm mặt khóc nức nở


" Mình xin lỗi… Mình không cố ý…"


Nhìn Ly Tiên khóc như mưa, bộ dạng đáng thương vô cùng. Nguyễn Huy cứng người lại, sau đó nở nụ cười khổ sở, trong lòng lửa giận cũng vơi đi phần nào.

Quả thực, trong việc này, Ly Tiên không có lỗi gì cả. Ly Tiên không biết tình cảm của Zero, cũng không từ chối hắn,... Tất cả đều là do Zero tự làm tự chịu, hắn cũng không thể "giận cá chém thớt", đổ hết tội lỗi lên đầu cô được


Hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, hắn cũng không đỡ Ly Tiên lên mà nhàn nhạt nói:


" Zero đã vì cậu trả giá nhiều như vậy, tất cả là vì hắn yêu cậu. Nếu cậu thật sự không hiểu được cảm tình của hắn thì mình nghĩ cậu đừng nên gặp lại hắn thì hơn"


Nói xong, Nguyễn Huy quay đầu rời đi, hắn đây vừa giúp Zero cũng là giúp Ly Tiên có cách giải thoát.

Tin tưởng, bất kì cô gái nào đều sẽ cảm động khi biết có một người đàn ông vì mình mà sẵn sàng hi sinh mạng sống

Một người đàn ông như vậy. Nếu Ly Tiên còn từ chối hắn thì cô không xứng đán với tình yêu của Zero đối với cô

Nguyễn Huy rời đi, để lại Ly Tiên ngơ ngác ngồi đó, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Trong đầu quanh quẩn câu nói của Nguyễn Huy trước khi rời khỏi


- Két… két


Cửa phòng mở ra, Ly Tiên chậm chạp bước vào bên trong.


Nhìn Zero ngồi trên giường mang theo đôi mắt vô hồn, mặc dù trên mặt treo một nụ cười nhạt nhưng Ly Tiên có thể nhìn thấy được sự khổ sở cùng tuyệt vọng trong nụ cười đó của hắn


Nhớ tới câu chuyện giữa Nguyễn Huy và Zero, nhớ tới những gì Nguyễn Huy nói trước khi rời đi.


Nhớ tới khi mình bị chiếc xe tải đâm trúng thì chỉ có Zero là lao ra cứu mình.


Nhớ tới ánh mắt mãn nguyện của Zero khi thấy mình đã thoát khỏi chiếc xe tải. Ly Tiên chỉ cảm thấy lòng đau như cắt. Một cỗ tình cảm kì lạ xuất hiện từ sâu trong nội tâm cô


Zero với đôi mắt mù lòa hoàn toàn không biết Ly Tiên tiến vào trong phòng, hắn còn tưởng rằng Nguyễn Huy quay lại. Vì thế hắn cười nói:


" Nguyễn Huy, mày chưa về à. Cũng tốt, tao cũng có chuyện muốn nói với mày đây. Chuyện ngày hôm nay giữa tao với mày, mày đừng nói với bất kì ai, đặc biệt là Ly Tiên, tao không muốn cô ấy vì chuyện này mà tự trách mình.


Còn nữa, mày cũng không cần phải chữa cho tao đâu. Tao biết nhà mày nhiều tiền nhưng tin tưởng cha mẹ mày cũng không bỏ ra mấy chục tỷ để chữa cho một người lạ như tao đâu"


Nghe một câu này, trái tim Ly Tiên càng đập mạnh hơn. Cô thật không ngờ tới, người đàn ông trước mặt mình lại cao cả đến vậy. Đến giờ phút này vẫn lo nghĩ cho cô, cho bạn thân của mình. Một cảm giác kì lạ xuất hiện trong nội tâm của Ly Tiên


Giờ phút này, Ly Tiên cuối cũng cùng làm ra quyết định. Một người đàn ông hi sinh nhiều vì cô, thậm chí là không cần bất kì hồi đáp nào từ cô, cô không có lý do gì để từ chối hắn


