Chương 242: Mượn Luân hồi lực lượng.

Ma Thần Thiên Quân

Chương 242: Mượn Luân hồi lực lượng.

Thần Quân rời đi khỏi Luyện hồn cốc đi đến chỗ khác mà chính hắn cũng không xác định, hắn lúc này chỉ giống như đang đi dạo chơi bên trong Hư thiên bí cảnh mà thôi, mất dấu Vũ Thiên Dương khiến hắn tâm tình không được tốt bao nhiêu, không rõ lần tới gặp lại sẽ có hoàn cảnh nào.

"Không lẽ là do ta sai lầm sao?". Thần Quân nói như tự diễu. Chính hắn ở Quỷ Nha đảo đồng ý cho Vũ Thiên Dương thoải mái tung cánh nhưng tình cảnh lúc này khiến hắn có chút cảm giác sai lầm, Vũ Thiên Dương tính cách chỉ sợ đang bị vặn vẹo đáng sợ rồi.

Kỳ thực cũng không thể trách Thần Quân, tính cách mỗi người mỗi khác, như Hắc nhật kim ô từng nói, Vũ Thiên Dương có quan hệ bạn sinh với nó không đơn giản chỉ là cùng dị tượng Hắc nhật phần thiên như thế mà là bọn hắn tương hợp gần như hoàn toàn cả tính cách lẫn lực lượng, nói cách khác Vũ Thiên Dương tính cách vốn là như thế, cho dù không có Vũ Thiên Quân thì hắn sớm muộn cũng thể hiện ra bản tính độc ác đa đoan, ích kỷ... Các mặt trái cảm xúc của bản thân. Tất thảy đều đi hướng tiêu cực!

"Huh! Nếu đã như vậy để ta xem cơ duyên của đệ đến đâu..." Thần Quân trầm ngâm một lát rồi lẩm bẩm, hắn cũng không lo lắng cho an nguy của Vũ Thiên Dương bao nhiêu, có Hắc nhật kim ô bên cạnh thì người sau muốn chết cũng khó, vốn là Hỗn độn cảnh chuyển sinh Hắc nhật kim ô thủ đoạn bảo mệnh chắc chắn không ít, ví như việc ẩn dấu khí tức thoát khỏi hắn truy tung cũng là một bản lĩnh không nhỏ! "Thánh tộc, các ngươi đang trốn chỗ nào?". Hắn con ngươi chuyển lạnh nói sau đó thân hình tiêu thất, những kẻ năm đó góp phần tru sát gia tộc hắn đều phải chết, chủ mưu trong đó là Thánh tộc cũng không ngoại lệ! Nghĩ đến đây hắn tâm trạng có chút phức tạp...

Quay lại với Luyện hồn cốc bên trong, lãnh địa của Yêu tộc. Thần Quân rời đi nhưng cũng đánh vỡ không gian để lại không gian loạn lưu chém giết đám người dị tộc Thiên kiêu, thực chất nếu muốn chém giết thì hắn có thể tự mình động thủ nhưng lấy hắn hôm nay tam cảnh cùng thực lực đi chém giết bọn này thì có vẻ người lớn bắt nạt trẻ em ah!

Cả một cùng thiên không bị Thần Quân khoá lại, Luân hồi chi lực tràn ngập khắp nơi chèn ép không gian khiến đám tu giả trong phạm vi nhất định đó không thể di chuyển, chỉ là lúc này hư không loạn lưu đen kịt đang bắt đầu lan tràn, cả đám lại đang bắt đầu điên cuồng vận chuyển tu vi cùng lực lượng nhằm thoát ra khỏi phạm vi đang bị khống chế này, chỉ là không gian như cũ bị khoá lấy, cho dù là tinh Thời không lực lượng Thần tộc thiên kiêu cũng không thể vượt ra được, muốn tránh ra được thì chí ít cũng phải có lực lượng gần với Thần Quân, ở đây chỉ có một người làm được đó là Vũ Thiên Tình mà thôi! Đương nhiên không tình một cái quái dị thanh niên, y phục có chút lộn xộn cùng kỳ lạ đang đứng giữa không trung kia.

