Chương 60: Chạy nạn.

Mạt Thế Chung Cực Tiến Hóa

Chương 60: Chạy nạn.

Võ Thiên nhìn xem Lệ Thiên đám người, lúc này bọn họ đã thu dọn đồ đạc đậy đủ, hiển nhiên bản thân cũng đầy đủ chuẩn bị.

'' Các ngươi định đi đâu? '' Hắn cũng không để ý những kẻ khác, mà đối với Lệ Thiên hỏi thăm.

'' Chúng ta đã bàn bạc kỹ càng, sẽ đi về phía căn cứ phía nam, có quân đội bảo hộ, có lẽ sẽ an toàn hơn! '' Nhìn Võ Thiên, hắn có chút thở dài, nếu như ban đầu nghe theo ý của hắn, bản thân sẽ không lâm vào cuộc diện nguy hiểm này, nhưng lúc này, hối hận cũng đã muộn.

'' Được rồi! '' Võ Thiên gật đầu, cũng không nói gì, trở lại phòng chuẩn bị hành lý.

Hắn nhìn qua cửa sổ một chút, đằng xa zombie như một cơn lũ, từ từ quét tới, cũng không có thơi gian chậm trễ, Võ Thiên kéo theo Lệ Quyên cùng với Trần Tuyết đi xuống dưới, cưỡi tại Kim Cương trên lưng, hướng về phía Nam chạy đến.

Zombie số lượng quá nhiều, không người nào có thể ngăn cản, cũng không có biến dị thú có thể ngăn cản, mọi người lúc này chỉ có thể chạy ra khỏi zombie phạm vi, như tránh lũ như vậy, hướng về phía Nam đi đến.

Ngồi tại Kim Cương trên lưng, Võ Thiên nhìn một chút xung quanh, lúc này đây, chỗ hắn căn cứ người sống sót có khoảng 200 người, chen chúc lại một chỗ, hướng về phía xa lao đến, trong những chiếc xe trọng tải chất đầy người cùng với hành lý.

Trần Tuyết lúc này đứng tại Võ Thiên bên cạnh, nhìn phía xa zombie đanh lao đến, trên mặt mang theo một chút khẩn trương, lúc này trong tòa thành thị này zombie như được thứ gì triệu hoán, hướng về phương hướng này lao đến.

Hàng ngàng hàng vạn zombie từ đằng xa lao đến, tình cảnh đồ sộ khiến người nghẹt thở.

Đám người từ từ xuất phát, phía trước bọn họ cũng có zombie đang di chuyển, nhưng nếu không đến quá gần, những zombie này sẽ không công kích bọn họ, đây là một điểm đặc biệt kỳ lạ, những cái này xác sống trong mắt, lại có vật gì so với tươi mới vị thịt càng quan trọng hơn, câu trả lời, sợ rằng chỉ có bọn chúng mới biết.


Lệ Quyên lúc này cũng nhận ra được khác thường, những zombie này bản thân như bị cái gì hấp dẫn, hướng về phía nam đi đến, trong lòng càng thêm nghi hoặc: '' Mục đích của bọn chúng là gì? ''.

'' Không biết! '' Lắc đầu, Võ Thiên không nói thêm gì nữa, mà thúc giục Kim Cương, khiến cho nó nhanh hơn một chút.

Zombie đại quân số lượng tuy nhiên đông đảo, nhưng tốc độ cũng không nhanh, chỉ cần tranh thủ thời gian, là có thể bỏ ra xa bọn chúng.

'' Chúng ta đi nhanh một chút! '' Võ Thiên nhìn xung quanh một chút, sắc mặt có chút ngưng trọng lại, zombie di chuyển khiến cho biến dị thú cũng bị kinh động, một chút hướng về phía xa lao đến, số lượng lớn biến dị thú hình thành thú triều, đồng dạng đuổi theo sau bọn hắn.

Hô! Hô!.

Võ Thiên thúc giục Kim Cương, toàn lực chạy đi, lúc này hắn cũng vượt lên đám người này phía trước, bởi vì di chuyển đằng trước nhất, nên trên đường zombie chưa được thanh lý, một chút zombie thậm chí hướng về phía Võ Thiên lao đến.

Xẹt! Xẹt!.

Từng thanh Ám năng lượng phi đao tại trên người hắn bắn ra, đem một đám cản đường zombie tiêu diệt, Võ Thiên lúc này mới nhìn xung quanh, phụ trách thanh lý zombie, quét dọn đường đi bản thân có hai người, một tên lớn tuổi người đàn ông trung niên cùng với một thân hình gầy ốm bác gái.

Hai người đứng tại đoàn người phía trước, thanh lý một chút cản đường zombie với biến dị thú, cũng may không gặp cái gì to lớn vật cản, nên đoàn người vẫn lấy cực nhanh tốc độ thoát ra khỏi thành phố.

Gào! Gừ!.

