Chương 68: Nhắn nhủ
- É o... é o... é o...
- Nhanh nhanh ở dưới đây có người cần hổ trợ...
- Bên này cũng thế nhanh mang cán cứu thương tới......
Tiếng xe cữu thương rít còi inh ỏi, bóng hình nhân viên lực lượng cứu viện y tế qua lại tấp nập tại trong phế tích tìm kiếm lấy người sống sót.
- Đại tá, cấp báo đã phát hiện một thành viên trong đại đội JGSDF tiến vào thăm dò bệnh viện Yoshimira còn sống sót trở ra
Tại một bên khác, đại ta vốn đang chỉ huy nhân viên tiến hành cứu trợ thường dân nghe cấp dưới cấp báo xong mi mắt chợt nhíu lại.
Trung niên đại ta ánh mắt sắt bén im lặng nhìn vị tiểu binh này một lúc chợt nghiêm giọng nói:
- Là ai, mau mang ta đi gặp hắn.
- Là thành viên mang số hiệu ER.M.07 thuộc tiểu đội ER.01, mời ngài đi theo ạ.
Trong lều quân sự tạm thời, ER.M.07 ngơ ngác ngồi trên giường, hai mắt vô thần, khuôn mặt hắn chỉ mới hơn 20 mà thôi nhưng giờ đây lại trở nên nhợt nhạt vô cùng.
- Người sống sót đâu mau đưa ta đi gặp hắn.
Lúc này đây một giọng nói không giận tự uy vang lên bên tai khiến trẻ trung ER.M.07 cũng chợt có cảm giác.
Hắn ngước nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, giọng run rẩy khó khăn nói.
- Đại tá... ta...
- Bạch!
Một bàn tay vổ lấy bả vai tâm trạng cực độ không ổn định ER.M.07, đồng thời giọng nói trầm thấp nhưng lại chất chứa khen ngợi chợt vang lên:
- Làm tốt lắm chiến sĩ, tổ quốc sẽ không bao giờ quên chiến công của cậu, nên là hãy bình tĩnh lại và kể ta nghe chuyện gì đã xảy ra bên trong, tại sao đến giữa chừng các thiết bị tín hiệu đều trở nên mất linh a.
-... tôi...
- Các tiểu đội... dựa theo mệnh lệnh tiến xuống tầng hầm sau đó...
-...
-... Cuối cùng tôi phát hiện ER.06 bị toàn diệt, không lâu sau đó là thi thể của đội trưởng, nàng chết thật thảm, cả người chỉ kém một chút liền hoàn toàn bị cắt ngang...
- Tôi cố đem nàng thi thể di chuyển đến kho rác, kiếm tới một tấm vải trắng miễn cưỡng được xem là hợp cách nếu không để ý tới bên trên vết máu sau đó tôi bắt đầu cho nàng dựa theo quân thức hỏa táng.
- Sau đó hang động chấn động ngày càng mạnh, tôi đang nhanh chóng rời khỏi tầng hầm lúc đột nhiên một tiếng rít gào khổng lồ vang lên, hang động theo đó đổ sụp khiến tôi bị vây nhốt tại dưới đống đất đá, đồng thời lúc này tôi định sử dụng bộ đàm cầu cứu lúc thì mới phát hiện trên người thiết bị điện tử đã hoàn toàn chết mạch không thể sử dụng.
- Sau tôi ý thức dần trở nên mơ hồ vì thiếu oxi, cuối cùng vốn tưởng chính mình sắp chết lúc... nàng... nàng xuất hiện...
Nói đến đây ER.M.07 khuôn mặt đã sợ hãi đến cực hạn, đến lời nói cũng không thể mạch lạc mà nói ra...
- Nàng? nàng này là ai nha.
- Nàng... nàng tuyệt đối không thể... rõ ràng đã... sao có thể... sao có thể... sao có thể...
- Rốt cuộc nàng là ai a, ER.M.07 mau nói cho ta biết, nghe không ER.M.07, nàng là ai a.
- Sao có thể... không thể nào... tuyệt đối sẽ không...
Mặc kệ cho Đại tá như nào gào thét ER.M.07 dường như không nghe thấy đồng dạng tiếp tục thì thầm lải nhải.
Cuối cùng...
- Cháttt!!
Một dấu tay đỏ hằng sâu trên khuôn mặt ER.M.07, cảm nhận sự nóng rang trên má khiến cho vốn đang cực độ hỗn loạn ER.M.07 cuối cùng cũng miễn cưỡng lắng lại tâm tình.
- Nào nói cho ta biết, "Nàng" là ai a...
- Nàng... nàng là...
- Đội trưởng... đội trưởng Shinatsu... Shinatsu Seikiyo......
Đi ra khỏi lều quân đội, Đại tá gương mặt trầm ngâm như có điều suy nghĩ.
- Đại tá ngài cũng không cần như thế khổ nhọc, ER.M.07 trải qua nhiều như thế kịch biến, cuối cùng còn là tại tình huống thiếu oxi mà trải qua không tránh được trường hợp hắn tâm trí sinh ra ảo giác trong khi thân thể theo bản năng tự thực hiện hành động tự cứu, dù sao trước đó cũng không phải không có trường...
Một bên binh sĩ phụ tá vốn muốn nói thêm chỉ là Đại tá chợt phất tay ra hiệu ngừng.
Trung niên Đại tá ngước nhìn bầu trời dần dần trở nên âm u thở dài nói:
- Haiz, hôm này trời có vẻ muốn biến......
- Hah hah hắt xì...
Tê⁓, thật mẹ nó lạnh a...
