Chương Hai: Cướp Dâu

Ly Tư Và Nàng

Chương Hai: Cướp Dâu

Một ngày nắng đẹp trời, muôn hoa nở rộ, chím hót ca vang, gió thu ấm áp mang chút hơi se lạnh của mùa động giá buốt. Người người tấp nập, muôn hoa nở rộ, đổ ra phố, đứng trước dinh thự của tộc Mai Phong. Trong đó không chỉ có người dân, hầu như tất cả các quan văn tướng, những cô tiểu thư xinh đẹp cao quý, đến cả hoàng hậu và hoàng thượng cũng đặc biệt đến xem buổi rước dâu. Khắp nơi trải đầy khăn đỏ, chúc mừng cho ngày đại lễ của nhị thái tử.

Trong khuôn viên thơm ngát, tràn đầy mùi hương Ly Tư, Căn phòng nhỏ tràn ngập sắc đỏ. Có một mĩ nhân xinh đẹp, khuôn mặt kiều diễm, má điểm phấn ngọc lung linh. Trong bộ y phục cưới tuyệt đẹp, mái tóc được búi đơn giản, nhưng lại mê hoặc lòng người. Xung quanh nàng có các tì nữ, cầm trên tay nhiều hợp phấn khác nhau, có kẻ còn cầm thêm châu báu và chỉ để thêu lên bộ trang phục lộng lẫy ấy. Nhưng nào đâu, dù vết phấn có đậm hơn cũng không thể che nhòa đi nét u sầu trong mắt nàng. Vẻ mệt mỏi, buồn bã càng lúc càng rõ hơn.
"Thái tử! Xin ngài hãy lùi bước!", những tiếng gọi ấy cứ một lần, rồi hai lần, càng lúc gàn gần hơn, có cảm giác như tên nam nhân nào đó không thể đợi đến đêm nay, chỉ muốn xông vào nhìn ngắm nàng.
Cánh cửa mở toang, dáng hình cao ráo của một nam xuất hiện, diện trên người bộ y phục cưới lộng lẫy, hướng về phía nàng. Lúc này có một vài thiếu nữ cố ngăn kẻ ấy:
– Thưa thái tử! Dù biết ngài rất nóng lòng để được nhìn thấy tiểu thư nhưng… làm như vậy là không hợp quy cửu của Mai Phong. Thái tử… xin ngài hãy lui ra, đừng gây khó dễ cho chúng nô tì.
Hắn đưa tay chống bụng, mặt nghênh náo:
– Ta là thái tử mà các người dám ngăn cản ư? Ta chỉ sợ… cái đầu các ngươi chả giữ được bao lâu nữa!
Những người nữ tì ấy sợ đến khiếp hãi, đành quỳ xuống, cuối gập đầu, cả thân rung rẫy, chả thể giữ được bình tĩnh, miệng cứ liên tục lập lại một câu: "Nô tì đáng chết."
Thấy tình cảnh ấy, cô gái xinh đẹp ấy khẽ thở dài. Nàng nghĩ, kẻ nàng sắp lấy đây là một tên chả ra gì, tương lai nàng chả còn hy vọng gì nữa ngoài một màu đen. Nàng cuối đầu khẽ lên tiếng:
– Thưa thái tử, mong ngài lùi bước. Dù sao… đây cũng là luật của Mai Phong, nếu vi phạm cuộc hôn nhân này có thể bị hủy ngay lập tức.
Hắn tức giận:
– Thiên hạ này là của ta! Ta…
Chưa kịp nghe hắn nói hết câu, hình như nàng đã thấu được điều gì, nàng liền lập tức ngắt lời:
– Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Đây là luật đã bao đời nay của Mai Phong và chưa có nhà vua nào phản đối, bắt ép chỉnh sửa. Cũng bởi lẽ nó không hề gây bất lợi cho bất cứ ai. Nên vì vậy… nếu thái tử làm trái luật của Mai Phong, cuộc hôn nhân này xem như chấm dứt!