Tiếng biến dị thú rống giận đinh tai nhức óc vang lên, những cái kia ẩn núp trong thành phố biến dị thú toàn bộ hiện thân, chủ yếu nhất vẫn là chuột và côn trùng, Võ Thiên còn nhìn thấy một đàn khoảng 1000 con chuột biến dị tập trung lại một chỗ, đây là một to lớn đàn chuột, trong đó Thử Vương cũng đã là cấp 3 sinh mệnh.

Cũng may đàn chuột lúc này cũng không đói bụng, nếu không lấy đám người này thực lực, có thể không chống lại được khổng lồ đàn chuột.

Đám người đi thêm khoảng nữa tiếng đồng hồ, lúc này, một bất ngờ biến cố xảy ra, bọn họ gặp một nhóm người sống sót khác.

Nhóm này người sống sót số lượng không nhiều, chỉ khoảng 60 người, cầm đầu là một bụng phệ trung niên nhân, gọi là Nguyễn Trung.

Tên này lúc này cùng với Thiết Hoa Hồng nói chuyện, muốn cùng nhóm người đi cùng, chia sẻ một chút áp lực trên đường.

Võ Thiên không để ý đến bọn hắn, mà nhìn về phía đằng sau, lúc này hoàng hôn cũng đã buông xuống, những cái này đàn zombie bắt đầu dừng lại, mất đi mặt trời cung cấp năng lượng, bọn chúng hoạt động một chút yếu dần.

Đám người lúc này cũng cắm trại xuống, ăn một chút thức ăn, nghỉ ngơi một chút, Võ Thiên ngồi bên một đống lửa, cùng với Lệ Quyên cùng với Trần Tuyết nói chuyện, cũng không cùng những người khác ở chung, mang cho người một loại khó chung đụng cảm giác.

'' Ngươi là Võ Thiên? '' Lúc này, Võ Thiên đằng sau, một thanh âm lúc này vang, thanh âm trung tính mười phần, nghe được thanh âm, hoàn toàn không phân biệt ra nam nữ.

'' Đúng vậy! '' Võ Thiên nhìn lại đằng sau, người tới là Thiết Hoa Hồng, hắn một chút gật đầu, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Cái này cơ bắp nữ cũng không khách khí, lúc này ngồi tại Võ Thiên bên cạnh, ánh mắt tại bên người hắn Trần Tuyết dừng lại một chút, nhất là tại trên nàng bộ ngực.

'' Nghe lão Thiên nói, cắn cứ phía nam tin tức là từ ngươi trên miệng biết được, ngươi đối với căn cứ phía nam hiểu rõ bao nhiêu? '' Hơi liếm môi một chút, Thiết Hoa Hồng hướng về phía Võ Thiên hỏi thăm, đây là lần thứ hai hai người gặp mặt, lần trước chỉ gặp thoáng qua, nhưng Võ Thiên mang cho nàng cảm giác nguy hiểm cực kỳ cường liệt, nhưng lần này khác biệt, nàng tại trên thân hắn không có chút nào cảm giác nguy hiểm, như đối mặt với một người bình thường cảm giác.

Nhưng điều này không khiến nàng buông lỏng, mà là càng thêm cảnh giác, có thể lừa gạt nàng cảm giác, này Võ Thiên càng thêm mạnh mẽ.

'' Ta biết cũng không nhiều lắm! '' Võ Thiên một chút lắc đầu, đối với căn cứ phía nam, Võ Thiên biết đến đúng là không nhiều, nhiều thông tin thậm chí chỉ lời nói của Dật Phàm cùng với Trần Văn Thanh: '' Tất cả những gì ta biết được, đã nói cho Lệ Thiên bọn hắn, ngươi có thể hỏi bọn họ! ''

'' Vậy thì đáng tiếc! Thôi ta đi đây! '' Thiết Hoa Hồng có chút tiếc nuối lắc đầu, cũng nghe được Võ Thiên trong lời nói không hoan nghênh, một chút lui ra.


Ầm!.

'' A....! Cứu mạng...! Có quái vật! '' Đúng lúc này, một tiếng hét thảm âm thanh vang lên, Võ Thiên nghe âm thanh, một chút bật dậy, một chút chạy về phía nơi phát ra âm thanh.

Nhưng mà, đời đến lúc Võ Thiên đến nơi, thì đã quá muộn, trên mặt đất chỉ còn một vũng máu, nạn nhân thân thể lúc này đã biến mất không còn dấu vết.

'' Chuyện gì xảy ra? '' Thiết Hoa Hồng lúc này cũng chạy đến, nàng lúc này nhìn xem trên mặt đất vết máu, bản thân một chút nhíu mày, hỏi gần đó một kẻ canh gác.

Tên này lúc này đã sợ tè ra quần, nghe nàng hỏi thăm, một chút run lẩy bẩy nói ra: '' Ta không biết...! Ta chỉ thấy một bóng đen...! Một màu đen cự trảo từ trong bóng tối lao ra, đem tên kia kéo đi mất...! ''.

'' Đáng chết! '' Hai mắt một chút trừng lớn, Thiết Hoa Hồng nhìn xung quanh một chút, hoàn toàn không tìm thấy được hung thủ bộ dáng.