Chương 7: Hình thái biến hóa
"Vụt... vụt...vụt...vụt "
"Phốc...oành"
Trong một hang động nhỏ trong vịnh Toky, một bóng người lấy vượt qua thường nhân tốc độ vung ra từng quyền, cuối cùng càng là lấy tay không đấm vỡ tảng đá lớn, sức mạnh đã siêu việt nhân loại cực hạn...Đứng giữa trời cao biển rộng, Motaru nhìn mình nấm đấm, tâm tình có vui sướng, có thỏa mãn, nhưng cũng có một ít bất đắc dĩ, vui sướng vì sở hữu siêu phàm thực lực, thỏa mãn vì bây giờ hắn nói một câu thiên hạ vô địch cũng không phải nói quá, nhưng bất đắc dĩ ở chổ nắm mạnh mẽ năng lực nhưng thân thể hắn lại...quá yếu, chỉ mới đấm vỡ tảng đá Motaru nấm đấm đã đau nhức kinh khủng, dường như muốn nứt toạc ra, nhưng may mắn hắn định lực không tệ. cùng với Jashin khiến thân thể có thể nhanh chóng phục hồi mới có không khiến hắn hét toáng lên.
"Haiz, cuối cùng thân thể vẫn quá kém à, mặc dù nắm giữ sức mạnh to lớn cũng không dám dùng, đây cũng thật là bi ai à"
Thả lỏng cơ thể vốn đang căng cứng, Motaru nằm ngửa trên mặt đất, nhìn bầu trời rộng lớn như có điều suy nghĩ:
"Sẽ có ngày, tuyệt đối sẽ có ngày ta ngự trị thương khung kia "
Giơ lên cánh tay bắt lại như muốn nắm cả bầu trời, Motaru cười khoái chí mơ mộng về tương lai...
Nghỉ ngơi một hồi, Motaru lần nữa bật dậy, nhìn lấy bầu trời dần bị mây đen nuốt chững lần nữa, hắn hơi vặn eo rồi một lần nữa nhảy vào đã dào sẵn gò đất. nhìn lấy đồng hồ hiển thị 17:00 pm, Motaru một lần nữa nghiêm túc, thầm suy nghĩ:
"Hôm qua chỉ là màn dạo đầu, hôm nay tâm bảo mới tiếp xúc với đất liền, trận chiến thật sự giờ mới sắp bắt đầu!"...
Mà lúc này khi Motaru sắp một lần nữa đối mặt với thiên nhiên, tại bệnh viện tư nhân Yoshei, các lao công đã bắt đầu nghỉ ngơi sau một buổi chiều dọn dẹp vất vả, mọi người bắt đầu tụ tập bàn tán, trong đó bác lao công tóc xoăn đối với một vị khuôn mặt hơi tiền tụy nhưng vẫn lạc quan lao công hỏi han.
"Uy uy Nishima, cháu gái bà dạo này thế nào, thành tích vẫn tốt chứ, nghe bảo tốt nghiệp cao trung Hayama, trường mơ ước của bao người a"
Mà nghe vậy, bị gọi tên bác gái hơi ngượng ngùng nhưng cũng đáp lại đầy tự hào:
" Akari con nhỏ này mặc dù hơi bướng bỉnh, nhưng là tính tự giác khá cao, thành tích vẫn ổn, đứng top 3 trong lớp"
Nghe ra tên là Nishima bác gái lời nói có ba phần khoe mẽ, bảy phần yêu thương, bác gái tóc xoăn cũng không muốn chọc phá phần này không khí ấm áp, thế là cũng thuận theo khen lấy.