Lúc này một người nô tì mới bò đến cạnh chân thái tử, vẫn thế quỳ sấp cung kính nói:
– Xin thái tử thông cảm. Chúng nô tì làm như vậy cũng chỉ nghĩ cho thái tử thôi!
Nghe đến đây, chàng nhẹ lùi một chân ra sau, cánh cửa dần kép lại. Cũng chính khoảnh khắc trống không ấy, cậu nhìn thấy dung nhan kiều diễm, tựa hoa tựa học, thanh hơn cả băng tuyết, tỏa sáng hơn cả mặt trăng, đến cả loài cá xinh đẹp nhất cũng lặng đi vì ngại ngùng trước vẻ đẹp của nàng, đến ca loài chim hung tợn nhất chốc lát lại thành loài chim sẻ ngây thơ ngốc nghếch.
Trong căn phòng tràn ngập sắc đỏ, phản phất hương thơm Ly Tư, chỉ còn lại người con gái mặc bộ y phục cưới, khẽ ngước mắt nhìn trời. Tay khẽ nâng những cánh hoa đang bay trong gió.
"Liệu đó có phải là mơ chăng…?", nàng khe khẽ nói, đôi mắt nàng hướng về cách hoa. Lúc sau nàng cố hít một hơi, nhìn cánh hoa mong manh ấy mà nói: "Chắc chắn hắn đã sợ hãi trước quyền lực của kẻ ấy rồi, đúng chỉ là mồm miệng, làm chẳng thấy đâu. Kẻ hèn nhát…!"
Bỗng nhiên không biết từ đâu, giọng nói của ai đó đang vang lên nhẹ nhàng, nhưng mang đầy nét bí hiểm.
– Nhóc con nhà chỉ mới mười sáu, chưa lên xe hoa mà đã thốt ra ba chữ "kẻ hèn hạ" rồi sao?
Cố định hình lại nơi phát ra âm thanh ấy thì một bóng người cao gầy, khoác trên người bộ y phục trắng xuất hiện khiến nàng hững hờ. Hai tai ửng đỏ, hòa cùng với nét mặc này, chàng khẽ cười mỉm đoán rằng nàng đang lúng túng. Chàng liếc mắt từ mái tóc cho đến phần chân bộ gấm hoa đỏ rồi gật gù:
– Đẹp! Đúng như những gì ta mong đợi!
Nàng ngại ngùi, tay kia buông rời cánh hoa rồi nắm lấy chiếc khăn che, vò lấy:
– Ta không thích bộ váy này…!
– Tại sao chứ? Nó đẹp như vậy mà!
– Ngươi nhìn xem, bộ y phục phồng phền, lại được gắn thêm trăng sức, và cả cái khăn này nữa…! Thật khó để tẩu thoát!
– Ta không biết ngươi nói những lời này để làm gì?
– Ý ta là… Dù cho là vì ta hay vì bất cứ điều gì. Nhưng mà… Chống lại thái tử cũng đồng nghĩa với việc chống lại cả Nam Dương. Nam Dương lại là một cường quốc, liên thông với nhiều đất nước khác. Nếu như ngươi bị phát hiện thì giống như chuốc họa vào thân, cũng như ta đã gây nên tội cho người không có tội. Ta không muốn luyên lụy ngươi, nên vì thế ngươi hãy lui đi. Có lẽ… Đây là số mệnh của ta. Ta đành chấp nhận!
– Nếu như gặp được ngươi… Cũng là một số mệnh…
Chàng khẽ cầm lấy chiếc khăn che, nhẹ đưa lên đầu nàng, khẽ vuốt nhẹ rồi chỉnh lại vị trí cho ngay ngắn. Bàn tay chàng đặt lên vai nàng:
– Vậy thì hà cớ gì ta phải từ bỏ? Nếu bị giam giữ trong hậu cung là mệnh của ngươi, thì tiếc gì một lần mạo hiểm chứ?
– Ngươi rõ là điên rồi, mạo hiểm vì một kẻ không quen không biết như ta thì nhận lại được gì?
Cậu nhẹ quay người.
– Vì… Ta cũng từng giống như ngươi!
