Chương 52: Cuộc đi săn.

Mạt Thế Chung Cực Tiến Hóa

Chương 52: Cuộc đi săn.

Võ Thiên một chân quỳ trên mặt đất, nắm lấy Người Thằn Lằn cánh tay một chút xem xét, bàn tay chỉ có bốn ngón, làn da không biết nguyên nhân gì đã toàn bộ biến thành màu đen, Võ Thiên nhìn một hồi, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ đầu mối gì.

'' Nó có lẽ đã chạy đi rồi! '' Lệ Quyên lúc này, từ Kim Cương trên lưng nhảy xuống, nhìn một chút xung quanh, đối với Võ Thiên nói.

'' Chưa hẳn, cẩn thận một chút! '' Võ Thiên lắc đầu, dặn dò nàng một câu, mặc dù bản thân đã rất mạnh, nhưng Võ Thiên không có tự đại đến nỗi cho là mình đã vô địch thiên hạ, cẩn thận vẫn luôn quan trọng.

Đám người tiếp tục lên đường, chỉ là đoạn đường này không có một con zombie lẫn biến dị thú, nên hắn cũng chẳng thu hoạch được gì.

'' Cứu mạng! A...! ''.

Võ Thiên đi ngang qua một ngã tư đường, đột nhiên một la thất thanh thanh âm vang lên, kèm theo la thảm thiết thanh âm, lập tức đưa đến hắn chú ý.

'' Có người...? '' Tại chỗ này gặp được nhân loại, tuyệt đối là ngoài ý muốn, nghe âm thanh, kẻ kêu cứu cách đây tuyệt đối không xa.

'' Chúng ta đi xem một chút? '' Trần Tuyết nói một chút, hỏi thăm ý kiến của hắn.

'' Được rồi! '' Võ Thiên gật đầu, đem Ám năng lượng bao trùm lấy thân thể, hình thành một bộ màu đen khôi giáp, đây là hắn phòng ngừa tình huống bất ngờ, có Bán Siêu Phàm Lực Trường cùng với Ám năng lượng áo giáp song trọng phòng ngự, nếu có kẻ đánh lén hắn thì, hừ hừ.

.........

Lê Minh ôm lấy bị thương cánh tay, toàn lực chạy trốn, phía sau hắn là một mảnh kết thảm thiết âm thanh, đó là đệ đệ hắn thanh âm.

'' Đại ca, mau cứu ta, cứu...! A...! '' Nghe được âm thanh, Lê Minh căn bản không dừng lại, mà tăng nhanh tốc độ, tiếp tục chạy trốn, bản thân hắn trong lòng lúc này, có phẫn nộ, có hổ thẹn, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.

Hai ngày trước, nhóm người bọn họ không cẩn thận xâm nhập vào Người Thằn Lằn địa bàn, từ lúc đó, ác mộng của bọn hắn bắt đầu.

Với số lượng áp đảo, lực lượng áp đảo, Người Thằn Lằn có thể dễ dàng nghiền ép bọn họ như dẫm nát một con kiến, nhưng bọn chúng không làm như vậy.

Thế là, một hồi mèo vờn chuột trò chơi bắt đầu.

Cứ mỗi hai tiếng đồng hồ, Người Thằn Lằn sẽ đi săn một lần, mỗi lần đi săn, bọn chúng chỉ sẽ giết một người, kẻ nào chạy ra khỏi bọn chúng địa bàn sẽ bị vô tình giết chết, không có mảy may sống sót.

Rắc! Rắc!.

Tiếng xương gãy âm thanh vang lên, theo tiếng kêu đau đớn im bặt mà ngừng, Lê Minh biết đệ đệ hắn đã chết đi, trong lòng có chút bi thương, càng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm, bởi vì hắn biết mình an toàn, ít nhất là trong hai tiếng kế tiếp, khi con mồi chết đi, cuộc đi săn sẽ kết thúc.

Võ Thiên đứng tại trong một con hẻm nhỏ, nhìn trước mắt con Người Thằn Lằn xử lý bản thân con mồi.

Ăn tươi nuốt sống cảnh tượng không có xuất hiện, nhưng cảnh tượng càng khiến cho người ta nổi da gà, chỉ thấy Người Thằn Lằn đem con mồi đầu lâu lột ra, đem đặt ở trước mặt mình một chút vuốt ve, như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật, như một thợ săn vuốt ve chính mình chiến lợi phẩm.

Nhưng lúc này, nó hành động kế tiếp càng khiến Võ Thiên giật mình, chỉ thấy Người Thằn Lằn tại trên tay mình rạch một vết thương, lấy bản thân máu tươi, vẽ một vòng tròn, đem con mồi thi thể đặt tại vòng tròn chính giữa, như một kiểu an táng nghi thức.

Không để ý con mồi thi thể, Người Thằn Lằn đột nhiên biến mất.

