Chương 72: Tầm mắt bí ẩn
Ta đang ở đâu thế này...
Motaru nhìn xung quanh một mảnh bóng đêm mờ mịt khiến hắn chợt ngẩn người.
Ta chẳng phải đang trong lớp sao, đây là lại xuyên không nữa rồi??
Chưa để cho còn đang nghĩ lung tung Motaru kịp phản ứng, trên màn đen không gian bắt đầu nổi lên từng cái toát ra huỳnh điểm sáng.
Thứ gì kia?
Motaru theo bản năng chú ý vào trong đó một khỏa hơi lớn màu vàng điểm sáng.
Khoảnh khắc hắn ý thức hoàn toàn tập trung vào màu vang kim điểm sáng lúc, không gian bốn phía bóng tối chợt như thủy triều bắt đầu rút đi.
Tại Motaru trong mắt không gian đột nhiên trở nên kỳ quái vô cùng.
Hắn tựa như đang ở đáy đại dương, xung quanh từng dòng cá, tôm tại trước mắt hắn qua lại.
Motaru muốn xoay đầu quan sát xung quanh nhưng chợt phát hiện tầm mắt này thế mà lại không theo hắn sai khiến, cái cảm giác này... cảm giác tựa như...
Đang cùng hưởng thị giác với ai đó vậy, hoặc cũng có thể là một sinh vật nào đó...
Motaru khuôn mặt bắt đầu nghiêm túc trầm tư suy nghĩ.
Tình huống trước mắt thật quá quỷ dị, vô số câu hỏi vì sao trôi nổi trong đầu Motaru những mãi vẫn không có lời giải đáp.
Tại sao ta lại ở đây?
Đây là đâu?
Ta ở đây làm cái gì?
Nếu ta cùng cái tầm nhìn này chủ nhân cùng hưởng thị giác vậy hắn là ai hay hắn là thứ gì?
Tại sao ta lại cùng hưởng thị giác với hắn?
Ta còn trở về được chăng?...
Số lượng lớn nghi hoặc xuất hiện khiến Motaru không khỏi hơi phát hoảng, dù sao một ngày không trả lời được những câu hỏi trên hay ít nhất là ba câu hỏi đầu tiên Motaru dù có trở về được cũng tuyệt đối sẽ ăn ngủ không yên.
- Cái này thế giới thật mẹ nó không hữu hảo a, vừa xuyên không bao lâu liền tao ngộ siêu hiếm thiên tượng kém chút bị lôi điện đánh thành tro sau đó lại tao ngộ một con chuột lớn phá hoại, chưa kịp giải quyết xong chuột lớn lại lòi ra một cái "nữ nhân điên" kém chút chung kết ta nhân sinh thứ hai, may mắn còn có cái đồng minh bí ẩn tương đối đáng tin cậy đi nếu không ta đều cho là chính mình xuyên vào cái nào đó ác mộng a...
- Nhưng giờ đây vừa trải qua sự kiện ngoài ý muốn kia không bao lâu thì đến chuyện này, rốt cuộc là có chuyện gì với thế giới này a, trên đời thật có nhiều như thế bí ẩn ư... hoặc cũng có thể...
Thế giới thật cũng không có nhiều vấn đề đến như thế...
-... Chỉ có mỗi ta có vấn đề mà thôi hay cụ thể là ta bàn tay vàng có vấn đề mới đúng, vì thế mới mang đến nhiều như thế ngoài ý muốn xảy ra xung quanh bản thân, nếu không thì sao có thể giải thích được tại sao lại xuất hiện nhiều như thế Hokage thế giới năng lực a.
Motaru càng nghĩ càng thấy có chút hợp lý, dù sao trước đó cũng không thấy trong nguyên chủ ký ức xuất hiện siêu phàm hiện tượng, nhưng từ khi hắn xuyên qua thì tao ngộ chí ít cũng có bốn đối tượng bao gồm người và không phải người sinh vật sở hữu "siêu phàm" nếu không tính hắn, mà lại tất cả năng lực đều cùng hắn kim thủ chỉ không mưu mà hợp, tất cả đều xuất xứ từ Naruto thế giới.
