Chương 1: Zero
Địa điểm: Bệnh viện thành phố Tân Lam. Bắc Giang – phòng bệnh 201
Bên trong phòng bệnh 201, trên một chiếc giường bệnh có một người nằm đó.
Người này là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, có khuôn mặt rất đẹp trai, giống như khuôn mặt hắn là do thượng đế tạo ra
Thế nhưng khi người ngoài nhìn xuống thân thể hắn lại không khỏi chậc lưỡi tiếc rẻ.
Một thân thể gầy gò mà các cụ nhà ta hay ví với nạn nhân năm 45, không một chút cơ bắp mang theo một sự yếu đuối mà ai cũng có thể nhìn ra.
Chính bởi vì thanh niên sở hữu cơ thể như vậy mà khiến cho khuôn mặt đẹp trai của hắn hoàn toàn bị lu mờ, trở thành một người bình thường không thể bình thường hơn
Thanh niên nằm đó, ánh mắt vô hồn nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nơi mà phía bên ngoài, mặt trời từ từ khuất bóng sau những ngôi nhà cao tầng
Đứng bên cạnh hắn là một thanh niên cùng tuổi, thân hình cao to vạm vỡ, khuôn mặt tuấn dật phi phàm.
Mặc dù không được đẹp trai như thanh niên nằm trên giường nhưng phối hợp với thân hình lực lưỡng biến hắn thành " soái ca Hàn Quốc" trong mắt phái nữ
Lúc này, hắn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn thanh niên nằm trên giường bệnh. Giọng điệu trách mắng cùng chất vấn:
" Zero. Tại sao mày lại ngu như vậy. Thân là " nhà thông thái" của trường, mày vì một người con gái mà vứt bỏ cả tương lai dạng ngời phía trước. Liệu rằng có đáng không chứ? "
Zero là tên của người thanh niên nằm trên giường bệnh.
Zero là một cô nhi, mất cả cha lẫn mẹ từ mười năm trước. Còn tại sao hắn là người Việt Nam mà lại có tên là Zero thì cái này phải hỏi tác giả mới biết được
Là học sinh giỏi nhất của trường Đại Học Sư Phạm Quốc Gia Hà Nội - một trường cực kì có danh tiếng của Việt Nam. Một " nhà thông thái" trên thì am hiểu địa lý, dưới thì tinh thông vũ trụ. 3 năm học lớp 4, 4 năm.... à mà thôi
Chỉ là dù hắn có nổi danh, khiến người khác phải ngã mũ bái phục thì người khác đều né tránh hắn. Bởi vì Zero là một " thánh tự kỉ", một kẻ có tính cách lập dị, cô độc
Bởi vì tính cách đó mà mọi người đều xa lánh Zero. Trừ một người, chính là thanh niên đang đứng bên giường bệnh
Hắn tên là Nguyễn Huy, một tên đẹp trai, học giỏi, nhà mặt phố, bố làm to. Nói chung là hội đủ mọi yếu tố của một chàng trai mà bất kì cô gái nào đều mong ước.
Nguyễn Huy là người bạn thân và cũng là người bạn duy nhất của Zero. Một tình bạn đã kéo dài suốt 7 năm trời
Trở lại câu chuyện. Sau khi nghe được lời trách mắng của Nguyễn Huy, Zero lựa chọn trầm mặc, trong đầu hắn xuất hiện một bóng hình xinh đẹp của một cô gái. Cô gái mà hắn yêu thầm trộm nhớ.
Trên miệng, không biết từ lúc nào nổi lên một nụ cười hạnh phúc
Rất lâu sau, Zero mới quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Huy, vẫn đôi mắt đục ngầu, vô hồn, không có tiêu cự đó nhìn bạn mình cười nói:
" Nguyễn Huy. Mày đã có gấu mà còn không hiểu lý do tao làm vậy sao?"
" Chẳng lẽ mày thật sự thích Ly Tiên?"
Nguyễn Huy âm thanh mang theo một chút khó tin nói ra. Nguyễn Huy quá hiểu thằng bạn mình thế nào. Nói không phải đùa, chứ cảnh giới " tự kỉ" của Zero đã đạt tới mức độ thần thánh, đến nỗi Zero đã từng tuyên bố: Hắn chỉ yêu chỉ yêu thích những cô gái trong anime, phim truyện mà thôi
Một người như vậy lại có thể yêu thích một cô gái đời thực? Nguyễn Huy dù tin " Chúng Ta Không Thuộc Về Nhau, We Đon't Talk Anymore cùng một nghĩa" cũng không tin lời Zero nói là thật
Có điều, rất nhanh hắn biết Zero không nói đùa. Ít nhất, việc hắn lao ra cứu Ly Tiên khỏi vụ tai nạn đã chứng minh điều đó
Nghĩ vậy, Nguyễn Huy không khỏi mở miệng khuyên bảo:
"Quả thật Ly Tiên rất đẹp, nhưng cô ấy hoàn toàn không để ý tới mày ah. Trong mắt cô ấy, mày chỉ là một người qua đường mà thôi. Hơn nữa, mày nghĩ với thân phận là một " con nhà nghèo" như mày lại có thể tán được Ly Tiên sao?"