'' Có kỳ lạ! '' Võ Thiên từ trong hẻm nhỏ hiện thân, nhìn dưới mặt đất nhân loại thi thể, một chút nhíu mày, Người Thằn Lằn bản thân không thể là nhân loại, hiển nhiên là biến dị thú tiến hóa mà thành.

Nhưng Võ Thiên nhìn xem Người Thằn Lằn bản thân hành vi, lại càng không thích hợp, không giống bản thân u mê biến dị thú, Người Thằn Lằn càng giống như có bản thân văn hóa cùng tín ngưỡng chủng tộc, nhưng văn hóa và tín ngưỡng thứ này, không phải là tiến hóa có thể xuất hiện, nó là một trí tuệ văn minh theo năm tháng tích lũy mà hình thành.

Nhưng tận thế mới chỉ bắt đầu có nữa tháng, nếu như Tiến Hóa Năng Lượng có thể khiến cho Người Thằn Lằn tiến hóa ra không kém nhân loại trí tuệ thì Võ Thiên không có gì để nói, nhưng văn hóa và tín ngưỡng thì....

Võ Thiên xoa lấy đầu, nhìn Người Thằn Lằn ly khai phương hướng, ra hiệu cho Lệ Quyên cùng Trần Tuyết đuổi theo, còn Kim Cương thì Võ Thiên cho nó ở lại, thân hình quá to lớn khiến cho nó không dễ ẩn náu.

Bên kia Lê Minh thì bị Võ Thiên không để ý đến, một kẻ đã bị mất hết lòng can đảm, đối với Võ Thiên không có lợi ích gì, mang theo người như mang theo một gánh nặng, để hắn tự sinh tự diệt đi thôi.

Lê Minh ôm lấy bị thương cánh tay, quỵ ngã trên mặt đất, nhìn thấy Võ Thiên đột nhiên xuất hiện, bên cạnh còn mang theo hai cô gái xinh đẹp, có chút giật nảy mình.

'' Cứu mạng..., cứu ta! '' Võ Thiên lúc mặc một bộ màu đen khôi giáp, hoàn toàn là do Ám năng lượng tạo thành, như thời trung cổ kỵ sĩ khôi giáp, hơn nữa hắn thân cao hai mét có thừa, thân hinh lực lưỡng, lại ăn mặc một bộ khôi giáp, khiến cho hắn nhìn như một người khổng lồ, vừa nhìn vào là một kẻ không dễ chọc.

Lê Minh nhìn thấy Võ Thiên trong nháy mắt, tâm tư lập tức xoay chuyển, hắn biết Võ Thiên không dễ chọc, nhưng không nghĩ Võ Thiên có thể chiến thắng Người Thằn Lằn, bị săn giết hai ngày, Người Thằn Lằn trở thành hắn trong lòng bóng mờ.

Trong lòng hắn bây giờ chỉ có một ý nghĩ, đó chính là mình có thể sống thêm được sáu giờ nữa, chỉ cần đem ba kẻ này làm kẻ thí mạng, hắn có thể sống thêm sáu giờ nữa.

Cũng may, Võ Thiên không có Độc Tâm Thuật, nếu không hắn không thể không bị băm.

''Chào ngươi...! '' Lê Minh ôm lấy bị thương cánh tay, hướng lên cùng Võ Thiên chào hỏi, trong lòng thì đang nghĩ làm sao đem Võ Thiên ba người lợi dụng.

Võ Thiên đang muốn theo dấu Người Thằn Lằn, đương nhiên không muốn cùng vì hắn tốn thời gian, ánh mắt hắn híp lại, nhìn về phía Lê Minh, chỉ một ánh mắt, Lê Minh hoảng sợ phát hiện, mình thân hình không động đậy được, cả người như bị hai thanh đại đao chỉ vào, sớm đã chuẩn bị tốt ngôn ngữ bị hắn nghẹn ở cỗ, sắc mặt hắn trắng bệt, mồ hôi lạnh trong nháy mắt thấm ướt cả quần áo.

Đợi Lê Minh tỉnh hồn lại, lúc này mới phát hiện Võ Thiên ba người đã không còn hình bóng, lúc này hắn mới thở dài một hơi, cả người vô lực nằm trên mặt đất, hắn phát hiện mình gặp một kẻ so với Người Thằn Lằn còn khủng bố: '' Hắn muốn giết ta, chắc chỉ cần một ánh mắt! ''.

Lê Minh bản thân lúc này có chút nghĩ mà sợ.

Võ Thiên lúc này mở ra Tinh Thần Nhãn, kéo theo Lệ Quyên cùng với Trần Tuyết, lần theo Người Thằn Lằn dấu vết.

'' Tinh thần chỉ số của ta quá cao rồi, thậm chí chỉ cần bản thân uy thế đã có thể đem người bình thường giết chết! '' Võ Thiên một bên chạy vội, một bên thầm nghĩ trong lòng: '' Sau này không nên trừng mắt lung tung, kẻo lại gây ra án mạng! ''.