Chương 246: Đệ đệ?
"Thánh tổ bước thứ chín, thú vị nha!". Thần Quân cười nhạt nói. Thiếu niên Vũ Thiên chính là kẻ có tu vi cao nhất mà hắn gặp trong các Thí luyện giả trừ người quái dị Cường kia, thế nhưng kẻ này khiến hắn cảm giác quen thuộc cùng bài xích rất quỷ dị.
"Ta tu vi cũng không ảnh hưởng đến ngươi, một cái tu vi vượt qua Thánh tổ cảnh lại có thể ẩn đi Hư thiên bí cảnh này dò xét, ẩn đi chỉ có Thần tôn cảnh, ngươi là kẻ đầu tiên ta thấy có khả năng này!". Vũ Thiên khuôn mặt non nớt cũng lạnh lùng nói.
"Hừm! Ngoài tên kia ngươi là kẻ đầu tiên ta gặp tu vi đạt đến Thánh tổ bước thứ chín, chỉ là gia tộc ta từ lúc diệt tộc giống như cũng không có ngươi...". Thần Quân nhíu mày nói, theo hắn nói khí tức xung quanh như loãng dần, cảm giác đè nén biến mất, chỉ là vẫn có một cái khí tràng vây quanh ba người, vô hình chung tách hẳn ba người với tất thảy tu giả xung quanh, có những chuyện không thích hợp cho nhiều kẻ biết.
"Huh...". Vũ Thiên con ngươi co rút, Thần Quân thủ đoạn thậm chí đã vượt qua hắn có thể làm được, một hành động nhỏ đó đã cho thấy chênh lệch khiến hắn càng thêm nghi kị kẻ trước mắt này.
"Các ngươi...". Vũ Thế Nguyệt cảm thấy lực lượng xung quanh loãng đi đáng kể, nàng đã có thể vận động thì kinh, dị nhìn hai người Thần Quân cùng Vũ Thiên, nàng cho dù cũng là thiên tài hiếm thấy nhưng hai tên này khiến nàng không dám tự kiêu, không những thế hai kẻ này giống như cũng là tộc nhân gia tộc cả nàng, chỉ là nàng dời đi khi gia tộc gặp nạn, đã hai mươi năm nàng chưa gặp được bất kỳ tộc nhân nào, lại thêm nàng đi theo Thiên Âm Thánh Cô tu luyện nên càng không biết tinh không biến động, chớp mắt đã hai mươi năm rồi.
"...". Không bị Vũ Thế Nguyệt ảnh hưởng nhiều, Thần Quân cùng Vũ Thiên hai người vẫn lạnh lùng nhìn nhau, Vũ Thiên quanh thân lực lượng bắt đầu nổi lên truyền ra ập về phía Thần Quân, về phần Thần Quân lại là ngược lại, hắn quanh thân lực lượng như ảm đạm không chút biến động, một bên sôi trào mãnh liệt, một bên lại là lạnh nhạt ứng đối, hai thái cực ngược nhau liền hình thành.
"Ầm...". Bất chợt một tiếng nổ lớn vang lên, chỉ là khí tràng va chạm của hai người đã khiến xung quanh tất thảy mọi người tỉnh lại, Vũ Thiên xuất hiện đã khiến ở đây không có ai có khả năng phản kháng, hắn uy áp không ai có thể chịu được nhưng khi cùng Thần Quân va chạm đã khiến cho uy áp giảm xuống, tu giả xung quanh đã có thể phản kháng cùng tách ra, bọn hắn lập tức rời xa chỗ này nhanh nhất có thể.
"Nơi này cấm tranh đấu, bọn hắn không sợ bị chư tộc thiên kiêu liên thủ vây giết sao?". Có tu giả kinh sợ nói.
"Ngu ngốc! Ngươi không nghe tên kia tên là gì sao? Là tên kia đứng đầu Đạo trần bi Vũ Thiên! Lấy cấp độ của hắn còn cần để ý cái kia quy định?". Có người khinh thường nói. "Tên kia lại có thể cùng Vũ Thiên tranh đấu chỉ sợ cũng không phải vô danh!".
"Hư thiên bí cảnh xem trong tiềm lực, Vũ Thiên tu vi đã vượt qua đồng đại, hai tháng trước hắn một mình đánh với hơn mười vị Thiên kiêu vẫn chiếm thượng phong, có kẻ nói hắn còn chưa toàn lực, không tên kia cùng Vũ Thiên tranh đấu có thể làm được gì...". Có tu giả có vẻ hiểu biết nói.