Nguyễn Huy nói đều là thật. Zero yêu thích Ly Tiên,Nguyễn Huy không tin sẽ có kết cục tốt đẹp cho hai người
Trần Ly Tiên chính là người con gái mà Zero yêu thầm trộm nhớ. Cô ấy cùng Zero là thành viên của đoàn thực tập sư phạm đi dạy tại một trường cấp ba ở thành phố Tân Lam
Là một cô gái cực kì hiền lành. Hiền tới nỗi, dù cho đám con trai trong đoàn thực tập hay đám nam sinh của trường trêu chọc thì cô cũng cam chịu bỏ qua.
Không chỉ vậy, Trần Ly Tiên còn rất tốt bụng, được nhiều người yêu mến, nhà cũng thuộc loại " không phải dạng vừa đâu" khiến nhiều nam sinh có ý đồ xấu với cô cũng phải suy nghĩ thật kĩ khi muốn tán tỉnh cô
Còn Zero thì khác, hoàn toàn không nổi bật gì hay không muốn nói là cả đoàn đã quên tới hắn. Mặc dù là " nhà thông thái" thế nhưng người ta biết đến hắn nhiều hơn với cái tên " thánh cô độc". Ý nói cách sống lập dị, cô độc của hắn. Một cách sống không cùng ai giao tiếp, xa lánh xã hội.
Nói cho đơn giản, Zero là một tên có IQ trên 200 nhưng lại có EQ = 0
Trong đợt thực tập lần này, Ngoài việc tham gia các hoạt động của đoàn, của trường ra thì thời gian còn lại Zero đều ở trong phòng không ra ngoài, hoàn toàn tách lập với đoàn thể
Một người được cả đoàn chào đón, yêu thích. Một người thì sống tách biệt với mọi người. Một người là thiên chi kiều nữ, nhà mặt phố, bố làm to. Một người là sinh viên nghèo, cơm ba bữa chưa đủ no thì hỏi giữa hai người có kết cục tốt sao?
" Nguyễn Huy, mày biết không? Năm tao năm tuổi, cha tao phạm tội giết người, lĩnh án tử hình. Tao sống với tiếng xấu là " con trai của một kẻ giết người".
Bạn bè chán ghét, người thân xa lánh,…Tao không có một người bạn, càng không có một người thân nào cả. Nếu có, cũng chỉ có mẹ tao mà thôi
Từ đó, tao sống một cuộc sống trầm cảm, cô độc. Cả ngày chỉ có phim hoạt hình, anime, game làm bạn. Không giao tiếp một ai, cũng chẳng một ai muốn cùng tao tiếp xúc
Năm mười tuổi, mẹ tao mắc bệnh ung thư mà mất. Không một ai thu nhận tao, thậm chí là những người thân ruột thịt cùng hắt hủi, vứt bỏ
Kể từ giây phút, tao hoàn toàn không tin vào ai nữa. Mang theo số tiền mà công ty bảo hiểm trả từ cái chết của mẹ, tao sống tự lập một mình, dùng hai tay nuôi bản thân mình, không cần bất kì sự giúp đỡ của ai. Từ đó đến nay đã được mười năm
Trong thâm tâm tao, có lẽ những người tao tin tưởng nhất, coi là bạn nhất chính là những nhân vật trong anime. Thậm chí là mày, nhiều lúc tao cũng không khỏi nghĩ: mày chơi với tao thật sự là vô điều kiện sao"
Quá khứ đau buồn khiến hắn có một ác cảm cực lớn với cái xã hội này. Hắn nhìn mọi người đều thấy bọn họ đều là giả tạo, không ai thật lòng với hắn.
Zero đã tin tưởng, cuộc đời mình sẽ chỉ chìm đắm trong những bộ phim truyện, những bộ anime. Chỉ yêu những cô gái tồn tại trong đó mà không bao giờ yêu một cô gái bình thường.
Nhưng sự đời không ai học được hết chữ ngờ. Lại có một cô gái khiến hắn động lòng ngay từ lần đầu gặp mặt
Zero chưa kịp nói tiếp, Nguyễn Huy đã cắt lời hắn, khuôn mặt hắn trở nên cực kì khó coi. Âm thanh mang theo sự phẫn nộ vô cùng:
" Zero. Mày nói vậy là ý gì?. Chúng ta làm bạn đã sáu năm, mày còn nghi ngờ tao sao?"
