Chương 1: Quyển sách cổ.

Mở Ra Thế Giới Ma Pháp

Chương 1: Quyển sách cổ.

Ngày 22 tháng 12 năm 2020.
Ngày lập Đông.
Hôm nay là ngày lập Đông, bầu trời bao phủ một tầng mây u ám. Ảnh hưởng hiện trạng nóng lên toàn cầu thời tiết càng ngày càng khắc nghiệt. Mới hôm qua trời còn nắng chói chang mặc quần áo cộc còn thấy nóng ấy vậy sáng nay đã thành gió rét căm căm, người người đều chỉ muốn rúc trong chăn.
Ký túc xá đại học Thủy Liên.
Sáng sớm trời lạnh, đối với Vũ Nguyên mà nói chui trong chăn ngủ đúng là tuyệt hảo. Nhưng rất tiếc hôm nay lại là có tiết học thể dục, đây quả thực là tra tấn với một trạch nam như Vũ Nguyên. Nhưng dù có thế nào thì cũng phải đi học thôi vì Vũ Nguyên là thanh niên chăm ngoan mà.
Chầm chậm mở chăn ra, Vũ Nguyên ngồi dậy bỗng nhiên cảm giác đầu óc choáng váng ngã nghiêng người.
"Cốp"
Âm thanh nặng nề khô khốc vang lên bên tai Vũ Nguyên.
Trước mắt Vũ Nguyên một mảnh tối sầm. Qua vài chục giây nước mắt theo hai hàng chảy xuống, người ta nói đàn ông sẽ không khóc, họ chỉ khóc khi tới điểm giới hạn. Vũ Nguyên đau đến mức nhe răng khóc ròng ròng rồi. Đưa tay lên trán sờ thử, cái trán đã biêu biêu một cục cộng thêm một luồng nhiệt nóng bừng bừng.
Mất đến chục giây sau Vũ Nguyên mới phản ứng lại. Bị cảm rồi.
Đêm qua, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng Vũ Nguyên đã dùng một chiêu "cuồng long nộ hải" đạp bay tung chiếc chăn xuống đất. Trời gần về sáng, nhiệt độ càng lúc càng lạnh. Đang trong mơ hồ, Vũ Nguyên toàn thân chỉ mặc y nguyên một cái quần đùi cộc tay cùng chân sờ soạng khắp nơi tìm chăn. Kết quả không tìm được. Vũ Nguyên liền chỉ có thể nằm co ro lại như con tôm luộc đỏ run lẩy bẩy. Vì vậy mà nhiễm lạnh. Gần sáng quá lạnh mới tỉnh dậy mò chăn dưới đất cuộn vào người. Chỉ tiếc đã chậm.
Đầu óc đã choáng váng cộng thêm ăn phát tủ đầu giường "hoa sen chớm nở" u một cục. Trạch nam đã nghỉ buổi học thể dục hôm nay. Chưa kể thể dục là môn Vũ Nguyên không thích nhất.
Đúng là hạnh phúc mà, trời lạnh được ủ trong chăn còn gì vui bằng. Nếu không tính việc đầu óc nặng như bê tông khối và còn một khối nấm trên trán.
Kết quả, Vũ Nguyên đã được ba cậu bạn cùng phòng xin phép nghỉ học hộ.
Sau đó, Vũ Nguyên uống một liều thuốc cảm và ngủ luôn một giấc.
Lúc tỉnh lại đã là gần đến trưa. Sốt cao đã rút đi nhưng thân thể vẫn còn mệt mỏi không nhấc nổi người. Với tình trạng này thì căn bản là còn chưa đến trường học được. Bạn cùng phòng vẫn còn tiết khoá nên chưa học về. Nhàm chán không có việc gì làm Vũ Nguyên mở máy tính ra bắt đầu xem phim. Ngồi trên giường nhìn màn hình máy tính từng hình ảnh lướt qua. Nhưng mà nội dung phim thì một chút xíu cũng không nhập vào trong đầu óc Vũ Nguyên.