"Tránh đi nơi này vẫn hơn, bọn hắn giống như không chút để ý quy định ở đây...". Lại có tu giả nói.
"...". Một lời như cảnh tỉnh một đám tu giả, cho dù là những kẻ tu vi đạt đến Thánh tổ cảnh cũng chính là những Thiên kiêu cường giả cũng không ngoại lệ, Vũ Thiên không phải là hư danh, hắn Đạo có thể xếp đầu trên Đạo trần bi, cộng thêm hắn tu vi kinh thế đã từng khinh thường quần hùng mà không có kẻ nào có thể cùng hắn đối kháng, cho là mấy vị Thiên kiêu Thái cổ chủng tộc cũng không làm gì được hắn, thậm chí còn là thất bại chạy trốn!
"Ngươi là tộc nhân Vũ gia ta?". Vũ Thiên nhíu mày nói. Thần Quân câu nói trước đó cho thấy hắn cũng là Vũ gia người, đồng thời hắn giống như sinh ra trước khi gia tộc gặp phải họa diệt vong.
"Vũ gia ta?". Thần Quân không che dấu được vẻ kinh ngạc nhìn Vũ Thiên. "Huh...". Hắn chợt nhìn đến Vũ Thiên bề ngoài, cũng chỉ mười tám tuổi trên dưới, nếu thật là Vũ gia người thì có lẽ cũng là được sinh ra sau khi diệt tộc, hay nói cách khác kẻ này có khả năng là tộc nhân của hắn. Nghĩ đến đây hắn con ngươi lóe lên vui vẻ, thân hình một cái loáng lên đã xuất hiện trước mặt Vũ Thiên.
"Hả?". Vũ Thiên con ngươi co rụt lại kinh sợ, Thần Quân thủ đoạn quen thuộc nhưng như cũ khiến hắn kinh dị. "Phạt!". Hắn tay trái chỉ tay lên trời nói như gầm lên..
"Ầm!". "Uỳnh!". Như hưởng ứng với lời Vũ Thiên nói bầu trời Đạo trần hồ nổ vang, một tia Lôi điện đột nhiên hàng lâm ngay trước mặt hắn, tiếp đó là một loạt những tia lôi điện đánh xuống từ bầu trời, chưa đến một phần vạn cái nháy mắt quanh thân hắn đã thành một cái tiểu Lôi vực, không những thế còn là nhanh chóng mở rộng ra.
"Hử?". Thần Quân chuẩn bị đứng trước mặt Vũ Thiên thì bị một chiêu không hiểu xuất hiện này ngăn cản, kinh ngạc chợt lóe hắn thân hình cấp tốc lui lại cuốn lên Vũ Thế Nguyệt đứng cách xa Vũ Thiên gần hai mươi trượng mới ngừng lại ngưng trọng nhìn đang đứng bên trong tiểu Lôi vực Vũ Thiên. "Thiên phạt chi lực...". Hắn lẩm bẩm.
"...". Vũ Thế Nguyệt cong chưa kịp phản ứng gì đã được Thần Quân mang ra tách khỏi Vũ Thiên một đoạn, khi bừng tỉnh mới thấy bản thân eo nhỏ đang bị một cái nam tử thanh niên xa lạ ôm lấy, chỉ là tên kia giống như cũng không có ý đồ gì, giống như nàng cũng không khả năng khiến hắn đả động cái gì chủ ý xấu. "Buông tay!". Tuy vậy nhưng nàng vẫn hô lên, vận dụng lực lượng tách ra Thần Quân.
"Huh..". Thần Quân hơi chút kinh ngạc nhìn sang Vũ Thế Nguyệt nhưng cũng có bao nhiêu phản ứng mà nhìn sang Vũ Thiên ánh mắt đầy cổ quái. "Ngươi gọi nàng là Cô cô nhưng lại sử dụng công kích phạm vi rộng như thế giống như cũng không để ý nàng sống chết ah!".