Nguyễn Huy là bạn thân với Zero từ hồi năm lớp mười. Cả hai cũng cùng thi vào một trường đại học. Cùng một sở thích là xem anime cùng chơi game. Vì thế rất nhanh hắn cùng Zero trở thành bạn thân
Hiện tại, nghe bạn mình nghi ngờ về tình bạn giữa hai người.
Nguyễn Huy thật sự nổi giận. Nếu không phải Zero bị bệnh, hắn đã xông tới cho đối phương một quyền rồi
Đối mặt với ánh mắt giận dữ của Nguyễn Huy, Zero chỉ cười nhạt, âm thanh vẫn bình thản vô cùng:
" Nghi ngờ? Nếu như tao vẫn còn nghi ngờ mày thì chúng ta còn làm bạn được sao?"
" Mày là người đầu tiên cho tao biết thế nào là tình bạn chân thật. Còn Ly Tiên là cô gái đời thực đầu tiên khiến ta động lòng"
Nói tới đây, Zero không khỏi cười dễu cợt.
"Lần đầu tiên gặp Tiên, tao phát hiện cô ấy không giống như những người mà tao tiếp xúc. Tao không cảm nhận bất kì sự dối trá, đen tối nào. Nếu có, chỉ là một cảm giác ấm áp cùng quen thuộc
Lần đầu tiên gặp Ly Tiên, ta khóc, tao không biết tại sao tao khóc. Tao chỉ biết đấy là lần đầu tiên trong suốt 10 năm qua ta rơi lệ vì một người con gái
Từ đó, ta chú ý nhiều hơn tới Ly Tiên. Và sau cùng, ta lại không biết mình yêu cô ấy lúc nào không hay
Mà ông trời thật sự trêu ngươi ah! Bản thân tao đã sống trong cô độc quá lâu, không biết cách giao tiếp với mọi người nên không thể ngỏ lời tỏ tình với cô gái mình thích
Nhìn cô gái mình thích bị đám con trai trêu trọc, tao chỉ muốn ra ngăn cản nhưng lại không thể nói ra miệng.
Nhìn cô ấy cùng đám nam sinh đi chơi, tao chỉ muốn đi cùng nhưng đôi chân lại không thể bước theo.
Tao ngoại trừ được cái tri thức hơn người thì cái gì cũng không có. Hoàn toàn không xứng với cô ấy. Nhiều lúc tao muốn quên đi cô ấy để trở lại cuộc sống như trước nhưng lại không thể. Cảm giác lúc đó thật sự khó chịu
Khi cô ấy bị chiếc xe tải đâm phải, tao chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tao sẽ ân hận suốt đời. Tao phải cứu cô ấy
Hiện tại, nhìn cô ấy bình an. Dù cho có phải mất đi đôi chân cùng đôi mắt này. Tao cũng thấy thỏa mãn"
Lúc này, Nguyễn Huy không phản bác mà lựa chọn im lặng. Hắn thật không ngờ tới thằng bạn thân ít nói của mình lại có một trái tim giàu tình cảm như vậy. Có thể vì tình yêu của mình trả giá nhiều như thế
Vụ tai nạn đó đã cướp đi đôi chân cùng đôi mắt của Zero biến hắn trở thành một phế nhân đồng thời cũng đóng luôn cánh cửa tương lai đầy rộng mở. Một hậu quả quá tàn khốc đối với một người đã không còn bất kì người thân nào như Zero
Thế nhưng, hắn lại không một câu hối hận mà vẫn treo một nụ cười thờ ờ trên miệng. Giống như hắn đã hoàn toàn không coi vụ tai nạn này vào trong lòng.
Nhìn Zero nói tới Ly Tiên với một giọng nói trìu mến và yêu thương mà không có một tia trách mắng hay ân hận. Nguyễn Huy nhún vai, âm thanh mang theo một sự kính nể:
" Zero. Tao phục mày rồi. Có thể vì người mình yêu mà hi sinh nhiều như vậy, chắc cũng chỉ có mày mà thôi"
Nguyễn Huy nói câu này là từ sâu trong trái tim của hắn. Đây là lần thứ hai trong suốt sáu năm làm bạn với Zero, hắn nói ra câu này. Lần thứ nhất là trí tuệ cùng kho tri thức vô tận mà Zero bày ra. Và lần này chính là tình cảm mãnh liệt mà Zero dành tặng cho Ly Tiên
" Mày cứ nghỉ ngơi đi. Dù bằng mọi cách, tao cũng sẽ khôi phục lại đôi mắt cùng đôi chân cho mày"
Nói xong, không đợi Zero phản ứng. Nguyễn Huy liền quay đầu rời đi mang theo quyết tâm chữa khỏi bệnh cho bạn mình.
Vừa mở cửa phòng bệnh ra, Nguyễn Huy lập tức sững sờ