Chương 2: Hồn Thiên Đại Lục

Ma Thần Ngạo Thế

Chương 2: Hồn Thiên Đại Lục

Trăng sáng chíu rọi cả khu rừng, bầu trời đầy sao.

Trên đỉnh núi, Lâm Vương Hạo nằm trên cỏ, mồ hôi chảy ra đầm đìa, hắn khẽ lấp bấp trong miệng một cộng cỏ dại,làm trong miệng những hương vị chua chát lan tỏa khắp miệng...

Hắn giơ cao bàn tay lên trước mặt, ánh trăng xuyên kẻ qua các ngón tay, hắn nhìn trăng sáng trên bầu trời xa xăm.

-"HAIZZZ.... "

Nhớ đến chuyện ở quảng trường sáng nay, Lâm Vương Hạo thở dài một tiếng, miễn cưỡng thu tay lại, hai tay gối đầu, ánh mắt có chút xầu não.

-"Mười bốn năm... ta đã là một phế vật suốt mười bốn năm. "

Âm thanh nhỏ bổng nhiên từ trong miệng thiếu niên xuất ra.

Sống qua thời gian ở đây Lâm Vương Hạo đã hiểu được không ít chuyện. Nơi này là nơi cần phải có thực lực, nếu không chỉ là thứ phế vật rác rưởi bị người rũ bỏ, khinh bỉ, chà đạp.

Đại lục này là Hồn Thiên đại lục, trên đại lục này không có ma pháp,không có đấu khí hay công nghệ cao, mà Hồn Vũ đạo mới là chủ nhân của mảnh đại lục này!
Vũ đạo luyện thể, Hồn đạo luyện hồn, song tu lưỡng đạo, Đạt đến đỉnh cao đặt cách thành "Thần ",đó là cảnh giới chỉ có trong truyền thuyết, nghe nói lúc trước một vị Đế cảnh đã bước qua được cánh cửa ngăn cách, trực tiếp bước vào "Thần " cảnh, cho tới hiện nay vẫn chưa có người nào đạt được. Từ đó trên đại lục này, tu luyện Hồn Vũ đạo, cơ hồ dưới nhiều thế hệ đã phát triển cực thịnh, hơn nữa phạm vi qua nhiều năm tháng không ngừng được mở rộng, cuối cùng phát triển mạnh trên cả đại lục. Việc này cũng khiến cho Hồn Vũ đạo bị sai lệch,Vũ Đạo và Hồn Đạo bị tách ra không rõ nguyên do, nhiều người tu luyện Vũ đạo luyện thể để mạnh mẽ, nhiều người thì luyện Hồn đạo, linh hồn mạnh mẽ cường đại hơn, rất ít người tu luyện cả hai. bản thân Hồn Vũ đạo là song tu chân đạo nhưng giờ đã tách ra, việc này khiến cho nhân loại trở nên quen thuộc, do đó tầm quan trọng của Vũ đạo Hồn đạo trong đại lục này là không gì có thể thay thế.

Hồn Đạo được chia ra ba đại cấp bậc:Hồn Luân Cảnh, Địa Luân cảnh, Thiên Luân Cảnh.

Ba đại cảnh giới chia ra làm chín cấp bậc,Hồn Luân Cảnh chia làm ba bậc: hồn giả, đại hồn giả, hồn sư. Địa Hồn Cảnh chia ba cấp là: hồn hoàng, hồn tông, hồn tôn. Thiên Hồn cảnh có ba cấp bậc:hồn linh, hồn vương, hồn đế.Vượt qua hết tất cả ba đại cảnh giới là "Thần "cảnh, hồn thần.

Vũ đạo chia ra làm bốn cảnh giới tương đương với các kiếp độ thân thể:Âm Dương Thể, Tạo Hóa Thể, Niết Bàn Thể, Sinh Tử Thể,vượt qua bốn đại cảnh giới là Thần Thể Luân Hồi.

Hồn Thiên đại lục phân biệt mạnh yếu, quyết định qua bốn điều kiện.

Đầu tiên, trọng yếu nhất là phải có thực lực, nếu thực lực chỉ là hồn giả bình thường thì cho dù có sử dụng Thiên Hồn đấu kĩ cũng chẳng thắng được những kẻ mạnh sử dụng các Hồn Luân đấu kĩ.