Đầu óc vẫn còn nặng nề làm Vũ Nguyên không có hứng xem tiếp. Vũ Nguyên tắt vi tính, đặt lại lên bàn. Nhìn lại bên bàn, trên đó đặt một vài quyển sách Ngữ Anh và mấy cuốn từ điển dày cộp, bên đó còn đặt thêm một vài quyển tiểu thuyết anh ngữ. Liếc mẳt nhìn Vũ Nguyên còn thấy trên bàn còn có thêm một quyển sách cũ kỹ nhìn loang lổ. Cầm lên xem thử có cảm giác nặng trịch. Quyển sách nhìn như mỏng thế mà lại khá nặng. Toàn bộ quyển sách được bao bọc trong lớp da đen xì, và một chút bụi còn bám ở gáy sách, những nếp nhăn trên tấm da bọc sách đã mỏng manh mờ nhạt. Nhìn qua phần mép chỉ thấy một màu úa vàng. Mặt bìa sách được in hình hai con rắn quấn quanh nhau tạo thành một ký hiệu vô cực. Nhìn qua cũng rất đẹp. Cả quyển sách để cho người ta nhìn vào chỉ thấy mang đậm màu sắc của năm tháng thăng trầm.
Vũ Nguyên nhớ ra, mấy quyển tiểu thuyết và quyển sách cũ mèm này là do hôm trước hắn đi thuê ở cửa hàng gần trường.
Vũ Nguyên là một sinh viên năm hai khoa ngoại ngữ. Hắn cũng rất thích đọc sách. Bình thường trong ký túc xá Vũ Nguyên không đi ra ngoài nhiều cùng các bạn mà hay tìm một góc đọc các loại tiểu thuyết. Tiểu thuyết thì có cả tiếng Anh và tiếng Việt. Nhưng phần nhiều là tiếng Việt vì Vũ Nguyên dù là học tiếng Anh nhưng nói thật Vũ Nguyên rất kém tiếng Anh. Học lực cũng chỉ là dạng trung bình. Vũ Nguyên vốn không thích ngoại ngữ nhưng bố mẹ hắn thì muốn hắn theo ngành ngoại ngữ. Không thể làm trái ý bố mẹ vì vậy Vũ Nguyên đành phải theo ngành này. Kỳ thi lên đại học, Vũ Nguyên cũng thi chỉ với điểm số sàn sàn không cao. Vì vậy chỉ còn cách tìm một trường đại học bình thường để học.
Ban đầu hắn cũng không thích học. Nhưng trải qua thời gian hai năm học hắn đã dần dần làm quen và thích nghi được với việc học này.
Nhìn lại quyển sách cũ kỹ trên tay. Vũ Nguyên nhớ quyển sách này là do hôm trước khi đi vào cửa hàng sách thuê tiểu thuyết nhìn thấy nó nằm trong một cái góc thấy thú vị liền lấy cùng.
Vũ Nguyên đầu nặng trình trịch, cẩm quyển sách trên tay tùy tiện lật giở ra xem đập thẳng vào mặt là màu giấy vàng khè. Ánh vào mắt Vũ Nguyên là dòng chữ viết theo kiểu cách điệu: The Book of Magic.
Vũ Nguyên nhủ thầm: "Ồ! Hoá ra đây là sách dạy ảo thuật!"
Do còn sốt nên đầu óc nặng nề, mí mắt cũng đang nặng trĩu. Khó khăn liếc nhìn dòng chữ Vũ Nguyên chầm chậm nằm xuống giường.
Con mắt dần dần trở nên mông lung...
Trên tay còn đang cầm cuốn sách cũ, ý thức của Vũ Nguyên mơ hồ dần.
Hai con rắn trên bìa sách đang quấn lấy nhau đột nhiên chuyển động dần dần, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy trong đôi mắt của hai con rắn đang ánh lên ánh sáng một con màu xanh, một con màu đỏ. Đặc biệt nơi con mắt màu xanh của con rắn đang càng ngày càng sáng lên và những ánh sáng này tạo thành như một dòng nước nhỏ chảy vào trong người Vũ Nguyên.
Tất nhiên đối với Vũ Nguyên đang chìm trong giấc ngủ sâu thì hoàn toàn không biết điều này.

Chương mới hơn