"Hừ! Nếu ngươi không nhúng tay, Lôi phạt cũng ảnh hưởng đến nàng!". Vũ Thiên đứng bên trong Tiểu lôi vực như một cái chiến thần được sinh ra, tóc dài bay múa hừ lạnh nói. Hắn khuôn mặt tuy rằng còn chưa rút đi hết vẻ non nớt nhưng đã có thể thấy hắn uy nghiêm vô cùng, giống như bậc thần thánh không gì không làm được, vô cùng quái dị. "Ngươi tự nhận là Vũ gia ta người lại có thể vận dụng Thời không lực lượng của Thần tộc Thái cổ? Hắc hắc! Dám giả mạo tộc ta người đáng chết!". Vũ Thiên tay lại chỉ về phía Thần Quân đang định tiếp tục công kích, chỉ là hắn đột nhiên nhìn sang Vũ Thế Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn co lại đỏ lên. "Buông ra nàng...". Hắn thần hình lóe lên lao về phía Thần Quân, vừa nãy hắn công kích theo bản năng suýt nữa gây nguy hại đến Vũ Thế Nguyệt, lần này đương nhiên không thể như vậy được.
"Khoan!". Đến lúc này thì Vũ Thế Nguyệt đương nhiên đã hiểu chút gì đó đột nhiên bước lên một bước cản trước mặt Thần Quân như muốn cản lại Vũ Thiên đang lao đến.
"Xoạt...". Quả nhiên Vũ Thiên cũng đã dừng lại không tiếp tục lao đến. "Cô cô, trước để ta cho kẻ mạo danh biết cái giá dám giả mạo tộc nhân của ta xong lại cùng ngươi nói có được không?". Hắn mày hơi nhíu lại nói. Thần Quân khiến hắn kiêng kị, nhân cơ hội này hắn muốn diệt trừ đi kẻ có khả năng cùng hắn dối kháng.
"Trước dừng lại ta có chuyện cần nói..". Vũ Thế Nguyệt đầu một trận quay cuồng, còn chưa hiểu chuyện gì đã có hai tên "người thân" của nàng ra tay đánh nhau, đồng thời Vũ Thiên kia công kích càng là kinh khủng như thế, tiểu Lôi vực kia còn không đánh lên nàng nhưng chỉ riêng uy thế kinh khủng kia đã đủ khiến nàng đoán được nó uy lực, nếu ở bên trong đó nàng tuyệt không có khả năng sống sót!
"Các ngươi là ai?". Vũ Thế Nguyệt liếc nhìn cả Thần Quân cùng Vũ Thiên nói.
"Ta là Vũ Thiên, cha ta là Vũ Thế Thần!". Vũ Thiên trước tiên mở miệng nói. Hắn tuy rằng tu vi cao đến dọa người nhưng xem ra cũng rất xem trọng tình thân, đã dừng lại nhìn Vũ Thế Nguyệt nói. Sau đó hắn lạnh lùng nhìn sang Thần Quân. "Có dám nói phụ thân ngươi là ai?".
"Ách...". Thần Quân con ngươi trợn trừng nhìn Vũ Thiên, tên kia không phải vừa nói cha hắn là Vũ Thế Thần ah? Vũ Thế Thân ah... "Oa ha ha ha...". Thần Quân đột nhiên ngửa mặt lên trời mở miệng cười lớn. "Ngươi nói Cha ngươi là Vũ Thế Thần? Có gì chứng minh? Nếu ngươi dám nói sai một chữ, ta đảm bảo ngày này năm sau là ngày giỗ đầu của ngươi!". Hắn như cười không phải cười lạnh lùng nói, theo hắn mỗi một câu hỏi thì không gian xung quanh lại như thêm một tầng trọng áp, uy thế so với Vũ Thiên ban nãy chỉ có hơn chứ tuyệt đối không kém! "Hừm...". Hắn phất tay một màn sáng cấm chế được kết từ Luaanm hồi chi lực lập tức che lại chỗ này hết thảy âm thanh cũng như hình ảnh, từ bên ngoài tuyệt đối không có ai có thể nhìn vào bên trong này, dĩ nhiên, nếu có Hư vô cảnh ở đại năng ở chỗ này thì lại khác!
"Thánh tổ bước thứ chín đỉnh? Luân hồi chi lực?". Vũ Thiên con ngươi co rụt kinh sợ nói. Thần Quân tu vi chân thực thậm chí còn cao hơn hắn? Điều này làm sao có thể? Điều này không phải nói Thần Quân thiên phú còn cao hơn bản thân hắn sao? Lại thêm cái kia Luân hồi chi lực kinh khủng kia không biết chính xác đã đạt cấp độ nào...
