Mang Theo Hokage Khuấy Đảo Dị Giới

Chương 15: Tách ra

Chương 15: Tách ra



Trong hang động tối tăm, một đám thiếu niên thiếu nữ đi bước đi nhẹ nhàng, mọi người trên gương mặt đều treo lấy nét khẩn trương cùng lo lắng, trong đó một thiếu nữ càng là hoảng sợ ra mặt, cả người ôm lấy cánh tay thiếu niên bên cạnh, mà cả người bị kéo lấy thiếu niên chẳng mảy may để ý ngược lại quay sang đối với đi phía trước nhất thiếu nữ nhìn chăm chú nghiền ngẫm, nhưng đợi mãi chẳng thấy người ta quay lại, kế hoạch "vô tình liếc mắt liền trùng hợp nhìn nhau" hầu như thất bại, thiếu niên hơi thất vọng nhưng cũng không để ý nhiều, dù sao cơ hội còn nhiều, thế là hướng sang cao to Kitama hỏi thăm, sẵn tiện hâm nóng bầu không khí ngột ngạt:



"Kitama-kun đã sớm có chuẩn bị rồi à, nếu không cũng không biết được cái này đường hầm bí mật"



Nghe Hanma hỏi thế Kitama cũng tùy ý trả lời:



"À chuyện này phải kể đến trong giới đô thị chí dị, nghe bảo lúc trước bệnh viện Yoshimari là bệnh viện chiến tranh, quân đội sớm đã ở dưới kiến tạo hệ thống đường hầm để thuận tiện vận chuyển thương binh cùng đánh lạc hướng kẻ địch, nhưng chiến tranh kết thúc, nơi này liền bị phong tỏa không thể sử dụng, chỉ là lúc mấy năm trước động đất xảy ra, tường phong tỏa cùng đường hầm cũng sụp đổ, nhưng sau đó từ phế tích thỉnh thoảng lại vang lên, vụ này từng nổi tiếng một đoạn thời gian trong giới khám phá thu hút nhiều người tới thám hiểm trong đó có ta, mặc dù cuối cùng người khác phát hiện âm thanh từ rò rỉ đường ống khí ga nhưng ta cũng ngoài ý muốn phát hiện cái đường hầm này, vốn chỉ xem làm vô dụng thông tin nhưng nào ngờ giờ đây lại thành độc hữu lối vào đâu haha"



"Chậc chậc, Kitama-kun đúng là bậc thầy khám phá a, nhờ vậy mà giờ đây chúng ta có trò vui để làm, không biết chuyện gì xảy ra trong bệnh viện a, ngươi nghĩ sao Akari-chan"



Đang yên đang lành thì bị gọi tên, Akari nhìn vị này phiền phức cùng ồn ào cùng cực phiền phức nam sinh liền lịch sự đáp:



"Không biết"



Thấy mình tiếp cận thất bại, Sotaru xấu hổ cười vài cái liền cùng mình bạn bè chung quanh bàn tán, Akari dường như bị cô lập nhưng đây hoàn toàn là tình huống nàng muốn, bình thường nàng đã đủ trầm tính huống chi giờ đây bà ngoại tung tích không biết, nàng mới không có thời gian đi làm cái gì kết bạn cùng tận hưởng thanh xuân.. bla... bla.



Cả nhòm tại Sotaru đùa giỡn dưới cũng bắt đầu cười nói theo, không khí khẩn trương cũng dần nhạt mất, đi không bao lâu Kitama liền dừng bước, nhìn xung quanh một lượt liền gật đầu nói:



"Ừm, tới nơi rồi"



Nghe vậy mọi người liền nghi hoặc, Hanma trước hết lên tiếng hỏi thăm:



"Hả, chẳng phải chúng ta mới đi được giữa đường sao..."



