Chương 1: Kẻ May Mắn

Ma Đế Giáng Lâm

Chương 1: Kẻ May Mắn

- ‘’Lý, con đi đi cố gắng sống tốt vào, đây tiền lương của con. Con nên rời khu này đi, con đắt tội Tống Thiếu Gia hắn sẽ không tha cho cậu đâu’’.
- ‘’Bác Trương, con xin lỗi làm liên lụy bác’’.
- ‘’Haiz, không sao đi đi’’.
- Thiên Lý quay lưng lại và đi, lúc đi lý quay lại nhìn bác Trương lần cuối rồi đi luôn.
- lúc này sau lưng vang lên giộng nói của Bác Trương.
- ‘’Lý con lớn rồi phải bước tự chăm sóc mình, làm việc gì cũng phải cận thận, tự kiểm soát bản thân đừng như hôm nay’’.
- Nói xong Bác Trương nhìn bóng lưng cô đơn kia của Lý. hôm quá bạn gái Thiên Lý nói chia tay với hắn. Hôm nay, hắn đi làm vô tình gặp bạn gái mình đi cùng Tống Thiếu Gia, hắn nhìn hai người âu yếm mà khó chịu, nhưng hắn biết mình không thể làm gì được, nếu mình làm càn quán ăn của Bác Trương sẽ gặp nạn. Nhưng ông trời vui đùa mình không chọc người chắc gì người không chọc mình.
- Lúc này Tống Thiếu Gia đi vào ăn vừa đi vừa nói chuyện với Cổ Nhi (Bạn gái lý), đang nói chuyện hắn thấy Cổ Nhi mặt sửng sờ nhìn đằng trước, hắn thấy lạ nên nhìn trước. Khi thấy Thiên Lý cũng sửng sờ nhìn bạn gái mình, hắn hiểu được điều gì đó hắn biết bạn gái mình mới chia tay giờ thấy vậy hắn hiểu, điều này làm hắn khó chịu nên hắn ôm eo Cổ Nhi đi tới trước mặt Thiên Lý.
- Tống Hình đi tới trước mặt Thiên Lý, xô hắn ra và nói: ‘’Chó ngoan tránh đường’’. Thiên Lý không muốn gây chuyện nên tránh ra, nhưng Tống Hình muốn kiếm chuyện sao bỏ qua vậy được hắn. Thiên Lý thấy vậy nên khó chịu, ta không gây sự người người lại gây sự ta, hắn đã từng đi quân đội 3 năm mấy công tử bột này thì làm gì được hắn. Thiên Lý tránh qua bên rùi gạt chân Tống Hình, Tống Hinh bị gạt chân té ngửa ra sau,hắn muốn gây sự giờ bị vậy thẹn quá hóa giận đứng dậy ré lên: ‘’ Ngươi chết đi ‘’ cầm cái ghế bên cạnh đánh về phía Thiên Lý. Thiên Lý thấy vậy lại né qua lại đá cái chân của Tống Hình, Tống Hình té về trước đập mặt xuống đất, hắn đứng dậy sờ mặt mình thấy máu hắn âm trầm nói: ‘’ tiểu tử ngươi dám làm bổn thiếu gia chảy máu, người chờ chết đi ’’. Tống Hinh nói xong cũng không thèm để ý Cổ Nhi đi ra ngoài quán, Cổ Nhi thấy thế nhìn Thiên Lý rùi chạy theo Tống Hình.
- Lúc Này Bác Trương Chạy ra thấy bàn ghế lộn xộn biết có chuyện nên tìm Thiên Lý hỏi chuyện.
- ‘’ Lý, có chuyện gì ’’
- Thiên Lý thấy Bác Trương hỏi nên kể lại mọi chuyện, Bác Trương nhìn Lý rùi thở dài rồi kêu Lý theo mình vào phòng.
- Lý ra khỏi phòng Bác Trương về lại phòng mình dọn hành lý rùi ra đi.