Bỗng nhiên, cô cảm nhận được một làn gió mát thoáng qua đôi má, khăn nhẹ hất lên rồi hạ xuống dịu dàng. Trong khoảnh khắc ấy, nàng không còn nhìn thấy được bóng hình ấy nữa.
Mặt trời đang dần xuống bóng báo hiệu cho giờ lành đã tới. Người nữ tỳ cung kính đưa chiếc vải lụa đỏ, rồi dìu nàng ra trước, tiếp tục đưa đầu còn lại cho thái tử để hắn dẫn nàng lên cỗ xe.
Trước sự hiện của bao nhân dân, các quan văn võ hộ tống nàng về dinh. Đi được tới trước cổng cung, ta có thể nhìn ra được sự long trọng mà nhà vua dành cho nàng. Tất mọi chỗ đều được trang hoàn vải đỏ rực rỡ, xung quanh binh lính đứng thành hàng bao quanh mọi cửa ra vào và xung quanh cung điện. Trên cao nhất có sự hiện diện của hoàng thượng.
Nhìn tình cảnh này, ai cũng nghĩ rằng cô thật diễm phúc, chẳng những được thái tử ân sủng mà còn được hoàng thượng yêu mến đặc biệt ban hôn chọn ngày. Nhưng đối với cô, những cảnh tưởng này cứ như hình ảnh đang áp giải một tù nhân, mà kẻ này cần phải bảo vệ đến mức không sai một li để tránh nàng có thể trốn thoát.
Nàng bước ra khỏi cỗ xe xinh đẹp, khuôn mặt u buồn tràn đầy nỗi băng khoăn, cô không biết lời nói của chàng là có ý gì? Chưa nói đến… Liệu hắn có thực sự tới hay không? Hay hắn đã thật sự sợ hãi trước quyền lực của kẻ này?
Vừa bước xuống cỗ xe, một tiếng tiêu vang lên tưởng như phá nát cả không khí vui vẻ. Tiếng tiêu ấy nghe sao sầu thảm, nghe như muốn cắn rứt cả thâm tâm. Đến cả đức vua cũng tức giận, sai một số binh lính truy tìm ra kẻ thổi khúc nhạc này.
Bỗng nhiên mây đêm ùn ùn kéo đến, chớp rạch một đường dài, xé nát cả bầu trời, mang theo đó là tiếng sấm lớn đến mức người thường nghe thấy sẽ bị ù tai một lúc, người bị bệnh sẽ càng nặng thêm, và kẻ bị suy tim sẽ lăn ra chết ngay lập tức.
Từ trên không bỗng nhiên xuất hiện một kẻ mặc bộ y phục màu trắng, mái tóc đen dài được búi lên gọn gàng. Tay cầm tiêu ngọc… Kề trên môi, ngón tay người điêu luyện bấm thành từng âm sắc, mang đến sự buồn bã. Ngay cả trời cũng không thể đẹp đẽ như sắc xuân đã thấy từ nãy.
Trời đột ngột trở gió mạnh, khiến cả bầu trời đen tràn ngập cánh hoa Ly Tư, cuộn vào nhau tạo thành một cơn lốc. Tiếng tiêu khẽ dứt, ngàn vạn cánh hoa đang kết vào nhau, bỗng nhiên biến thành một chú rồng tuyệt đẹp, phát sáng giữa trời đêm, rồi lao nhanh xuống tấm lụa đỏ đan kết nối Ngọc Băng với thái tử. Tấm lục bị chẻ đôi trước sự bàng hoàng của nhiều kẻ, binh lính khắp nơi một mực đứa thẳng giáo về hướng kẻ lạ mặt ấy. Thái tử nhanh tay rút thanh đao ra, đưa thẳng về phía nàng. Hắn nhảy chân sáo vài bước, người hắn đã cách mặt đất một trượng, lao người như một mũi tên đến thẳng người con trai đang mặc bộ y phục trắng, tỏa sáng khắp bầu trời đen.
