Chương 156: Ta sai, đều là ta sai
Lăng Phong còn không tinh trùng đầy não mà đi cưỡng gian dân nữ. Kịch bản tuy có cảnh nóng, nhưng đều đầy ắp nghệ thuật và nhân văn. Viết tầm bậy bị kiểm duyệt đóng dấu dâm hiệp, thì coi như khỏi xuất bản.
Lăng Phong đem Vương Diệu Mai đến chỗ Thành Bích, dù sao hai bên đã tạo thành hiệp ước hữu nghị, chống lại Triệu Hanh. Nàng ta lại là thủ lĩnh Nam phủ, có lẽ có đủ công cụ moi tin tức.
- Đao đại ca, phu nhân từng giao phó nhiệm vụ tìm Triệu Hanh, hôm nay tiểu đệ đã tìm được người mang đến. Phiền huynh vào bẩm báo một chút.
Đại Đao mặt sẹo liếc nhìn Vương Diệu Mai, có lẽ nhận định cô gái này không có võ công, lạnh lùng vào bẩm báo.
...
Chốc lát sau, bên trong phòng.
- Phu nhân, vẫn chưa ngủ sao?
- Hừ, ngươi nói xem?
- Hềhề, công vụ, có công vụ.
Thành Bích phu nhân mặc một bộ váy dài đơn sắc, như một bông hoa lan u nhã, chỉ là khí sắc nàng có vẻ không tốt. Dù sao lúc này mới chỉ tờ mờ sáng. Nữ nhân càng xinh đẹp càng cần giấc ngủ đầy đủ.
Thành Bích giọng hòa hoãn:
- Nghe nói ngươi tìm được tung tích Triệu Hanh?
Lăng Phong sửa sửa trang phục nói:
- Là thế này. Ta suýt chút mất mạng, trải qua 9 9 81 kiếp nạn, rút cục đã tìm ra chỗ ở của hắn. Ở một gian phủ đệ bắc thành...
Phong ca còn chưa kịp liệt kê danh sách kiếp nạn, đã bị Thành Bích bĩu môi ngăn cản:
- Hừ, ngươi đêm qua bị Triệu Hanh sai người ám sát. Chẳng qua được huynh đệ trợ giúp, sau đó chỉ việc theo dõi ngược kẻ ám sát, không tìm ra chỗ ở của hắn mới gọi là kém đó.
- A? Sao phu nhân lại biết được? Quả nhiên là thủ lĩnh Nam phủ...
Lăng Phong căn bản không biết, Thành Bích lúc đó cũng có mặt gần đó.
Thành Bích bình thản nhìn Vương Diệu Mai:
- Bớt nói lời thừa đi. Nàng ta là ai?
- Tiểu Mai, phiền cô tự giới thiệu một chút.
- Ta?
Vương Diệu Mai ngơ ngác. Nàng vốn tưởng mình sẽ bị kẻ này đem đi đâu đó lăng nhục, chẳng ngờ lại bị đem đến gặp một nữ nhân xinh đẹp, căn bản không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Dù sao, chỉ cần không bị cưỡng bức là được, cho nên từ lúc đến đây cũng không hề kinh hoảng kêu la cái gì.
Lăng Phong ho khan:
- Khụ. Thôi để ta nói. Nàng ta, là nữ nhân Triệu Hanh đem về từ kinh thành, bí mật nuôi trong phủ. Chắc chắn sẽ biết rất nhiều chuyện bí mật của hắn. Mà ta thì không tiện...
Thành Bích cắt ngang:
- Ngươi bắt cóc nàng?
- Cũng không tính là bắt cóc. Phu nhân xem, nàng ta không hề bị trói, cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Là "thỉnh" đến.
- Rồi sao? Ngươi đem nàng ta đến đây, cho dù nàng ta không phản kháng, vẫn đã đẩy ta và Triệu Hanh vào tình thế ngươi chết ta sống mà thôi. Lăng Phong, ngươi tính kế cũng được lắm.
Lăng Phong cười trừ:
- Phu nhân, chuyện này không sớm thì muộn mà thôi. Dù sao, người đã đem đến, tra khảo ra cái gì hay không là ở phu nhân.
Thành Bích nhíu mi:
- Tra khảo?
- Đúng vậy, có vấn đề? Ta không tiện ra tay với nữ nhân, cho nên...
Thành Bích thờ ơ đáp:
- Ta đâu có biết tra khảo.
Lăng Phong không khỏi bất khả tư nghị:
- Nhưng... phu nhân là thủ lĩnh Nam phủ nha?