Thứ hai, là công pháp tu luyện!
Đồng cấp bậc tu luyện nhưng nếu có công pháp tu luyện cao hơn, thì sẽ có ưu thế rất lớn trong việc tu luyện.

Thứ ba, là hồn đấu kĩ!
Tên như ý nghĩa của nó,đây là một loại kỹ năng phát huy hồn lực đặc thù của hồn giả, hồn đấu kĩ trên đại lục này cũng được chia cấp bậc phân biệt, Thiên,Địa,Luân ba cấp.
Đại lục số lượng hồn đấu kĩ không hề ít, bình thường được truyền lưu ra ngoài, phần lớn đều là hồn luân đấu kĩ, muốn được các hồn đấu kĩ cao thâm thì phải gia nhập các tông phái hoặc các học viện lớn trên đại lục, một số người do kỳ ngộ hoặc được các cường nhân để lại, hoặc hồn đấu kĩ thích hợp với bản thân mình, thì hồn đấu kĩ đó kết hợp với hồn khí khiến uy lực của nó càng mạnh hơn.

Địa giai hồn đấu kĩ thì các gia tộc lớn sẻ có hoặc là các nước lớn mới có thể có, còn về thiên hồn đấu kĩ thì chỉ có các siêu cấp tông phái mới có, nghe nói thiên giai hồn đấu kĩ khi sử dụng có thể tùy ý xuất dẫn lực lượng linh hồn của tự nhiên.

Cuối cùng, là hồn đạo khí!
Như tên của nó, là vũ khí triệt để phóng thích hồn lực của các hồn giả,hồn khí được chia làm Cửu giai, vượt qua cửu giai là hồn khí cấp thần, còn được gọi là thần vật,chỉ là trong ngàn năm nay chưa ai thấy qua một kiện hồn đạo khí đạt cấp thần vật, chỉ có cửu giai mà thôi.
Dựa vào các điều kiện này có thể phán đoán mạnh yếu, có các hồn đấu kĩ, công pháp tu luyện và các hồn khí càng cao, sau này phát triển thì không cần phải nói...
Bất quá những thứ này người thường rất khó có được, theo lý thì những người bình thường muốn có những thứ này cơ bản đều là khó như lên trời, nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối, mấy trăm năm trước có rất nhiều cường giả ẩn danh, tại lúc sinh mệnh kết thúc, họ sẽ đem những thứ mình có để lại một nơi nào đó, chờ đợi người có duyên đến lấy.
Trong vòng trăm năm gần đây cũng không thiếu các loại sự tình này nhờ những kì ngộ mà trở thành cường giả.
Nói chung quy đây là mảnh đại lục đầy rẩy các kỳ tích và những người sáng tạo ra kỳ tích.

-"Ahhhhh.... h."
Sau khi hét lớn, cảm xúc của Lâm Vương Hạo chậm rãi bình ổn trở lại, khôi phục bộ dáng yên lặng như ngày thường. Chua xót lắc đầu, trong lòng Lâm Vương Hạo kì thật luôn có một tia uất hận,cơ bản hắn biết cơ thể từ lúc sinh ra do bị hồn lực chấn vào cơ thể,nên cơ thể các kinh mạch đã không thể tu luyện vũ đạo, mà ngay cả linh hồn cũng bị ảnh hưởng. Năm hắn được sinh ra, cha hắn gây thù bên ngoài, bị người tìm đến tận cửa, cả hai đánh nhau gây ra chấn lực của linh hồn (hồn lực) tuy giết được kẻ thù nhưng cũng ảnh hưởng đến hắn của hiện tại, không cách nào tu luyện đến đỉnh cao.
Ảm đạm nhìn sao trăng trên bầu trời, Lâm Vương Hạo lại thở dài bổng trong rừng cây truyền đến âm thanh ấm áp cùng sự quan tâm:
-" Hạo nhi, muộn thế này rồi, tại sao còn ở đây."
Cành cây lay động nhẹ, một nam tử trung niên bước ra, khuôn mặt mang theo nét nghiêm túc, dừng lại trước đứa con của mình đang đứng dưới ánh trăng sáng.
Trung niên nam tử mặc một bộ y sam hoa lệ, long hổ uy thế trông rất uy nghiêm, trên mặt long mày nheo lại dường như muốn nói gì với hắn, đó là Lâm Kỳ là thiên chi kiều diễm của gia tộc Lâm thị, đồng thời cũng là phụ thân của Lâm Vương Hạo.