"Không có khí tức chết chóc thì nên là Luân hồi lực lượng ah!". Kẻ đến chính là Cường, quái nhân đến từ nơi nào đó mà Thiên Quân gặp ở Hỗn mang lãnh địa, không biết hắn ra ngoài làm gì.

"...". Trong khi cả đám đang điên cuồng vận dụng lực lượng nhằm tránh đi nơi này kiềm hãm thì Cường giống như không mấy để tâm mà đang cảm nhận gì đó, nhắm mắt cùng hít thở như muốn hoà nhập vào xung quanh! Hành động của hắn đương nhiên rơi vào trong mắt của đám dị tộc thiên kiêu, thậm chí là ở rất xa Nhân tộc một lượng lớn tu giả cũng có thể nhìn thấy, tên này hình như không bị Luân hồi lực lượng của Thần Quân cầm cố hay ảnh hưởng gì.

"Vị bằng hữu này, không biết có thể hay không giúp tiểu nữ thoát khỏi nơi này giam cầm?". Bất chợt một cái nữ nhân dị tộc xinh đẹp như hoa buông ra dãy dụa mà vận dụng toàn bộ lực lượng đối với Cường nói.

"Huh? Bằng hữu?". Cường đang nhắm mắt thì mở mắt nhàn nhạt nhìn nữ nhân kia. Chỉ là không nhìn thì thôi, hắn một nhìn thì lập tức giật nảy mình lùi lại hai bước. "Yêu quái, con không mau hiện hình?!?". Hắn như bị giật mình nên nói rất lớn, chấn đến xung quanh đám thiên tài màng nhĩ một trận ông ông rung động, cho dù đang ở phương xa đám Nhân tộc tu giả cùng cách đó một chút Vũ Thiên Tình bốn người cũng nghe rõ ràng.

"Phụt... Oa ha ha ha....". Sau một chút kinh ngạc thì lập tức ở Nhân tộc một phía vang lên tiếng cười, tên kia quả nhiên khác loại. Thần Quân tính cách có chút khác loại, lúc này lại đến một cái kỳ lạ chi nhân tính cách hình như cũng không được bình thường, trong mắt hắn dị tộc thiên kiêu lại thành yêu quái, cách nhìn này khá giống với thường nhân cách nhìn đối với những tộc khác hoá thành hình người.

"...". Đương nhiên đó là chỉ đối với những kẻ bình thường thôi, như Võ Thần cường giả thì lại khiếp sợ không thôi, tên kia chỉ dùng nhục thân lực lượng đã có thể đi vào vùng cấm của Thần Quân để lại, hắn giật mình kinh hô lại không kém một vị Thiên kiêu toàn lực gầm lên, kẻ này là ai?

"Ạch...". Dị tộc nữ tử kinh ngạc một tiếng rồi không nói gì nữa, tên kia không phải nói là không muốn cứu rồi sao?

"Truyền thuyết quả nhiên không sai, yêu quái hoá hình quả thật là đẹp!". Cường lại vuốt cằm nói. "Nhưng mà nơi này là bằng hữu của ta để lại lực lượng, xem ra các ngươi đều là kẻ địch của hắn, huh, hư không loạn lưu quả nhiên đáng sợ!". Hắn nhàn nhạt nói sau đó vươn tay bắt lấy một đạo nguyệt nhân không gian loạn lưu có chút kinh dị lẩm bẩm. Hắn giống như không chút để ý đám người xung quanh đang nhìn hắn như quái vật ah.

"...". Vũ Thiên Tình con ngươi một lần nữa nhấp nháy khiếp sợ, tên kia quả nhiên vừa dùng đến Nhục thân lực lượng đến đụng Hư không loạn lưu, Thái cổ hung thú con non cũng không có nhục thân kinh khủng như vậy, tên này tại sao có thể làm được, ngoài ra nàng giống như không cảm nhận được chút nào pháp lực trên người hắn, chỉ là cảm giác cho nàng thấy kẻ này tu vi lực lượng vậy mà không chút nào kém Thần Quân!

"Đại ca ca! Ta là Đạo Thanh Huyên, ngươi là ai ah?". Thấy Cường giống như đang lẩm bẩm gì đó Đạo Thanh Huyên đứng bên cạnh Vũ Thiên Tình nói, tên kia hình như không thích "yêu quái".