Đôi mắt của chàng trai ấy khẽ mở ra, tay nhẹ vung tiêu ra trước, gương mặt thanh thản, nhưng không ngờ, thanh tiêu ấy lại phát ra một luồng gió cực mạnh, khiến cho tên hoàng tử ấy văng xa ra hơn ngàn dặm, vỡ nát hết mấy bức tường, nằm sâu trong cung, cả người đỏ máu, tay chân chẳng thế cử động nổi. Quân lính xung quanh cũng cứng cơ cả người, không dám di chuyển dù chỉ là nửa bước.
– Ngươi mạnh tay quá rồi!
Nàng Ngọc Băng ấy quay về hướng người con trai, nói lời oán trách. Nhưng nàng chưa kịp làm gì tiếp theo, cả cơ thể nàng được kẻ mặc bộ y phục trắng nhẹ nâng lên, tựa vào lồng ngực săn chắc. Áo nàng đung đưa theo điệu gió, khăn che bay lên, để lộ ra làn da trắng hồng cùng đôi môi chúm chím, đỏ mộng, khiến mọi kẻ trông thiên hạ đều chăm chú nhìn theo, nhưng nàng vội đưa tay, cố định lại khăn làm họ tiếc nuối vô cùng.
– Thích khách! Mau thả nữ nhân của ta ra!
Thái tử dù thân người tràn đầy máu me nhưng vẫn cố bước ra, tay nhẹ lết thanh đao, bước ra trước. Lúc nầy, chàng khẽ thì thầm vào tay nàng: "Hắn còn la lối được như vậy chứng tỏ… hắn rất khỏe!"
– Nữ nhân của nhà ngươi?
Chàng đưa giọng cười chế nhạo khiến hắn tức tối vô cùng, nhưng… hắn chưa kịp nói gì, khóe môi chàng lại tiếp tục phát ra âm thanh, thành từng lời thật rõ ràng.
– Lễ vẫn chưa xong. Thế cho ta hỏi, kẻ nào ở đây là nữ nhân của ngươi.
Hắn tức quá hóa thẹn, vung thẳng mũi kiếm hướng về phía chàng:
– Ăn nói hàm hồ! Thiên hạ rồi cũng sẽ là của ta, ta muốn nữ nhân nào thì nữ nhân đó là của ta!
– Thế sao?
Chàng ngước mắt nhìn trời, dõng dạc nói lớn:
– Mọi người nơi đây ắt hẳn đã nghe rõ từng câu từng chữ của "vị thái tử" này rồi chứ? Vậy… nhân phẩm của kẻ này chả phải đã quá rõ ràng rồi sao? Có ai muốn một kẻ vô tài vô trí, vô nhân vô đức lên làm quân chủ không?
Lời này của chàng khiến người người muôn nơi đều xì xầm với nhau. Có lẽ tên nhị thái tử này đang gặp bất lợi, cũng như chính lời nói của hắn mang đầy điều xui rủi cho chính bản thân mình. Hắn nhanh chân chạy đến chỗ chàng, dồn hết nội lực vào thanh kiếm đẩy mạnh, hướng đến lồng ngực của chàng trai mặc bộ y phục trắng. Những cánh hoa Ly Tư tưởng chừng như đang vỡ nát theo gió bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn bao giờ hết, chúng tụ lại cùng một chỗ, dồn lấy nhau, nhẹ nhàng đánh bật thanh kiến của hắn ra xa.
Thanh kiếm bị bật tung lại, nhưng vì vẫn còn chút ít nội công, nó lao thẳng đến tên thái tử kia. Bỗng nhiên, một luồng sáng mặt phát ra từ phía bên trong, tựa như tia sét, chém ngang cả không khí, khiến thanh sắt ấy cũng tan vào tro bụi. Lát sau, một vị tráng sĩ, người bộ gấm vàng, khuôn mặt điểm trai, tay cầm thanh trượng kiếm lớn bằng cả thân người, đang phát ra một luồng sáng tuyệt đẹp nhưng tràn đầy quyền lực, khiến người người kiếp hãm. Nhưng nào bằng vị thiếu niên đối diện. Khuôn mặt chàng khẽ cuối, một tay giữ chặt Ngọc Băng, thanh tiêu trên tay còn lại bỗng nhiên phát ra ánh sáng lục tuyệt đẹp, xung quang có ngọn lửa trắng tựa như một luồng khí rựa rỡ tỏa sáng. Nhưng họ nào hiểu được đó là gì, chỉ biết kiếp hãm, chạy hỗn loạn, ngay cả binh lính cũng không yên.