"Ara ara, Akari-chan giỏi thật đấy, giá mà cháu nhà ta cũng được một nửa Akari-chan thì hay biết mấy"
Nghe như thế, bà Nishima cũng hơi vui vẻ mấy phần nhưng chợt ảm đạm xuống, thương tiếc nói:
"Aiz, bà không nên ước thế, Akari để có được hôm nay đã phải trải qua nhiều lắm, từ nhỏ mất cha mất mẹ, con bé rất sớm liền không cùng bạn cùng lứa chơi đùa, mặc dù mặt ngoài không sao nhưng nội tâm nàng đã thật sớm khép kín, cứ như thế ta lo nàng sẽ cô độc suốt đời mất..."
Thấy không khí chợt ảm đạm, nhận ra mình mắc phải sai lầm lớn, bác gái tóc xoăn liền vội đổi chủ đề:
"A ha ha, xin lỗi, xin lỗi, là tôi vô ý, mà công việc bà mấy nay vẫn ổn chứ, hôm qua tôi nghe phong phanh khu bà trực có ít hỗn loạn"
Nghe thấy mình bạn tốt câu hỏi, bà Nishima cũng lên tinh thần, nhớ lại chuyện hôm qua, quả thật cũng có chút chuyện lạ:
"Đúng thật có ít chuyện lạ, hôm qua ta phải lau dọn một bãi chất lỏng ở phòng C35 nhìn như máu tươi, dọn dẹp thật sự bẩn và vất vả, chưa kể đến cuối cùng còn bị vấp ngã, cả người nhuộm đỏ, thật xúi quẩy "
"Chà chà đúng là đen đủi thật, bà có biết cụ thể vụ việc không?"
Bà Nishima nghe vậy cũng hơi hơi trầm từ rồi gật đầu:
"Ừm cũng có nghe một ít tin đồn, nghe bảo là có kẻ quấy rối đùa ác, cũng thật là, xã hội ngày kiểu người gì cũng có, ngay cả bệnh viện cũng không tha mà "
"Thế bà vẫn ổn chứ, ở cái tuổi này mà trượt chân thì cũng không phải việc nhỏ đâu"
"À không có việc gì, chỉ là tiếc là một thân dơ bẩn, về còn bị Akari làm nhảm một trận, nhưng cuối cùng nàng vẫn giành giặt quần áo, ài thật là khổ tâm à, giá như nàng có thể hiếu động một ít thì tốt biết bao"
Nghe cứ như là sự tích "cháu nhà người ta" cùng mình ở nhà con bé lười biếng so sánh quả thật ghen tị chết người à, khóe miệng giật giật, bác gái tóc xoăn trách đùa:
"Hừ, bà đây là muốn khoe mẽ chứ gì, trong thâm tâm sợ rằng đang mừng muốn chết"
Bà Nishima nghe vậy nào dám thừa nhận, vội vàng khua tay phủ nhận:
"Nào có nào có, tôi thật tình lo cho Akari, nào có ý muốn khoe mẽ gì...:
"Hể, thế khuôn mặt tươi cười đây là có ý gì à"
"Hả hả, làm sao có thể tôi..."
Giật mình, nhưng chợt nhận ra mình mặc dù có ý cười nhưng cũng không lộ ra mặt, lập tức bà Nishima liền biết mình bị đùa nghịch, liên xấu hổ:
"Ngươi cái này mụ già mà không duyên, thật khó ưa."
"Thật ra là do bà quá dễ dụ thôi Nishima à hắc hắc"
"Hừ, không cùng ngươi nói nữa"
"Nào nào, đừng giận, mà không biết Akari-chan giờ đang làm gì nhỉ "
Nghe đến "Akari", bà Nishima như hoàn toàn thay đổi thái độ, khuôn mặt lần nữa bất đắc dĩ nói:
"Haiz, đứa bé này chắc đang chuẩn bị bữa tối cho ta đi, chuẩn bị xong nàng hẳn sẽ giặt quần áo cùng dọn nhà, sau đó học bài đến đêm khuya, nàng dường như không hề có thời gian giải trí mà "
Một lần nữa nghe được "Cháu nhà người ta " sự tích, bác gái tóc xoăn cũng hết lời, cuối cùng đành nói:
"Thôi thôi được rồi, không cần khoe nữa à. đi, đi làm nốt công việc rồi về nào, chắc bà cũng nhớ Akari thân yêu lắm rồi nhỉ "
"Nào có, nhưng cũng nên bắt đầu làm thôi, giờ giải lao cũng hết rồi "....