- Chẳng lẽ ta bàn tay vàng thật có vấn đề? Vậy nơi này là đâu a??.
Nhưng còn đang nghi hoặc trăm mối không có lời giải Motaru chợt cảm thấy tầm mắt chợt có dị biến phát sinh.
Tại hắn trong tầm mắt chợt xuất hiện một bóng đen lớn đang bơi tới, nhìn kỹ lại mới thấy là một đầu cá nhám, trên thân nổi lên từng đốm trắng nhỏ li nhưng hình thể lại to lớn vô cùng so với bình thường cá nhám phải lớn hơn nhiều, có thể đây là một con cá nhám voi.
- Tê⁓, đầu này cá nhám nói ít nhất cũng có 4 tấn đi thật mẹ nó đại a.
- Chỉ là cái này tầm mắt chủ nhân là muốn làm gì...
Chỉ thấy đầu kia cá nhám đang dần dần tại trong mắt Motaru phóng to lên, không!!, phải nói là tầm mắt chủ nhân đang dần dần tiếp cận đầu kia cá nhám voi mới đúng.
- Chẳng lẽ đây là muốn...
Một ý nghĩ đáng sợ chợt nổi lên trong đầu Motaru nhưng chuyện sau đó lập tức khẳng định hắn ý nghĩ đáng sợ.
Quả nhiên ngay khi tiếp cận đã đủ gần tầm mắt chợt chuyển tựa như thuấn di nháy mắt xuất hiện tại cá nhám voi bên cạnh.
- Phốc phốc phốc!!!
- Ré ré ré!!!!
Cá nhám voi phát ra từng tiếng thảm thiết kêu gào, nó vùng vẫy thân thể to lớn như muốn thoát ra nhưng tất cả đều vô dụng, mặc dù không thấy được hình dạng của chủ nhân tầm mắt nhưng mỗi lần cá nhám voi vùng vẫy trên thân thể nó lập tức thiếu đi một mãng lớn máu thịt, dựa vào trên người cá nhám voi lỗ hổng Motaru hơi tính toàn kích thước của đối phương.
Mẹ nó này khác gì một người bình thường đang gặp đùi gà không, rốt cuộc tầm mắt chủ nhân phải to lớn cỡ nào mới có thể đem cá nhám vôi đương "đùi gà" mà gặm ăn từng mảng lớn, cá mập trắng? cá nhà táng? hay... lại là một đầu sinh vật siêu phàm nữa?
Tầm mắt chẳng mấy chốc liền hoàn toàn bị nước biển nhuộm đỏ bởi máu tươi bao phủ, nhưng tiếng kêu gào, tiếng cắn xé nhai nuốt vẫn chưa từng ngừng lại.
- Tê, thế giới này thật đáng sợ a, không được phải mau chóng đem thực lực tăng lên, có quỷ mới biết một ngày đẹp trời nào đó liền tao ngộ mấy cái kinh khủng gia hỏa như này...
Motaru dùng ý nghĩ đóng lại tầm mắt dù sao nước biển đã nhuốm đầy máu có muốn xem tiếp cũng xem không được, hắn hít một ngụm khí lạnh nổ lực trầm lắng lại đang xao động nội tâm.
Đến khi lần nữa mở mắt ra quả nhiên không gian đã hoàn toàn thay đổi một trời một vực, Motaru ý thức một lần nữa trở lại thân thể đang ngủ trong phòng học.
- Thật mẹ nó chân thực a, còn có thể tự do đóng mở, chỉ là...
- Không biết còn có thể vào lại không...
Motaru lần nữa nhắm chặt hai mắt, nhưng lần này tựa như thiếu thứ gì đó hoặc có thao tác nào đó mà hắn chưa biết khiến tầm mắt Motaru cũng chỉ đơn thuần tối thui mà không có loại kia "cố lộng huyền hư" cảm giác.
- Được rồi để lần khác thử vậy dù sao cũng nên ăn chút gì đó nếu không chính mình sẽ chết đói mất!!