- Nam phủ đúng là do ta đảm đương. Nhưng ta cũng đâu có nói biết tra khảo bao giờ?
- Á?
Lăng Phong thất vọng ra mặt. Vậy mà hắn còn hy vọng đem đến chỗ Thành Bích, sẽ có biện pháp kTần Vương Diệu Mai nói ra lời thật.
Hết cách, vẫn phải là Phong ca ra tay mới được. Liền lại gần Thành Bích nhỏ giọng:
- Vậy đi, thực ra tại hạ cũng biết một chút kỹ xảo bên tra án. Nhân tiện có hai người ở đây. Ta và phu nhân, hay là làm một đoạn "Hắc Bạch Vô Thường"?
Thành Bích nhíu đôi mày xinh đẹp, khó hiểu hỏi:
- Hắc Bạch Vô Thường?
- Đúng vậy. Chính là...
Thành Bích bỗng cắt lời:
- Tránh xa một chút. Ai cho đứng gần ta như vậy?
- Khụ. Phu nhân hấp dẫn động nhân, tại hạ cứ tự nhiên bị hút vào.
- Nói vào trọng điểm!
- Hắc Bạch Vô Thường, chính là một người diễn vai tốt, một người diễn vai xấu, cùng nhau tra khảo đối phương.
Thành Bích không hiểu sao bỗng nhiên sinh hứng thú. Dù sao, mất ngủ cũng đã mất ngủ rồi, cũng không có việc gì làm. Nàng tuy là nữ nhân trưởng thành, nhưng tuổi thanh xuân tuy đã trôi qua, tâm tư vui đùa thiếu nữ vẫn còn không phai, chỉ nhất thời bị đè nén xuống.
Nàng hai mắt liền tỏa sáng:
- Vậy, ai đóng xấu ai đóng tốt?
Lăng Phong ưỡn ngực lẫm liệt:
- Phu nhân thử nói xem? Với nhân phẩm của ta mà nói, thì rõ ràng...
Thành Bích phu nhân như hiểu ra, hỏi:
- Ta tốt ngươi xấu?
...
Lát sau.
Gian phòng khách của Thành Bích đã biến thành phòng tra khảo. Nữ tù phạm ngồi ở giữa phòng, hai vị cán bộ điều tra một trái một phải tiến vào. Một người hơi xấu một chút, nở nụ cười đầy gian xảo. Người còn lại lại tuy dung nhan xinh đẹp, nhưng lại làm mặt lạnh lẽo.
"Rầm"
- Nói!
Lăng Phong diễn vai ác, vừa vào liền đập bàn cái ầm quát tháo, Thành Bích thì nhỏ giọng:
- Diệu Mai cô nương...
- Ta biết bà là ai rồi.
- A?
Lăng Phong Thành Bích đồng thời choáng váng. Không đúng không đúng, ngược rồi.
Chỉ nghe nữ tù Vương Diệu Mai bình thản nói:
- Triệu Hanh từng nói qua cho ta. Xem ra bà chính là Thành Bích phu nhân, nữ nhân bí mật của Vương gia đi. Còn hắn ta, lại là nam nhân bí mật của bà? Chuyện này nếu để Vương gia biết được...
Lăng Phong âm thầm mừng rỡ, quả nhiên có tiến triển. Chắc chắn Triệu Hanh còn nói chuyện khác với nàng ta. Phong ca tuy không xuất thân cảnh sát điều tra, nhưng bổn sự vẫn là không sai mà. Vừa xuất tràng còn chưa nói gì đã phát huy tác dụng.
Chỉ là, nữ cán bộ tốt bụng Thành Bích bỗng bừng bừng nổi giận:
- Ngươi gọi ta... cái gì?
- Phu nhân, bình tĩnh, bình tĩnh. Tạm thời dừng khảo, ra ngoài hội ý một chút.
...
Đằng sau bình phong.
- Phu nhân, chẳng phải đã nói ta đóng vai xấu phu nhân vai tốt sao? Rút cục có chuyện gì?
Lăng Phong nhớ lại lời Vương Diệu Mai, đoán mò nói:
- Nếu là chuyện nam nhân bí mật gì kia. Vậy thì phu nhân cứ an tâm. Tại hạ tuyệt đối không để ý, sẵn sàng vì phu nhân mà hy sinh danh tiết của mình.
Thành Bích khinh bỉ:
- Ai cần quan tâm danh tiết của ngươi? Ả ta dám gọi ta là bà, ta già như vậy sao?