Vốn đang đang chìm trong mộng đẹp Shinatsu chợt đánh cái hắt hơi, nàng lờ mờ mở ra hai mắt nhìn thấy từng tán lá cây xanh biếc cùng bầu trời nhiều mây, gió nhẹ thổi qua từng cơn khiến người ta nhịn không được mà thả lỏng thư giản.
Chậc chậc trời thật đẹp a.
Shinatsu trong lòng thầm khen một tiếng liền lần nữa muốn khép lại hai mắt chìm vào giấc mộng lúc...
- Mẹ nó tình cảnh này không đúng tí nào.
- Cái kia quái vật đâu, tên biến thái kỳ quặc chỉ mang mỗi cái áo choàng đâu???
Nàng ngó ngang xung quanh, không gian đã hoàn toàn đổi, không còn là cái kia hoang tàn phế tích, không còn cái kia kinh khủng "quái vật", xung quanh nàng giờ đây ngoại trừ cây cỏ cùng một ít động vật nhỏ ra liền không còn lại gì.
- À không, mặc dù gu thời trang hơi biến thái chút nhưng ngược lại rất ra dáng quý ông nha, còn biết để lại cho ta tấm áo choàng làm chăn dùng.
Một bên trong lòng thầm khen nhưng Shinatsu hai tay lại không chậm chạp chút nào kỹ lưỡng quan sát từng tấc trên tấm chăn dường như muốn tìm một ít thứ không mấy quan trọng nhưng rất có ý nghĩa điều tra mà đối phương có thể vô ý để xót lại, ví dụ như da vụn ví dụ như tóc chẳng hạn nha, dù sao quý ông lịch lãm còn bí ẩn như thế thật rất có sức hút khiến nàng kiểu gì cũng muốn tìm thử manh mối một hai, biết đâu thật có cơ hội tại phòng kín cùng đối phương đàm luận vài vấn đề nhân sinh thì thật tốt.
Chỉ là cuối cùng vẫn làm Shinatsu phải thất vọng, một cọng lông nàng cũng tìm không thấy, ngược lại đối phương "cảm lạnh" lời nhắn thì tìm thấy vài dòng.
- Xin chào tiểu thư xinh đẹp, cùng ngươi kề vai sát cánh chiến đấu là ta "Áo choàng hoa" nhân sinh to lớn hạnh phúc, chỉ là tựa như những bông hoa chỉ đẹp khi chúng nở rộ rồi suy tàn, ta biết mình không thể mơ tưởng xa vời nên chỉ có thể cầu cho trở thành nàng một cái kỷ niệm đẹp mà thôi, mà để trở thành chân chính kỷ niệm đẹp thì bóng hình của ta buộc phải dần tan phai theo thời gian khiến nàng mỗi lần nhớ lại đều không thể không thổn thức đồng thời cảm thán...
-...Vì vậy a hãy sống thật hạnh phúc, ăn đồ ăn nhanh ít lại một ít, uống nước nóng nhiều một ít, tìm ai đó phù hợp mình một ít, không cần phải quá xuất sắc, không cần phải quá giỏi giang, dù sao ngoài ta ra nàng kiếm cả đời cũng không thấy a...
- Tóm lại hãy bảo trọng nhé, vĩnh viễn không hẹn gặp lại, thân ái... "Áo choàng hoa" ký tên!!
-...
-... Hức... mẹ nó... thật cảm động a...
- Ngươi đợi đấy ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc dễ như thế.
- Bởi ta trong "lòng" vĩnh viễn chỉ có ngươi...
Ừm của ta trong "lòng điện"ghế ngồi tuyệt đối chỉ có thể là ngươi a tên khốn.
Trên trán nỗi gân xanh Shinatsu kém chút đem tấm chăn cho kéo nát, chỉ là nghĩ nghĩ bên trên vẫn chưa dùng thiết bị chuyên nghiệp quét qua trời mới biết có manh mối nào bị chính mình bỏ sót hay không.
Nghĩ như thế Shinatsu đem tấm chăn khoác lên một bên vai, tầm mắt ngắm nghía khắp nơi.
- Dường như là trên núi Toshi a, hắn là không muốn ta gặp sự tình ngoài ý muốn nên thiện ý đặt ta ở nên vắng vẻ như này hay còn là mục đích khác hoặc ẩn ý khác...
Nhíu mày suy tư một lát, cuối cùng Shinatsu thở dài một hơi liền đem chuyện này ném ra sau đầu.
- Dù sao trước tiên hẵn là suy tư tiếp theo hành động như thế nào đây, dù sao ER.M.07 cũng cứu ra, ta tung tích cùng "kỳ quái phục sinh" một chuyện hẵn không khó lắm liền bị chính phủ biết được a.
- Như thế thay vì trốn chui trốn nhủi như tên kỳ quặc kia chẳng bằng ta chủ động đầu quân cho một phe liền tốt, ít nhất bọn hắn sẽ không làm gì quá đáng đâu... nhỉ? dù sao càng thêm dị dạng gia hỏa cũng không phải chưa từng có, đám SDI là ví dụ điển hình.
Nhưng như thế vấn đề khác liền xuất hiện, chính mình vẫn là tiếp tục ở tổ đặc công làm việc tốt vẫn là cùng đám SDI trộn lẫn tốt a dù sao giờ đây ta cũng không giống người cho lắm, không được thì sát thủ cơ cấu cũng... không cái này bỏ qua, thật mẹ nó huyết tinh tổ chức cùng ta cái này hiền diệu nhân hậu thành thục "thiếu nữ" không hợp tí nào.