Cô bước từng bước một đi tới bên cạnh Zero, đôi tay run run đặt lên má hắn, khuôn mặt đỏ lên vì thẹn thùng. Âm thanh nhỏ nhẹ, tràn đầy yêu thương cùng kiên định


" Zero. Em yêu anh"


*****************


Hai năm sau, thành phố Hà Nội. Tại một ngôi nhà ba tầng khang trang, lịch sự. Zero, nay đã là một thanh niên hai mươi hai tuổi với thân thể cao lớn không còn vẻ gầy trơ xương như lúc trước, kết hợp với khuôn mặt soái đến thiên địa bất dung tạo nên một chàng trai tuấn mỹ khiến bất kì cô gái nào cũng phải say lòng


Có điều khiến người khác thất vọng là vị soái ca này vẫn có một tật xấu. Chính là hắn không có chân, đôi mắt thì mù lòa


Hai năm qua, Zero không chút nào vì bản thân tật nguyền mà chán nản. Mặc dù hắn muốn di chuyển phải nhờ đến xe lăn, muốn nhìn được phải nhờ tới " Máy Mô Phỏng" thì hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn. Đơn giản vì bên cạnh hắn có một người làm bạn với hắn, người mà hắn yêu nhất: Ly Tiên


" Ông xã. Có anh Huy tới chơi nè"


Từ bên ngoài phòng khách, Ly Tiên mang theo nụ cười hạnh phúc chạy vào, hai tay ôm lấy cổ hắn, cười hì hì


Hiện giờ Ly Tiên hoàn toàn không còn vẻ ngây ngô của hai năm về trước mà thay vào đó là một sự thành thục, khuôn mặt xinh đẹp vẫn như xưa nhưng lại pha thêm một vẻ mị hoặc của " vợ người ta".


Trên khuôn mặt lúc nào cũng treo một nụ cười hạnh phúc cho thấy hai năm qua, cô nàng sống cuộc sống tốt đẹp như thế nào


Thân hình vốn đã " ngực tấn công, mông phòng thủ" trải qua hai năm được Zero " chăm sóc" trở nên vô cùng nóng bỏng. Quả thật là mị lực bắn ra bốn phía, miểu sát mọi cách đàn ông


Từ sau hôm ở bệnh viện, Ly Tiên liền trở thành người chăm sóc cho Zero. Từ đó đến nay đã hai năm, một khoảng thời gian đủ để Ly Tiên hiểu và yêu sâu đậm người đàn ông đã hi sinh cả đời về mình


" Ồ, Thằng đó sau khi tốt nghiệp liền đi sang mỹ học thạc sĩ. Nhanh như vậy đã trở lại rồi à? Không phải là ở bên mỹ gây gổ bị đuổi sớm đó chứ"


Zero cười cợt, dù rằng nghe có vẻ là đang chửi bới Nguyễn Huy nhưng ai cũng có thể nghe được sự vui vẻ từ trong giọng nói của Zero.


Nhớ tới người bạn thân của mình, trong lòng hắn không khỏi hiện lên một tia hoài niệm


" Cái dờ phắc! Mày nói vậy là mất hết quan điểm ah. Tao đây là cháu ngoan bác hồ, tại sao lại trở thành một tên lưu manh không văn hóa, gây gổ khắp nơi được"


Ly Tiên chưa kịp trả lời thì một âm thanh hùng hổ mang theo vẻ tức giận từ phía sau vang lên


Chỉ thấy Nguyễn Huy dẫn theo một cô gái xinh đẹp bước vào bên trong, mắt trợn ngược lên nhìn Zero


Nghe thế, Zero một tay để nên tai, lập tức, hai mắt của hắn bị bao phủ bởi một chiếc kính. Đây chính là " Máy Mô Phỏng" – một công cụ trợ giúp người mù tìm lại ánh sáng cho bản thân mình


Mở lên " Máy Mô Phỏng", Zero ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Huy. Độ chân thật đạt tới 100% khiến Zero hoàn toàn nhìn thấy hình dạng của Nguyễn Huy hiện giờ