-"phụ thân,chẳng phải người vẫn chưa nghĩ ngơi sao?"

Nhìn Lâm Kỳ, trên mặt Lâm Vương Hạo hiện lên một nụ cười đậm, tuy hắn uất hận việc không cách nào tu luyện đến đỉnh cao,bất quá từ lúc biết hắn như vậy, vị phụ thân trước mặt này đối với hắn vô cùng sũng ái, luôn tìm mọi cách để hắn khôi phục thương thế, như vậy cũng đủ để hắn cam tâm tình nguyện gọi một tiếng phụ thân rồi.

-"Hạo nhi, còn nghĩ tới việc ở quảng trường lúc sáng sao? "

Thấy gương mặt tươi cười đó nhưng ánh mắt mang theo sự uất ức.,Lâm Kỳ thấy thế cũng quan tâm hỏi.

Lâm Vương Hạo lắc đầu cười nói,nụ cười có chút miễn cưỡng.

-"ha ha, có gì để nghĩ đâu phụ thân, tất cả đều giống như mọi năm mà."

Nhìn khuôn mặt tươi cười non nớt đó, Lâm Kỳ hít một hơi trầm mặt một lúc, bổng nhiên nói:

-"Hạo nhi, năm nay ngươi đã mười bốn tuổi, qua một năm nữa là... tựa hồ... phải tiến hành nghi thức trưởng thành rồi... "

-"Vâng,phụ thân, chỉ còn có một năm nữa thôi! "

Bàn tay siết chặt, Lâm Vương Hạo vẻ mặt bình tĩnh trả lời, nghi thức trưởng thành đại biểu cho việc gì hắn rõ nhất, chỉ cần qua nghi thức trưởng thành, hắn không có tiềm năng tu luyện, tự nhiên sẽ bị hủy tư cách là người mang họ lâm, bị đưa ra biên giới ngoại vực làm khổ sai, đây là tộc quy của gia tộc cho dù là cha hắn cũng không thể trái lại.

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của đứa con trước mắt, Lâm Kỳ không kiềm được rơi nước mắt nghẹn ngào nói:

-"thật xin lỗi con, năm đó là phụ thân hại con, nếu như một năm sau con không thể đạt được thất đạo hồn hoàn thì phụ thân không còn mặt mũi gặp con, càng không có dũng khí gặp mẫu thân của con."

-"Phụ thân con sẽ cố gắng hết sức, một năm nữa con nhất định vượt qua cái nghi thức này, người cũng đừng tự trách bản thân."
Lâm Kỳ cũng phi thường hiểu rõ Lâm Vương Hạo, hắn chỉ đánh lau nước mắt thở dài. Hắn biết việc đó khó khăn đến bao nhiêu, vỗ nhẹ vào đầu Lâm Vương Hạo cười hòa ái nói:
-"đã không còn sớm nữa, trở về nghĩ ngơi sớm, dù tu luyện gấp gáp cũng cần phải nghỉ ngơi "
-"vâng, phụ thân"
Lâm Kỳ chỉ lưu lại cho Lâm Vương Hạo cảm giác bất đắc dĩ rồi rời đi. Sau khi Lâm Kỳ đi Lâm Vương Hạo cũng trở về, nhưng đúng lúc hắn định đi về thì bổng có một âm thanh gọi hắn, hắn nghe âm thanh gọi hắn thì rất quen thuộc tựa hồ như rất rõ về giọng nói này, hắn đi theo hướng phát ra tiếng nói đi đến một sơn động. Hắn đi đến tiếng kêu càng mảnh liệt, hắn đi sâu vào trong hang động, bổng một tia ánh sáng quỷ dị chíu vào Lâm Vương Hạo, ánh sáng chỉ chớp lên trong nháy mắt liền biến mất, trên mi tâm của Lâm Vương Hạo hiện lên một Ấn kí kì lạ,sau một thoáng liền biến mất, mà theo đó giọng nói cũng biến mất.
-"chẳng lẽ là mơ, nếu là mơ sao ta lại nghe thấy giọng nói rồi đến đây, còn ánh sáng lúc nãy là sao?"
Hắn trực tiếp dại ra, cũng suy nghĩ hồi lâu rồi lại cũng vứt bỏ suy nghĩ đó. Rời khỏi hang động trở về nhà, trực tiếp đi vào phòng mình...