Chương 11: Lên Đường

Ma Thần Hàng Dị Thế

Chương 11: Lên Đường

Đùng Đùng
"Bear, Bear, dậy lên đường "

Bear đang trong giấc mộng đẹp, hắn mơ thấy hắn một tay cầm chiến rìu, một tay vuốt ma thần, chém hết thần ma, đêm về ôm hàng trăm mỹ nhân thâu hoan tháng ngày.

Tiếng đùng đùng vang lên ban tai làm hắn giật bắn mình, vội vàng hô to.

" nghe nghe, ra ngay "

Vội vàng vệ sinh sạch sẽ vào lại phòng mặc giáp và cầm lên chiến rìu, ngắm nhìn trong gương chính mình, thân hình cao 1m75 mặc một thân giáp bạc kỵ sĩ vừa vặn, tay cầm chiến rìu, kết hợp với gương mặt nam tính cả người lộ vẻ khi khai hào hùng.

hài lòng nhìn chính mình, hắn mở cửa nhìn về phía đám người đang chờ đợi.

Có khoảng hai mươi người mặt giáp toàn thân, tay cầm trường thương, hông đeo kiếm, sau lưng mỗi người đều treo một cái khiên lớn qua cách ăn mặt không khó đoán họ là một đội kỵ sĩ, mà còn là một đội cao cấp kỵ sĩ với tất cả số thành viên đều lv30 trở lên.

Đi đầu là Lão Roa, lão cũng một bộ giáp hạng nặng toàn thân đen kịt, tay cầm chiến rìu to lớn, đây là từ trước đến nay chưa từng thấy cho dù ký trước lúc hắn xuyên qua.

trong game Nguyên thủy hắn cũng đã nhận nhiệm vụ của Lão Roa vài lần, bất quá tên này chỉ ngồi một chỗ trang bức.

" haha, lão Roa uy phong "

" bớt nịnh hót, không hiểu tại sao ngươi có thể trở thành một thiên sứ với bộ dạng này"

Lão Roa nhìn bear nghiêm túc nói.

Bear ngượng ngùng sờ đầu mình, lão Roa nói đúng làm một chiến sĩ hắn không nên chậm trễ thời gian đồng đội, bất quá không có cách, hắn là trạch nam trời chưa sáng là hắn chưa ngủ, hắn chỉ mới chợp mắt 30phút.

Mặc dù thiên sứ có thể sống mà không ăn ngủ nhưng mà khi được ăn và ngủ thì phải hưởng thụ.

"Ta sai, sẽ không có lần sau "

Thấy lão Roa nghiêm túc hắn cũng đàng hoàng trả lời, từ giờ hắn không còn là anh hùng Roa mà là kỵ sĩ Roa.

Vốn mấy tên kỵ sĩ có chút khó chịu, nhưng khi thấy Roa nhận sai cũng không để trong lòng, thân người ta là cường giả người ta cũng cuối đầu rồi, nếu còn trách vậy thì bọn hắn không còn là kỵ sĩ.

Lão Roa hài lòng gật đầu. cao giọng phân phó.

" Lên đường"

Hai mươi tên kỵ sĩ xếp thành bốn hàng đi về hứng truyền tống môn, mặc dù quân số ít nhưng mỗi người đều rất mạnh mẽ, giáp bạc sáng loáng, bước chân rất đều khiến dân trong làng hoan hô không ngớt.

Nhất là mấy đứa bé thì hai mắt sáng loáng như đèn pha.

Bear đi bên cạnh lão Roa dù trong game hắn vẫn chưa từng gia nhập một đội quá 5 người, khi sự kiện hợp nhất lục địa diễn ra không bao nhiêu ngày game đã thông báo dừng hoạt động, hắn chưa có cơ hội gia nhập vào đội quân nào.

Bây giờ dù chỉ 20 thêm hắn và lão Roa cũng chỉ 22 nhưng cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, dù đối mặt với hàng nghìn quái vật hắn cũng chưa từng có cảm giác này.

Bởi lên đường vội vàng nên rất nhanh bọn họ đã đứng trước truyền tống môn, lão Roa ra hiệu cho mọi người dừng lại.

" chuẩn bị binh khí của các ngươi"

Hai mươi kỵ sĩ đồng loạt mang tấm chắn cố định vào tay, đồng thời vài người gác trường thương sau lưng rút kiếm ra khỏi vỏ, thủ thế sẵn sàng.

Bear vốn không dùng tấm chắn, chiến rìu cũng đã cầm trên tay, cũng không cần thủ thế gì, bày ra thế võ chẳng qua là trong phim ảnh, chém giết thực sự chỉ có làm theo bản năng hoạt là khống chế bản năng.

Lão Roa thấy mọi người đã sẵn sàng, hắn giơ tay làm thủ thế tiến lên rồi dẫn đầu bước vào truyền tống môn.

Bear cũng đi theo sau, chỉ cảm thấy một trận mê muội rất nhanh trôi qua.

Cảnh sắc thay đổi, đập vào mắt hắn là một khu rừng u ám, không có tiếng côn trùng kêu có chăng là tiếng gầm rú của quái vật, hắn hưng phấn gọi nhỏ.

" Tử Vong Sâm Lâm "


>>>>>>>>>>>