"Huh...". Cường lúc này mới nhìn sang Vũ Thiên Tình nhóm người. "Thật đẹp hai... Bác gái!" Hắn lẩm bẩm. "Thế giới tu giả này thật đáng sợ, hơn năm mươi vẫn gọi ta là Đại ca ca, Vũ huynh cuộc sống chỉ sợ không đơn giản!".

"...". Cường nói tuy là lẩm bẩm nhưng hắn trời sinh giống như không thể nói nhỏ, cả đám đều nghe thấy, Vũ Thiên Tình cùng Đạo Thanh Huyên khuôn mặt như hoa liền đen lại như đít nồi, Đạo Thanh Huyên sau đó gương mặt đỏ lên không biết vì xấu hổ hay tức giận, về phần đám dị tộc thiên kiêu gần đó tuy rằng muốn cười nhưng không dám, hư không loạn lưu lan tràn càng lúc càng nhiều, đã bắt đầu ảnh hưởng đến bọn hắn rồi, nếu không thể thoát ra được sự cấm cố, bọn hắn có khả năng vẫn lạc tại đây.

"Vũ huynh để lại lực lượng cầm cố các ngươi nhưng lại không tự mình xuất thủ xem ra cũng không muốn các ngươi chết cả đám, hắc, hắn nghĩ cái gì ah?". Cường nhìn phương xa nói, ban nãy hắn đương nhiên cũng cảm nhận thấy Thần Quân khí tức. "Hi vọng chỗ này Luân hồi lực lượng đủ cho ta...". Chỉ thấy hắn tay trái nâng lên một chỉ điểm vào không trung, một điểm sáng nhỏ lập tức trên đầu ngón tay hắn nhấp nháy, sau đó hấp lực kinh khủng tràn ra thu thấy xung quanh Luân hồi lực lượng đang cấm cố không gian.

"Ách... Hắn sao lại phá vỡ Thần thông của ta?". Tại một chỗ xa xôi Thần Quân đột nhiên quay đầu kinh ngạc nói. "Hừm! Xem như bọn hắn may mắn...". Nói rồi lại lập tức chạy đi, hướng hắn đi theo Phong Hậu cho bản đồ thì chính là Đạo trần hồ!

"Hắn đang giúp đám dị tộc thiên kiêu kia sao?". Nhân tộc tu giả một phương xa xa có người kinh ngạc nói.

"Hắn tại sao lại làm vậy? Phản bội Nhân tộc sao?". Cũng có nghi vấn. Cường tuy chưa chút nào thể hiện sức chiến đấu cùng thủ đoạn nhưng hắn có thể tự do đi vào vùng cấm cố của Thần Quân thì cho thấy hắn đương nhiên rất đáng sợ rồi, chỉ là hắn tại sao lại "giúp" dị tộc một phương thoát khỏi cấm cố. Chém giết bọn hắn không phải rất tốt sao?

"Thiên Tình tỷ, tại sao ngươi không ngăn cản hắn? Đám dị tộc kia quá đáng ghét rồi!". Đạo Thanh Huyên cũng có tức giận nói. Vừa nãy còn bị tên kia nói xấu đây.

"Không cần can thiệp vào hắn, hắn là đang hấp thu Luân hồi lực lượng của Vũ Thiên Quân!". Vũ Thiên Tình nhàn nhạt nói. Nàng tuy rằng không biết thủ đoạn kia gọi là gì, khá giống thôn phệ thần thông nhưng có gì đó không đúng, chỉ là chỗ nào đó không đúng nàng cũng không biết được.

"Hắn làm như vậy không phải gián tiếp thả đi Dị tộc thiên kiêu sao?". Sát Hình con ngươi nhấp nháy nói. Thần thông kia là Thần Quân để lại, tên này lại đến phá vỡ không phải là đánh mặt sao, nếu có thể... Hắn lạnh lùng cười cười.