Mưa lớn dần bao trùm lên cả quận Toky, trên mặt đường giờ đây chỉ toàn nước và nước, trừ một số đặc biệt ngành nghề như ý tế còn hoạt động, đa số mọi người đều được nghỉ ở nhà sum vầy cùng gia đinh, nhưng trong căn nhà nào đó, vẫn còn một cô gái gương mặt mang nối u sầu khó tả ngắm nhìn trời mưa qua khung cửa số, ánh mắt lơ đễnh nhưng tay vẫn nhanh thoăn thoắt thái lấy dưa leo nằm trên thớt gỗ, nhưng bất chợt, một tiếng sét nộ vang, đánh tỉnh cô gái còn đang ngơ ngác, bỗng nhiên một cơn nhói truyền vào đầu, cô gái dời tầm nhìn xuống mới biết mình đã cắt nhầm vào tay, máu tươi dần chảy ra ngoài. Lúc này đã hoàn toàn tỉnh, thiếu nữ chợt ngừng lại, đem dưa leo xếp vào đĩa rồi mới bước vào nhà vệ sinh dùng băng cá nhân, thở dài một hơi, thiếu nữ nhìn dưới chân giỏ quần áo liền nhớ đến bà ngoại mình đang ở bệnh viện, nàng thì thào một mình:
"Mưa to thế rồi, bà làm sao về bây giờ, đã nói xong không tăng ca rồi thế mà còn,,,"
Than thở một cầu, thiếu nữ ngồi xuống đổ giỏ đồ dơ ra, nhìn thấy bên trong một bộ đồ lao công bị nhuộm đỏ, không nói nàng cũng biết công việc ở bệnh viện vất vả cỡ nào, nếu bà không cần nuôi nàng thì có lẽ đã có thể về hưu rồi đi...
Xả nước, thêm bột giặt, thiếu nữ liền bắt đầu vò lấy quần áo, đến lúc giặt lấy bộ đồ lao công. ngón trỏ liền trở nên nhức nhói, đau đến mức khiến thiếu nữ khuôn mặt vốn lạnh như băng cũng phải nhăn lại, nhưng nàng hoàn toàn không chút để ý, vẫn tiếp tục giặt lấy, nước giặt dần nhiễm phải một màu đỏ tươi nổi lên, bao phủ cả bàn tay không xương đang vò lấy quần áo, len lách qua băng cá nhân thấm vào vết thương,..Giặt lấy giặt lấy, cuối cùng thiếu nữ giơ lên bộ đồ lao công, gương mặt hài lòng nói nhỏ:
"Yosh, cuối cùng cũng sạch, không còn màu đỏ dị hợm nữa rồi...khụ...khụ"
Chợt ho hai tiếng, thiếu nữ cũng không quá để ý, nhưng thân thể nàng bỗng trở nên khó chịu lên, nơi cổ họng ngứa rang như có gì đó ngọ nguậy bên trong, cuối cùng nàng không thể kiềm chế lấy mà ho liên hồi:
"Khụ...khụ,,, khụ.,, khụ"
"Ọe"
Bộ đồ lao công vừa mới giặt sạch giờ đây một lần nữa thấm đẫm máu tươi, mà thiếu nữ ngỡ ngàng nhìn lấy mình sản phẩm, trong đầu trống rỗng:
"Ta.... đây là...có chuyện gì..."
Ý thức chợt mờ nhạt, khuôn mặt thiếu nữ trở nên tái nhợt, hai mắt như đã gắng gượng không nổi nữa mà rơi xuống, nàng ngã gục vào thau nước giặt, máu tươi vẫn chảy ra nổi lênh láng trên mặt nước.