"Yêu quái! Có yêu quái xuất hiện!"
Đó là những gì ta có thể nghe thấy rõ nhất trong đám người hôn loạn ấy. Người tráng sĩ kia cầm đao vung mạnh, một vùng sáng khác tựa ánh mặt trời, mang hơi nóng tưởng như có thể tan chảy vạn vật, nó rộng đến mức có thể nuốt chửng cả tòa thành.
Cả phố phồn hoa nhộn nhịp lập tức bị san bằng, tan thành tro, khói bụi bốc lên mù mịt, những kẻ tự trong thành cũng hoảng loạn không cùng. Vị tráng sĩ nhếch khóe môi khêu hãnh, cậu chống thanh trường kiếm xuống:
– Thực lực cũng chẳng là bao mà dám khiêu chiến với hoàng tộc. Chả những thể lại mang lời sỉ nhục, đó là cái giá cho những gì ngươi đã làm.
Bỗng nhiên, trời lại nổi sấm lớn, một tia sét mạnh đánh thẳng xuống mặt đất, khiến khỏi bụi dần tản ra. trời bắt đầu đổ mưa rào, những giọt mưa li ti bốc hơi vào hơi nước. Sau những giọt hơi nước ấy, một chú rồng to hơn cả cung điện, thân người mang sắc xanh tuyệt đẹp tựa đại dương, từng mảnh vảy trên người nó phát sáng màu lam, đứng cuộn mình chắn nửa thành. Khuôn mặt giận giữ, nó hà hơi một lần, cuồng phong nổi dậy, thổi những tấm lụa đỏ được trang trí cho hôn lễ bay mất.
Vị tráng sĩ dùng thanh trường kiếm, cố định lại vị trí để không bị trận gió lớn thổi bay đi. Người chau mày, đôi tay vươn thẳng, một luồng gió nhẹ tụ lại ở bàn tay to dài, tạo nên một cơn lốc như khe gió, tưởng như có thể bao trùm lấy con rồng kia. Chàng nhẹ vung kiếm, bỗng nhiên sét trên trời bị hút cạn vào cơn lốc ấy. Chạy thẳng về phía con rồng khổng lồ kia. Và thế một tiếng nổ đinh tay nhức óc, làm nức cả lòng đất. Khiến hình ảnh rồng bị lưu mờ đi phần nào.
Hắn cầm ngang trường kiếm, khuôn mặt nghênh ngáo ngẩn đầu lên trên như đã định sẵn chiến thắng mỉm cười với mình. Bỗng nhiên không biết từ đâu, nước từ tứ phía tràn vô thành, chú rồng thoát ra khỏi luồng khói bụi dày đặt, lượn mình ẩn trong những đám mây đen, để lộ ra người thiếu niên mặc bộ y phục trắng, tay nâng tân nương.
Chàng chỉa thẳng tiêu về cung điện, nước dữ dội, phá nát cả nửa tường thành, mang theo đó là dòng sóng thần cao vời vợi, gấp vạn lần lần tòa thành, dữ dội tiến tới. Tiếng la hét của người người vang lên, kẻ nào kẻ nấy cũng cố gắng chạy đến chỗ cao nhất chỉ mong có thể được sống xót.
Một vị bô lão, râu tóc bạc phơ, tay cầm trượng gỗ, hối hả chạy ra trước, nhảy lên nóc của cung điện, giáp mặt với sóng thần. Hắn đưa tay, vận nội công, tạo ra một dòng lửa vàng dữ dội, hất đến vị tráng sĩ kia. Chốc lát, cả người hắn đã bất động, quỳ xuống, cuối mặt nghiêm trang, bô lão ấy cũng không ngoại lệ mà làm theo.
– Thủy thần! Xin người ngui giận. Lỗi ở vi sư dạy bảo đệ tử không nghiêm, xin thủy thần đừng trách tội.