- Thiên Lý đi ra ngoài vừa đi vừa nghĩ: ‘’ kiếp trước ta làm gì mà giờ chịu tội thế này, cha mẹ mất sớm sống cực khổ một mình từ nhỏ tới lớn 18 tuổi đi nhập ngũ. Được huấn luyện 2 năm rùi ra chiến trường khi ở chiên trường vì bất cẩn bị quân địch bắt chịu mọi sự tra tấn, sau lại được hai người huynh đệ quen lúc ở quân đội dẫn đội tới cứu. mình thì chạy thoát huynh đệ vì bảo vệ hắn mà tử trận, hắn thấy thất vọng về mình nên rời quân đội đi đi làm tạp vụ của quán Bác Trương, mới an ổn được 1 năm giờ lại hại Bác Trương vì mình mà gặp nạn, hắn hận, vì sao lại bất công với ta như vậy người thân của ta luôn vì ta gặp nạn kiếp trước làm gì mà bây giờ vận xui bao quanh ta thế ‘’. Hắn đang suy nghĩ thì nghe sau lưng có tiếng kêu gào hắn quay lại thấy Tống Thiếu Gia dẫn người giết tới, hắn hoảng mặc dù đi từng ra chiến trường nhưng khi đó là 2 quân giết nhau giờ 1 là chấp 100. Hắn bỏ chạy, một du hí được diễn ra hơn 100 người chạy theo 1 người quanh thành phố, Thiên Lý chạy sao chạy cha đi vô đường cụt, mặt trước không đường mặt sau truy binh, giờ này hắn nhìn lên trời hắn thấy ông trời như đang trêu chọc mình.
- Lúc này Tống Hình dẫn người chạy tới nhìn thấy Thiên Lý đứng im kia hết đường hắn cười càn rỡ: ‘’ Ha ha, chạy đi chạy cho ta xem cho dù người chạy tới chân trời ta cũng giết ngươi ‘’.
- Thiên Lý nhìn tình hình trước mặt hắn không sợ nữa hắn nghĩ thông rùi, mình sống trên đời luôn mang tai họa cho người thân cả ông trời cũng trêu chọc mình, hắn nhìn Tống Hình trước mặt hắn cười: ‘’ tới giết ta sao, tới đây nào ta bao hết, cho dù chết cũng phải lôi ngươi theo cùng ‘’ hắn nghĩ trong lòng.
- Tống Hình nhìn Thiên Lý trước mặt hắn khó chịu kẻ này sắp chết mà còn cười, hắn nói: ‘’ giết hắn cho ta … ‘’
- hơn 100 người cầm đủ loại vũ khí xông lên, Thiên Lý không sợ cũng xông lên 1 cân 100, Thiên Lý chạy tới nhảy lên đạp thằng đi đầu giật con dao thái râu trong tay hắn, rùi tả xung hữu đột. Thiên lý lúc này rất bình tĩnh, bây giờ hắn không sợ chết nữa nên chém nhau với lũ tạp nham này hắn rất thoải mái, 1 lũ chỉ biết lấy lơn hiếp nhỏ lấy đông khi ít thì có nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Cầm dao thái rau chém người như chém râu mặt dù vẫn bị người ta chém mấy nhát nhưng hắn không quan tâm hắn chỉ biết chém giết 1 đường đi lên, khi chém tới gần Tống Hình thì đã triệt để kinh sợ toàn trường mặt dù hắn cũng bị thương tích đầy mình máu me tùm lum.
- Thiên Lý nhìn Tống Hình nói: ‘’ muốn giết người thì nên nghĩ trước bị người giết ‘’.
- Tống Hình giờ phút này sợ rồi, hắn hoảng sợ nói: ‘’ không được giết ta …. cha ta là gia chủ Tống Gia ngươi dám giết ta Tống Gia sẽ không tha cho ngươi … ‘’
- Thiên lý nói: ‘’ bây giờ ta cũng sắp chết sợ cái đéo gì nữa, chết đi … ‘’
- Tống Hình hoảng sợ hét lên: ‘’ Không …. Không.. ‘’
- 1 cái đầu bay lên cao, bọn lính của Tống Hình mang đến thấy vậy liền hoảng sợ bỏ chạy tứ táng. Thiên Lý đứng im ở đó, hắn nghĩ trong lòng: ‘’ chết chỉ vì 1 lý do nhạt nhẽo thật ‘’, hắn nhìn trời rồi ngã xuống.
- ở một chỗ khoảng không trên trời cao có điểm sang đang rớt xuống, rớt xuống đúng chỗ Thiên Lý đánh nhau. Khi Thiên Lý ngã xuống lúc đó điểm sáng kia rơi vào trên người hắn rùi hấp thu máu hắn.
- Thiên Lý ở 1 khắc cuối cùng sắp chết trong đầu vang lên 1 giọng nói khàn khàn.
- ‘’ Người may mắn, ngươi có 3 điều ước, ngươi ước gì Thần Chí Cao sẽ giúp ngươi thật hiện ‘’ rùi hắn chìm vào bóng đêm.