"Ngươi không cần đánh chủ ý việc này, chuyện này không liên quan đến chúng ta!". Vũ Thiên Tình lạnh nhạt nhìn Sát Hình nói. Việc Sát Hình nghĩ đương nhiên có nhiều kẻ cũng nghĩ thế, chỉ là bọn hắn không phải đã nhục đi cái danh thiên tài sao? Nàng nói nhưng nội tâm lại càng thêm khiếp sợ, Thần Quân cường đại không nói, dù sao hắn cũng là kế thừa giả, tu vi cao đến đáng sợ nàng không giải thích được nhưng có thể chấp nhận được, về phần kẻ mới đến này, hắn dựa vào cái gì mà lại có khả năng này? Đi vào Thần Quân cùng cấm cố thì kẻ này chưa chắc đã dưới Thần Quân, lại thêm hắn biểu hiện ung dung như thế kia...

"Ầm". "Ầm". Thiên không vang lên tiếng nổ đùng đùng vang vọng, theo càng nhiều Luân hồi lực lượng bị Cường hút lấy thì quả nhiên cấm cố dần buông lỏng, mấy kẻ có tu vi Thánh tổ bước thứ bảy trở lên đã có thể vận dụng lực lượng thoát ra khỏi cấm cố tránh đi một kiếp, không biết là trùng hợp hay may mắn nhưng hơn ba mươi vị Dị tộc thiên kiêu cho dù là bị thương không nhẹ do bị Hư không loạn lưu đánh lên người, nhưng lại không có ai bị thiệt mạng, Cường "cứu" được tất cả ah. Luân hồi chi lực biến mất thì Hư không tan vỡ cũng nhanh chóng tự liền, nếu không có Hư vô cảnh cấp lực lượng duy trì thì hư không sẽ vẫn lại cứng rắn vô cùng ah!

"Huh! Còn thiếu một chút...". Hấp thu hết Luân hồi lực lượng trong một chiêu "Luân hồi thiên cực" của Thần Quân thì Cường mới nhíu mày lẩm bẩm, hắn biết đi đâu tìm Luân hồi lực lượng? Sớm biết Thần Quân có lực lượng này hắn đã không phải lặn lội xa như vậy. "Ồ...". Hắn chợt kinh ngạc nhìn chỗ Vũ Thiên Tình bốn người, khí tức kia...

"Đa tạ vị đạo hữu này đã giúp bọn ta thoát khốn, ân cứu mạng bọn ta khắc cốt ghi tâm, chỉ là các hạ phá vỡ Thần thông của tên kia thì nên cẩn thận một chút tên kia thủ đoạn độc ác!". Một vị Dị tộc thiên kiêu Thánh tổ bước thứ bảy trung kỳ nói, hắn là một cái Tinh tộc thiên kiêu.

"Đúng vậy! Tên kia thủ đoạn độc ác, vậy mà muốn tru sát tất cả chúng ta, đạo hữu nén đề phòng!". Một cái khác Dị tộc thiên tài cũng chen vào đồng tình nói.

"Huh...". Cường không nói chỉ lạnh nhạt liếc nhìn đám Dị tộc thiên kiêu rồi không để ý bọn hắn nữa mà quay sang nhìn Vũ Thiên Tình, nữ nhân kia có thể nói là mỹ nhân đẹp nhất trong đời hắn nhìn thấy, đẹp đến làm cho người ta hít thở còn khó chịu, có lẽ trong truyền thuyết tiên nữ cũng chỉ đến thế mà thôi, thậm chí còn không bằng. Hắn chân đạp không trung đi về phía nàng.

"...". Dị tộc một phương thiên kiêu bị Cường bỏ qua không thèm nhìn đến thì khuôn mặt đương nhiên cũng có biến hoá, chỉ là không nói gì, tên kia không phải là cấp độ bọn hắn có thể chống đối đây.

"Ngươi đến đây làm gì?". Đạo Thanh Huyên thấy Cường không xem ai ra gì đi về phía nhóm người mình thì không thích nói. Tên kia vừa mới không xem nàng mặt mũi ah, không lẽ hắn không biết nói tuổi tác với nữ nhân là có bao nhiêu đáng hận sao? Lại nói tên này y phục có chút kỳ lạ, còn chưa nói khắp nơi tàn phá, ngoài chiếc quần quái dị bó sát che đi chỗ yếu hại thì áo cũng đã rách nát, thậm chí còn đinh không ít máu, chân lại là không có giày, nhìn có thể nói là bết bát không nói nên lời. Không kém ăn xin bao nhiêu, đương nhiên trừ khuôn mặt cùng thực lực hắn vừa thể hiện ra...

