Chương 1: Kiếp Này, Kiếp Sau

Mang Theo Tinh Linh Hệ Thống

Chương 1: Kiếp Này, Kiếp Sau

(Mọi thứ sẽ rõ khi nàng quay trở về nhá: tên nàng, nơi nàng sống, người thân, gia tộc, tên chị, tên người yêu,.......)

Kiếp này nàng 1 trạch nữ mê truyện một cô nhóc 13 tuổi ngây thơ hồn nhiên chưa hiểu sự đời, đã bị người thân gia đình phản bội hãm hại. Nàng còn nhớ như in cái ngày ấy cái ngày nàng bị nhốt vào nơi hẻo lánh này, chỉ vì nàng không thức tỉnh được ma lực trở thành một phế nhân vật mà:
Với đôi mắt rưng rưng nước mắt nàng thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mắt mình quát tháo, không ai khác chính là cha nàng:

- "Tao không có đứa con phế vật như mày, mày hãy cút xa cho khuất mắt tao".

- "Haizzzzzzzz". Người phụ nữ ngồi thở dài mà mặc kệ mọi thứ đằng kia chính là mẹ của nàng.

Người con trai đằng xa kia chính là người yêu nàng (chàng trai 18 tuổi ấy đã từng triều chuộng nàng hết mực), nàng hướng đôi mắt to tròn muốn cầu cứu, nhưng hắn đã trả lại cho nàng chính là sự vô tình ấy, hắn nói:

- "Chúng ta chia tay đi anh xin lỗi mình không hợp nhau". Rồi hắn hướng đến cô gái chính là chị nàng mà liếc mắt.

Nàng đã hiểu tất cả hóa ra từ lâu nay nàng luôn bị lừa luôn bị cho qua mặt như vậy, nàng không nói lời nào mà lặng lẽ quay về phòng và đóng kín cửa.

Mọi thứ liên tiếp đổ xuống đầu nàng khiến nàng bất lực không thể làm gì, tưởng rằng như vậy nàng sẽ bỏ đi là xong nhưng khi nghe được cuộc đối thoại đó nàng thật sự tuyệt vọng.

Trong gian phòng ấy không ai để ý thấy có một cô nhóc đứng ngoài cửa mà lén nghe trộm. Chính là nàng:
- "Hai cô chú yên tâm đi cháu lo liệu xong tất cả rồi, dù sao cũng chỉ là đứa con hoang của cô ta thôi đâu phải là con ruột của cô chú đâu, huống chi...".Hắn nói xong lại cầm tay ân ái với chị nàng mà vui vẻ.

Hắn nói tiếp:
- "Chỉ cần dấu đi chuyện này xóa tên và thông tin của cô ta đi là sẽ không ai nghi ngờ sự mất tích của cô ta cả. Huống chi cô ta cũng không còn ai là người thân mẹ cô ta cũng là chị của cô chú đã mất từ 3 năm trước rồi". Hắn nhếch miệng khinh bỉ

- "Nếu đã chuẩn bị xong thì cháu cứ tiến hành đi, làm cẩn thận một chút. Để chắc chắn phải dùng đến khả năng của bà nó thôi cứ xóa hết ký ức của những người mà nó đã từng tiếp xúc đi. Quát nó làm ta khản cả tiếng, bà nó giót cho tôi cốc nước đi ". Cha nàng cười nói

-''Được rồi về phần ông già sắp chết kia biết được nó là phế vật thì cũng mặc kệ thôi, tôi còn tưởng sành sứ ra sao hóa ra nó cũng y như con mẹ nó mà thôi. Ngu ngốc, đần độn hihi" Mẹ nàng vui vẻ nói. " Làm tôi mấy năm nay diễn vai mẹ nó đúng là buồn nôn muốn chết đi được".

-"Mỗi mẹ khổ con cũng sắp không chịu được nữa rồi ý, làm chị khó lắm đâu phải chuyện đùa, haha...". Chị nàng cưới nói. " À mà loại bỏ được con phế vật đó có phải quyền thừa kế của ông già đã sắp chết kia có phải vào tay con tất rồi không, chuyện kết hôn của chúng con cũng nên thông báo đi chứ ạ".

Mẹ nàng cười nói: " Được rồi qua vụ này cứ bàn tính đi, con gái con đứa đấy lớn lên là...". Cha nàng cũng gật đầu theo.
-" Vậy cháu cám ơn cô chú, công sức mấy năm nay cuối cùng cũng được bù đắp ạ, cháu tin chắc với sự kết hợp của hai gia tộc ta mấy gia tộc kia chắc chắn sẽ không đấu lại được". Hắn cười nham hiểm.
Tiếng gõ cửa vang lên. " Cốc cốc "

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặc bộ đồ com lê đen bước vào, trên tay hắn vác một cô nhóc bị ngất lịm đi không ai khác chính là nàng. Giọng hắn ồm ồm vang lên:

-"Thiếu gia con nhóc này lén nghe ngoài cửa rồi bỏ chạy bị tôi bắt lại được phải xử lý ra sao".
Hắn nói hời hợt:" Tôi có một cái ngục bí mật ở vùng quê hẻo lánh đó ánh cứ vứt nhốt vào đấy, nhớ 1 tuần cho ăn một lần thôi hành hạ nó đôi chút cho nó biết sự đời".

Người đàn ông vâng lệnh rồi tiến ra chiếc xe ô tô đen vứt nàng vào cốp mà lái đi, để lại trong căn phòng là tiếng trò chuyện huyên náo.......