Thì thầm một câu Motaru chống tay đứng lên, chỉ là một cảm giác hư lực vô cùng đột nhiên bao phủ toàn thân khiến hắn không thể không một lần nữa đặt mông xuống ghế.
Thoát lực?
Do đói ư?, vẫn là do tiến vào cái kia không gian...
- Aizz thật mẹ nó nhức đầu a, cảm giác não càng lúc càng không đủ dùng.
Bất đắc dĩ thở dài, Motaru vận dụng lên chakra chạy suôn suốt toàn thân mới miễn cưỡng khởi động thân thể lên.
Hắn hư nhược bước ra khỏi phòng học hướng xuống canteen trường.
Thật mẹ nó tra tấn a, ta tính không tính thảm nhất xuyên việt giả rồi, đến bụng cũng ăn không đủ no... được rồi có lẽ vẫn chưa phải thảm nhất đi, có vài tên vừa xuyên qua thế nhưng thân thể còn không có quen thuộc tốt liền bị người khác đem đi đúc kiếm......
- Uy nghe tin gì chưa, "Siêu thú giáng lâm" đã ra trailer rồi đấy, chỉ có thể nói một từ thôi chính là quá "đỉnh".
- A là cái bộ dùng cả khu Yoshimira để chiếu quảng cáo ấy à, mặc dù ta chưa xem nhưng tin tức mấy nay toàn sôi nổi đề tài này.
- Phải chứ, đây thế nhưng là bộ phim của thế kỷ a, nghe bảo quảng cáo xịn xò tới nổi nhiều người còn cho nó là thật cơ, thậm chí có hẵn một bài do phóng viên chuyên nghiệp viết chứng minh cảnh tượng hôm ấy là chân thực chỉ là chẳng mấy chốc bài viết liền bị xóa, phóng viên thông tin cũng chợt biến mất không thấy.
- Tê⁓, đến mức như thế ư, liệu có thể nào...
- Hah ta cũng nghĩ giống ngươi vậy cho đến khi thấy một bài bốc phốt tên phóng viên kia cũng có mặt trong đội ngũ dàn dựng, thần thần bí bí nữa ngày cuối cùng chỉ là marketing mà thôi.
- Chậc chậc tốt kỳ công a, có lẽ ta cũng sẽ xem thử.
- Đúng đúng, đến lúc ấy chúng ta cùng xem.
Một bên Motaru đang ung dung gặm lấy chính mình bánh mì ngọt cùng một bình sữa tươi, đừng hỏi vì sao không có thịt, dù sao thân làm nam sinh mọi người đều muốn giữ dáng nha... ừm, chính là như vậy.
- Chậc chậc chính phủ thật mẹ nó ra sức a, như thế màu mè chỉ để điều hướng dư luận nhưng mà mọi người thế mà vẫn như thế dễ dàng liền tin.
Hoặc cũng có thể người "tin" cũng chẳng phải người bình thường.
Motaru bỗng cảm giác hai tên nam sinh đang bàn tán kia nói chuyện có chút to tựa như muốn mọi người nghe thấy vậy, tư thế ngồi cũng có chút không tự nhiên lắm, miệng nhai cũng khá điêu luyện có thể vừa ăn mà vừa nói rõ ràng rành mạch tựa như đã trải qua kỹ càng luyện tập.
Ừmm, tên đang chăm chú nghe kia cũng trông rất có vấn đề, có thể vừa chăm chú nghe vừa nuốt trôi mà không mắc nghẹn...
Hah ta thế mà cũng kém chút tin, khai đi hai tên các ngươi thuộc tổ chức nào?
Motaru cảm giác chính mình trải qua thế giới ác ý liền dần dần trở nên đa nghi, trong mắt hắn bạn học thế mà dần dần trở nên mẹ nó không chân thật tí nào
Đây chính là cái cảm giác "luôn có điêu dân muốn hại trẫm" đi, ta thế mà cảm giác chính mình cũng thật mẹ nó có chút không chân thật...