Lăng Phong suýt chút úp sấp. Còn tưởng có chuyện gì bí mật đã bại lộ, hóa ra là chuyện này.
Liền một bộ nghiêm túc:
- Không già, hoàn toàn không già. Phu nhân nhìn thế nào cũng chỉ như tỷ tỷ của nàng ta...
- Ta đương nhiên như tỷ tỷ nàng ta, chẳng lẽ là cô cô?
- A, ta không phải ý này.
Thành Bích ánh mắt sắc sảo liếc qua:
- Chứ ý ngươi là gì?
- Ý là... ý là...
Bị đại mỹ nhân liếc một cái sắc như dao, Lăng Phong sau ót cứng ngắc. Trong đầu thì loạn chuyển, cũng không thể nói thành "muội muội" nha, như vậy là trắng trợn nói dối. Nữ nhân tuy thích nghe lời nói dối ngon ngọt, nhưng cũng phải hợp lý hữu tình, còn không ngu đến mức nói trắng thành đen cũng qua mặt được. Nói không chừng làm quá lại thành phản tác dụng.
Vì vậy, liền nặn ra một khuôn mặt cầu tài:
- Có thể nàng ta kính trọng phu nhân, nên gọi là bà.
- Vậy sao không gọi ngươi là ông đi?
- A, khụ. Thì... dù sao, nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu chưa 20 tuổi mà thôi, ương bướng không hiểu chuyện, ta cũng chẳng ưa gì. Cá nhân ta, vẫn là nữ nhân trưởng thành phong tình mị lực như phu nhân mới tốt.
Thành Bích phu nhân vẫn nghiến răng:
- Ngươi thích nữ nhân thế nào liên quan gì ta? Cô ta 20, ta cũng đang thời kỳ 20, ngươi chẳng lẽ nghĩ ta đã qua 30?
- Không phải, cũng không phải.
Lăng Phong mồ hôi đầy lưng, m* nó càng nói càng sai. Rút cục phải nói thế nào thì nàng ta mới vui vẻ đây. Sai sách, sai sách a.
Lăng Phong đành chuyển đề tài:
- Trở lại chuyện chính vụ. Lần này, ta đóng vai tốt, phu nhân đóng vai xấu.
- Được rồi!
Thành Bích không nói hai lời lập tức đồng ý, tư thế thậm chí giống như sẵn sàng xắn tay áo, chỉ cần quay vào lập tức đánh chết Vương Diệu Mai, cái tội bóng gió tuổi tác của nàng.
Lăng Phong không khỏi ho khan nhắc:
- Phu nhân, đây là tra khảo không phải hình khảo. Thỉnh phu nhân chú ý kịch bản chút.
- Làm sao? Ngươi thương tiếc nàng ta? Cũng đúng nha. Nhân gia còn trẻ như vậy, lại xinh đẹp không thua ai, nam nhân các ngươi động tâm là đương nhiên.
Lăng Phong đầu đầy mồ hôi, làm sao không khí lại chua lét thế này?
- Khụ, khụ. Phu nhân việc gì phải so đo. Phu nhân là đệ nhất mỹ nữ ở đây, nàng ta căn bản không thể so nổi. Phu nhân chẳng lẽ không từ thái độ của ta mà thấy sao?
- Hừm, bớt lời nhảm đi. Thái độ của ngươi liên quan gì ta?
- Phu nhân, tại hạ cũng không đắc tội ngài. Phu nhân việc gì nổi nóng?
Thành Bích nghiến răng:
- Ngươi thực sự không đắc tội ta?
- Không có.
- Ngươi có biết nữ nhân vào giờ Mão mà ngủ không đủ ngon, làn da sẽ xấu đi hay không?
Lăng Phong vội vã chạy dài nói:
- Khụ! Vậy hay tạm dừng, phu nhân ngủ tiếp, sáng mai lại tra?
Thành Bích vẫn không buông:
- Ngươi nói bây giờ ta có ngủ được nữa không?
- Phu nhân, là ta sai, đều là ta sai.
Lăng Phong cởi giáp đầu hàng, m* nó thôi nhận sai cho xong.
Thành Bích rút cục... nhoẻn miệng cười.
Đúng lúc này, có tiếng nha hoàn hoảng hốt:
- Phu nhân, bên ngoài có quân lính muốn vào soát người.
Thành Bích mặt giận lớn giọng:
- Trời còn chưa sáng, Hoa phủ của ta nói muốn soát là soát sao? Là quân lính phủ nào?