Nghe vậy Kitama không hề giải thích, chỉ cười khảy liền đi tới vách tường bên cạnh, rút ra đã sớm chuẩn bị xà beng, đâm vào, dồn lực, bẩy ra, toàn bộ thao tác trôi chảy nhẹ nhàng lớp đất đá liền đổ sụp xuống, để lộ ra một cái lỗ bán kính tầm một mét, nhìn lấy mọi người nét mặt ngạc nhiên, Kitama cười nói:



"Không có việc gì phải bất ngờ, đây là bình thường, lúc phát hiện ra lối đi này ta liền nhanh chóng bịt lại, nếu để những kẻ khác phát hiện liền không giữ được rồi"



Nghe thế, ăn mặc phong cách Hime gal cô gái hai mắt tỏa sáng, không tiếc lời khen nói:



"Wao, Kitama-kun thật chu đáo à, không hổ là thám hiểm hảo thủ"



Được tôn vinh như thế tính tình thẳng thắn Kitama cũng không che giấu mà cười lớn đáp lại:



"AHAHA Hina-chan quá khen quá khen đây chỉ là tiện tay thôi, nào chúng ta vào thôi"



Từng người từng người một luân phiên đi vào, phía sau lỗ hổng là một cái đã sớm cũ kỹ mật đạo, mọi người đi một lúc thì gặp ngã một bã ba mà sớm tham quan xong Kitama cũng giải thích:



"Nếu ta không nhầm thì hiện giờ chúng ta đã ở dưới bệnh viện, lối đi bên trái hẳn sẽ dẫn đến bậc thang lên đại sảnh, còn nếu đi tiếp sẽ đưa ta xuống kho chứa đồ, phòng hệ thống cung cấp nước, phong cung cấp khí, cùng phòng chứa rác đặc biệt của bệnh viện"



"Hửm? vậy Kitama-kun cũng từng xuống rồi ư"



Nghe thiếu nữ mạnh Shiraki nói thế Kitama cũng nhận ra mình vạ miệng, nói thẳng thế chẳng khác nào thừa nhận mình đã nhiều lần lẻn vào bệnh viện. thế là vội ho khang đánh trống lãng nói:



"Trước không nói cái này, hiện tại mọi người muốn trước tiên khám phá nơi nào hoặc cũng có thể chia ra khám phá, tớ thì tùy ý"



Nghe vậy mọi người ở đây liền hơi suy ngẫm, chỉ có Akari không chút huyền niệm đi vào lối bên trái, lạnh lùng nói hai câu:



"Ta chọn tách ra, tạm biệt"



Thấy Akari bước đi không chút do dự, mọi người ở đây cũng hơi khó xử, Sotaru cùng Kitama muốn nói lại thôi, chỉ có Hanma hơi chần chừ nhưng cũng vội đi theo Akari, đồng thời đối với mọi người ở sau nói:



"Ta cũng đi chung với Akari-chan, mọi người cứ tự nhiên"



Thấy mình bạn trai bỏ rơi mình, Azuki gương mặt chợt khổ sở cùng đau đớn, nhưng cũng vội chạy theo, đồng thời còn hét lớn:



"ĐỢI...ĐỢI TA VỚI A AZUKI-KUN"



Đội ngũ tám người chợt chỉ còn lại năm, mọi người cuối cùng cũng không lại tách ra cùng Kitama dẫn đầu đi tiếp.



Mà nam sinh Hanma vội chạy theo Akari nhưng đến khi chạy đến đại sảnh vẫn không thấy bóng dáng, mồ hồi nhuễ nhại, miệng thở hồng hộc nhưng vẫn mất dấu nữ thần làm hắn tức tối vô cùng, chợt nghe thấy đằng sau vang lên tiếng gọi "HANMA, HANMA-KUN...ĐỢI TA", nhìn lại thì ra là nữ nhân "rẻ mạt" kia, vốn muốn như bình thường quát tháo trút giận nhưng chợt nghĩ đến cái gì hắn liền nở nụ cười đầy tà ý, giọng nhẹ nhàng nói:



"Là Azuki-chan à, xin lỗi xin lỗi là ta vô ý, em đi nãy giờ mệt rồi chứ"



Vốn sắp ngất xỉu đến nơi thiếu nữ nghe mình yêu tha thiết nam sinh nói vậy chợt lên tinh thần, toàn thân tràn đầy hạnh phúc, nàng vội vàng đáp:



"Không mệt, không mệt, chỉ cần vì Hanma-kun, ta sẽ không bao giờ mệt"



Nghe vậy nam sinh soái ca Hanma nở nụ cười hớp hồn, nhẹ xoa đầu thiếu nữ, tràng diện lãng mạn cùng ấm áp vô cùng, nhưng trong mắt thiếu niên lại tràng đầy sự khinh miệt: "Hừ hạng nữ nhân rẻ mạc, sớm làm xong để còn theo đuổi con mồi mời nào" trong lòng thầm nghĩ vậy nhưng ngoài miệng vẫn cười nói:



"Vậy chúng ta cùng đi khám phá nào, ta đã không thể "đợi" được nữa rồi..."



"Ưm"



Một nam một nữ cứ thế tại đại sảnh đi quanh, trên sàn ẩm ướt bởi một thứ chất lỏng sền sệt, chung quanh rải rác một vài"vật thể lạ" phủ dày đặc đất cát bụi bậm. Đối với bệnh viện chợt hoang tàn cùng đổ nát Hanma cũng không để ý nhiều, mục đích của hắn từ đầu đã không phải khám phá rồi, loay hoay một lúc, hai người phát hiện một cái lối đi miễn cường còn dùng được, thân làm nam sinh, thiếu niên dễ dàng leo lên đất đá để vượt qua nhưng thiếu nữ thì không được, thấy vậy Hanma tắc lưỡi, thầm nghĩ "phiền phức" rồi nở nụ cười ấm áp đưa tay nói:



"Nắm lấy nào,"



Nhìn lấy gương mặt của thiên thần đối với nàng cười lấy, thiếu nữ hai má chợt hồng, đưa tay nắm lấy, đồng thời cũng bật lên dễ dàng vượt qua vật cản, nàng chợt ôm chằm lấy mình bạn trai, thì thào:



"C...cảm ơn Hanma-kun"



Nam sinh nghe thấy vậy càng thêm khinh miệt, bên ngoài vẫn tiếp tục hóa trang, vậy đi thôi cùng khám phá nơi này nào.



Vừa lên tầng hai đập vào mắt hai người là từng bộ từng bộ thi thể rách nát nằm la liệt khắp nơi, một số bộ mặt chỉ còn nửa bên, bên còn loại như bị thứ gì gặm mất, Hanma ngỡ ngàng hai giây liền chợt tái mặt, vội vàng quay lưng muốn bỏ chạy, nhưng lúc này một giọng nói ma mị vang lên:



"Định đi đâu à, chàng trai"



Cả người cứng ngắt, lông tơ dựng đứng, Hanma khó khăn quay đầu, chẳng biết lúc nào bên cạnh hắn gần đó xuất huyện một cái "ma quỷ", máu tươi chảy ròng, mái tóc ướt sũng, hai mắt đỏ rực đói khát nhìn hắn, nhất kinh khủng chính là cả vùng cằm đã nhuốm đấy huyết dịch cùng một ít "thịt vụn" còn lưu lại. Vô cùng hoảng sợ xông lên đầu, nam sinh hét lớn xoay người không phân rõ phương hướng chạy thục mạng, Azuki thấy vậy cũng vội đuổi theo, mà trong mắt Hanma ma quỷ chợt như ảo ảnh biến mất, từ một góc khuất gần đó, Akari chậm rãi bước ra bình tĩnh nhìn lấy tất cả cuối cùng chỉ nhẹ vuốt ve mắt phải