"Hừ!". Thần Quân không chút để ý Vũ Thiên cùng Vũ Thế Nguyệt kinh sợ. "Đến đây!". Hắn tay phải một chảo chụp về phía Vũ Thiên, hắn cần chứng thực lời Vũ Thiên nói, Cha hắn Vũ Thế Thần làm sao lại có một cái nhi tử nữa rồi? Một cái cự chảo bóng mờ lập tức đã muốn chụp lên tiểu Lôi vực của Vũ Thiên, còn chưa chính thức va chạm tiểu Lôi vực đã tự động run lên, có thể thấy tiểu Lôi vực kia còn chưa có khả năng cản lại công kích của Thần Quân ah.
"Nghĩ ta sợ ngươi?". Vũ Thiên con ngươi lóe lên kinh sợ nhưng lập tức gầm lên. "Tu vi cao hơn ta cũng không có nghĩa ngươi có thể đánh bại ta! Đọng lại không gian cho ta!". Hắn nói như ra lệnh, lập tức không gian xung quanh như bị cô đặc lại thành vũng bùn, cự chảo bóng mờ do Thần Quân hiển hóa ra cũng chậm lại một chút. Lấy hắn lâu nay cùng không ít Hung thú và các tộc thiên kiêu chém giết kinh nghiệm đương nhiên sẽ không sợ Thần Quân, dù sao hắn cũng alf giết đi không ít Hung thú Thánh tổ bước thứ chín rồi.
"Ồ? Có thể cản lại!". Thần Quân kinh ngạc. "Hừ!". Hắn hừ lạnh một tiếng tiếp tục tăng lên lực lượng, chỉ là lúc này có kẻ chen vào cuộc chiến của hai người bọn hắn, đương nhiên là Vũ Thế Nguyệt!
"Ám tuyệt thương khung!". Vũ Thế Nguyệt hét lên, tu vi toàn thân vận chuyển, tay phải hóa kiếm đâm về phía bàn tay phải của Thần Quân.
"Kịch...". Cũng không có tiếng va chạm, Thần Quân công kích còn chưa tiếp tục thì kiếm chỉ của Vũ Thế Nguyệt đã đâm lên cổ tay hắn, chỉ là giống như không có bao nhiêu tác dụng, lực đạo của Vũ Thế Nguyệt còn chưa có khả năng chen vào cuộc chiến này!
"...". Thần Quân tay phải vẫn để nguyên trạng thái, Vũ Thế Nguyệt cũng không thu tay lại, tuy rằng không thể chen vào hai tên này đánh nhau nhưng nàng mục đích đã đạt được, Thần Quân đã không tiếp tục công kích nữa mà quái lạ nhìn nàng.
Về phần Vũ Thiên con ngươi lập lòe không biết nghĩ gì nhưng cũng thu lại tiểu lôi vực lạnh lùng nhìn Thần Quân, giao thủ ngắn ngủi hắn đã biết Thần Quân cũng giống như những kẻ được xem là Kế thừa giả kia kế thừa Chung cực lực lượng, chỉ là kẻ này tu vi cao hơn đám kia một đoạn, cùng hắn đánh lên còn chưa biết ai bại!
"Không tồi!". Không khí trầm mặc qua đi hơn mười hơi thở Thần Quân mới mở miệng phá vỡ nói. "Chỉ là Âm ám chi đạo này không phù hợp với Ngài!". Hắn nhàn nhạt nhưng giống như khẳng định nói.
"Huh...". Vũ Thế Nguyệt con ngươi kinh sợ nhìn Thần Quân nhưng liền thu lại. "Trước không nói chuyện này, ngươi là ai?". Tên này hình như cũng là hậu bối của nàng ah.
"Ta nên gọi Ngài là Cô cô, ta tên Vũ Thiên Quân, cha ta...". Thần Quân cười sau đó lại như cười không phải cười nhìn Vũ Thiên. "Hắn cũng gọi là Vũ Thế Thần!".
"...". Thần Quân lạnh nhạt nói nhưng ba chữ cuối lập tức khiến cho không khí xung quanh ba người như trầm xuống lâm vào im lặng, bên trong cấm chế đã không có chút nào tiếng động, trái ngược với bên trong, bên ngoài cấm chế đã lập tức sôi trào.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: readslove.com