- Bẩm, là phủ Quận chúa. Còn có, Thế tử cũng đến.
Lăng Phong thở ra. Thế tử đại ca, cảm tạ ngài đã đến. Đại tỷ mất ngủ đang cần chỗ trút giận, tiểu nhân xin chuyển sang cho ngài hưởng. Thỉnh ngài cứ thong thả mà tiếp nhận.
...
Thành Bích đã ra ngoài tiếp chuyện Triệu Diễn. Lăng Phong và Vương Diệu Mai vẫn ở hậu phòng.
Triệu Diễn tìm đến làm gì? Nói không chừng muốn lùng bắt chính Lăng Phong.
Tối qua Lăng Phong và Bùi Thiệu Huy đã lật mặt nạ Mật Thám ty ra. Tên họ Bùi kia lại ôm chân Triệu Diễn, chắc chắn muốn trừ Lăng Phong. Lý do có thể có nhiều, nhưng đơn giản nhất chính là sợ mất ưu thế. Bùi Thiệu Huy phản bội, điểm duy nhất chính là đem được bí mật của Mật Thám ty sang. Nay nếu có thêm một Lăng Phong cũng thế, Bùi Thiệu Huy căn bản không còn ưu thế.
Vương Diệu Mai nhìn bộ dáng láo liên nhìn đông nhìn tây của Lăng Phong, sẵng giọng:
- Hừ, ngươi luôn miệng nói Triệu Hanh là kẻ xấu. Ta thấy, ngươi mới là kẻ xấu.
- Ta là kẻ xấu?
Vương Diệu Mai bĩu môi:
- Còn không sao? Lần lần mò mò trong phòng nữ nhân.
- Vương tiểu thư, làm ơn nhìn nhận vấn đề một cách phân minh. Triệu Hanh cho dù không hạ độc mẹ ta, thì lúc ở kinh thành đã rắp tâm giết chết ta. Hắn chính là một kẻ xấu, bất kể hắn có cứu cô đi nữa.
Vừa sẵn bị Thành Bích trút giận, Phong ca cũng mắng luôn:
- Nữ nhân các cô là động vật không có chút lý tính. Kẻ nào làm các cô chướng mắt, thậm chí ngày đèn đỏ thấy khó chịu trong người, thì đều là người xấu đi.
- Ngươi hoa ngôn xảo ngữ, cưỡng từ đoạt lý. Ta đang nói chuyện ngươi dâm tà nhìn ngó phòng riêng nữ nhân. Ngươi lại nói đến giết người cái gì...
- Tranh luận đi vào chi tiết đúng không? Ta thích nàng ta, tò mò riêng tư của nàng ta không được sao?
Vương Diệu Mai không phục nói:
- Ngươi thích nàng ta? Hừm, là thích thân thể nàng ta đi.
- Đúng vậy! - Lăng Phong thản nhiên.
- Xem, còn không phải là dâm tặc?
Lăng Phong giơ tay ngăn:
- Từ từ, nghe cho hết cái đã. Thứ nhất, dâm và xấu, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
- Đều là xấu.
- Thứ hai, ta không phủ nhân, ta bị sắc đẹp của Thành Bích thu hút. Từ đó muốn chinh phục nàng ấy, cả thân thể lẫn trái tim nàng. Có vấn đề gì sao?
Vương Diệu Mai muốn nói gì đó lại thôi, Lăng Phong căn bản không cho nàng có cơ hội phản bác.
- Mọi thứ đều có căn nguyên. Nam nữ yêu thích nhau, nhất định phải xuất phát từ gì đó. Ta không biết nữ nhân các cô thích nam nhân từ cái gì, theo nghiên cứu thì 50% là tiền. Nhưng về phía nam nhân, ta lại có thể dám chắc. Triệu Hanh thích cô 8 phần là thân thể, chứ cái tính cách ương dở của cô, cô nói xem có người thích không?
- Ngươi...
- Đáng tiếc, ta tuy là một "dâm tặc", thế nhưng kỳ quái nha, từ đêm qua lại chẳng làm gì cô. Cô nói xem, là ta không đủ dâm tính, hay là bản thân cô không đủ xinh đẹp?
Vương Diệu Mai uất ức đứng dậy:
- Ngươi... ta...
Lăng Phong buồn chán quay lưng, đấu độ mặt dày với lão tử, còn non lắm. Chẳng qua, đêm qua cũng nhờ có Lăng Hổ niệm kinh cảnh tỉnh, bằng không...
Lúc này, bên ngoài phòng khách có tiếng cãi nhau qua lại.