"Vị tỷ tỷ này, ta cũng đâu có tìm ngươi!". Cường cười nói. "Ta là tìm vị tỷ tỷ này!" Hắn nhìn sang Vũ Thiên Tình chăm chú như nhìn thấy một cái côi bảo vô cùng trân quý, con ngươi tỏa sáng như cái sắc lang ah.

"Khục...". Đạo Thanh Huyên nghẹn họng, tên này quả nhiên biết chọc giận người khác, hắn trực tiếp xem nàng, Đạo Thanh Tùng cùng Sát Hình thành không khí rồi, giống như trong mắt chỉ có một mình Vũ Thiên Tình.

"Ngươi tại sao lại giúp bọn kia thoát khốn?". Vũ Thiên Tình giống như không chút để ý ánh mắt không chút uý kị nhìn mình kia nhàn nhạt nói, nàng có thể nhìn thấy trong mắt kia không có chút dục vọng nào, ánh mặt này nàng ít thấy!

"Nói bọn hắn?" Cường nhìn mấy vị Dị tộc thiên kiêu nói. "Ta không thích nhìn cảnh chết thảm thiết vậy thôi, mặt khác ta là làm việc ta cần, không phải giúp bọn hắn!".

"Huh,...". Vũ Thiên Tình liếc nhìn Cường một cái, như muốn xem kỹ hắn. "Ngươi không sợ cùng kẻ thi pháp kia đối đầu sao? Hắn rất đáng sợ!".

"Ha ha! Ngươi nói Vũ huynh? Ta làm sao phải sợ hắn?" Cường cười nói. "Nếu "hắn" thật sự muốn chém giết đám kia thì đã tự mình xuất thủ, hắn mới rời đi mà thôi!". Cường ý vị thâm trường nói.

"Ngươi không biết Nhân tộc cùng dị tộc là không thể tránh được thì hận sao? Thấy bên kia đám Nhân tộc không? Vừa rồi là Dị tộc muốn chém giết bọn hắn, nếu không phải... Chỉ sợ...". Vũ Thiên Tình không biết đang nghĩ gì nói.

"Ồ? Đâu liên quan đến ta!". Cường kinh ngạc. "Không phải bọn hắn vẫn chưa chết sao...". Hắn nhàn nhạt nói.

"Ngươi cùng hắn quen biết?". Đạo Thanh Huyên lúc này lại chen vào nói. "Hắn" trong miệng nàng đương nhiên là Vũ Thiên Quân rồi.

"Xem là thế đi! Mấy năm trước có gặp qua một chút, ăn chút thịt, uống chút rượu!". Cường không phủ nhận.

"Ah...". Đạo Thanh Huyên ngẩn ra, hoá ra hai tên này là bằng hữu, quả nhiên ngưu tầm ngưu mã tầm mã ah, cả hai tên đều "có duyên" như nhau.

"Không biết các hạ tìm ta có việc gì?". Vũ Thiên Tình quay lại việc chính nói. Cường nói là tìm nàng có chuyện ah.

"Ta có thể mượn Luân hồi lực lượng sao?". Cường cười nói.

"Mượn?". Vũ Thiên Tình kinh nghi, ban nãy Cường thủ đoạn không hiểu hấp thu đi Luân hồi lực lượng của Thần Quân xem ra có mục đích đáng ngờ nào đó. "Nếu ta không cho đâu?". Nàng chợt mỉm cười nói.

"Huh! Như vậy tại hạ đành bắt cóc vị Tỷ tỷ đây về từ từ tìm hiểu ah!". Cường nhe răng trắng cười nói. "Tin rằng Vũ huynh cũng không trách ta!". Hắn quanh thân lực lượng ầm ầm nổ vang, tu vi thả ra quả nhiên đã đến Thánh tổ cực hạn, một bước đặt chân Hư vô cảnh!

Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: readslove.com