Vẫn là thân hình cao lớn với khuôn mặt tuấn dật của ngày xưa. Chỉ có điều là trở nên thành thục, phong trần hơn không còn vẻ " trẩu tre" như hồi mấy năm về trước


" Ha..ha. Không biết thằng nào năm lớp 11 dẫn đầu một nhóm lưu manh phá làng phá xóm nhỉ. Bị bắt lên phường thường xuyên như cơm bữa ah"


Zero nở nụ cười châm chọc. Sau đó ánh mắt khẽ liếc về chiếc huy hiệu gắn trên ngực Nguyễn Huy, hơi chút kinh ngạc kêu lên


" Không ngờ tới ah. Mới có một năm mà mày đã học xong thạc sĩ"


" Tất nhiên. Tao đây là thiên tài ngàn năm có một của Việt Nam đó" Nguyễn Huy cười đắc ý, cực kì vô liêm sỉ nói ra một câu


Lần này, không chỉ Zero dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn mà kể cả Ly Tiên cùng cô bạn gái Thanh Lan cũng vội vàng cách xa Nguyễn Huy một bên, không cùng hắn tiếp xúc


" Được rồi, thua mày luôn. Ngồi đi, lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, hôm nay không say không về

Bà xã, em chuẩn bị một chút món ăn ah" Zero thừa biết da mặt thằng bạn mình nó dày thế nào vì thế cũng chỉ nhún vai bỏ qua.


Hướng về phía Ly Tiên nói một câu sau đó ra hiệu cho Nguyễn Huy ngồi xuống
Về phía Ly Tiên, cô khẽ gật đầu sau đó lôi kéo Thanh Lan tới phòng bếp. Để lại không gian riêng cho hai người đàn ông


" Xem ra hai năm nay, mày sống khá tốt ah. Không chỉ có vợ xinh mà còn có nhà cao cửa rộng. Thật sự khiến người khác ước ao ah"


Dơ lên ly rượu vang, Nguyễn Huy âm thanh mang theo sự tán thưởng, ánh mắt khẽ liếc về phía Ly Tiên đang cùng bạn gái mình cười đùa trong phòng bếp


" Cũng nhờ mày đưa cho tao " Máy Mô Phỏng", nếu không thì tao cũng chỉ là một tên ăn bám mà thôi. Nguyễn Huy, tao cảm ơn mày"


Nói tới đây, Zero không khỏi nhớ về cuộc sống hai năm qua, trong mắt hắn tràn đầy hạnh phúc.


Năm đó, khi nghe được câu " Em yêu anh" từ chính miệng Ly Tiên. Hắn không biết mình sung sướng tới cỡ nào. Cảm giác như mình đang đi lên thiên đường vậy, mọi việc mình làm đều là đáng giá


Hai năm qua, cuộc sống của hắn có thể nói là vô cùng viên mãn, một cuộc sống không khác gì thiên đường. Đặc biệt là khi có được " Máy Mô Phỏng", có thể nhờ vào nó mà đứng bảng dạy học.


Với vốn kiến thức khổng lồ, Zero trở thành một nhà giáo cực kì nổi tiếng của thủ đô. Thu nhập hàng tháng lên tới hàng trăm triệu đồng. Một cuộc sống như mơ mà Zero hoàn toàn không ngờ tới được


Mà tất cả đều là do Nguyễn Huy tạo nên. Đối với sự giúp đỡ của hắn, Zero cảm kích vô cùng, đã không còn từ nào diễn tả nổi được tâm trạng của hắn vào giờ phút này nữa


Cảm nhận được sự chân thành từ trong lời nói của Zero. Nguyễn Huy chỉ cười nhạt, bộ dạng hoàn toàn không mấy để ý nói:


" Nói cảm ơn làm gì. Chúng ta không phải là bạn sao? Đã là bạn thì phải giúp nhau tới cùng rồi"


Nghe thế, toàn thân Zero run lên một cái, khóe mắt cay cay, trong lòng cảm động vô cùng. Có một người bạn như vậy, hắn không còn mong gì hơn


Nâng lên ly rượu, Zero cười lớn:


" Cạn. Vì tình bạn của chúng ta"