– Thủy thần thì sao chứ? Kẻ nào dám xúc phạm đến dòng tộc ta thì dù có là vua của thiên hạ ta cũng không sợ!
Dù cả người hắn gần như bị điều khiển, nhưng hắn vẫn cố gắng gào lên thật to. Bô lão nheo mày, tay hất trượng, đánh mạnh vào lưng hắn.
– Hỗn xược, nếu ngươi không tiếc thương cho ngươi sẽ chết đi sau trận chiến này thì cũng phải tiếc thương cho nhân dân. Đó là bổn phận của một thành viên gia tộc nói riêng và thái tử nói chung.
Vị tráng sĩ căng mắt nhìn ra xa, mọi thứ hình như đã ngập hoàn toàn trong biển nước, nếu như cậu còn giao đấu, cơn sóng thần ấy rồi cũng nhanh ập đến phá hủy tất cả. Cậu nín câm không nói thêm lời nào, im lặng quỳ sấp người trước người thiếu niên kia. Thấy hình như cậu đã bình tĩnh, vị bô lão mới quỳ xuống.
– Thưa thủy thần, chả biết có việc gì mà ngài lại ở trong ngày đại sự này?
– Ai là thủy thần?
Người thanh niên diện y phục trắng ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng nhưng vẫn có chút ấm áp nào đó vươn vấn như hình ảnh của biển xanh hiền hòa dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Đôi mắt khẽ liếc qua bóng hình ai đó đang nằm gọn trong lòng ngực.
– Thủy thần… là cha ta! Ta chỉ là một kẻ vô lại, chả sánh bằng ông ấy, chả dám nhận danh xưng "Thủy Thần".
– Nhưng… không biết vì sao, lí do gì đã khiến người nổi giận như vậy?
Khóe môi người khẽ nhếch lên, hắn nhìn nàng một hồi rồi nói:
– Ta nghe nói rằng… Mai Phong có một tiểu thư là tuyệt sắc giai nhân, ta cũng tò mò đến đây, xếp hàng đợi ngày kén rễ. Nhưng mà… vừa mới đến đã nghe tin nàng lên xe hoa là thế nào? Ta chỉ là… muốn xem xem có phải như lời đồn đại hay không!
– Thưa…
Vị bô lão đưa tay lên như muốn nói điều gì nhưng liền bị chàng trai cắt lời.
– Nhưng… Cũng nhờ ta đến đây mà biết rằng, đất nước này lại có kẻ tự coi mình là chủ cả thiên hạ rồi! Nên… vì thế… Một tuyệt sắc giai nhân thế này, không nên để rơi tay của một kẻ như hắn được. Không thì người ta sẽ nhớ đến nàng ấy với bốn chữ "tài hoa bạc mệnh" mất!
Bô lão cuối người, sấp đầu:
– Nhưng thưa ngài, dù sao cũng là chiếu lệnh của vua ban xuống… Nên… không thể thay đổi được! Với lại… số mệnh của một con người ắt trời đã định, ngài dù có là thần tiên cũng không thể thay đổi được.
– Vậy… Người có chắc, được gả đi như thế này là số phận của nàng?
Hắn cuối đầu nín bật, đôi môi rung bần bật chẳng thốt nên lời nào. Vị tráng sĩ kia thấy vậy cũng muốn đứng lên chống lại, nhưng cậu chưa bao giờ thấy sư phụ mình sợ hãi thế này. Cậu sợ bản thân không thể kiềm chế được tính khí mình, sẽ gây ra những việc ngoài ý muốn. Người thanh niên mặc bộ y phục trắng kia quay người, lưng giáp với cung điện nguy nga, mặt đối diện với con sóng thần dữ dội đang chờ lệnh ập đến.
– Đúng là có kẻ có thể nhìn thấu thiên địa… Nhưng ý trời luân phiên, những gì các ngươi nhìn thấy chưa chắc gì là sự thật, càng không thể là tương lai!
Dứt lời, bầu trời lại trở nên trong lành, mây nhẹ trôi theo từng con gió mát, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời. Con rồng đáng sợ hồi nãy biến mất chẳng còn gì, tựa như chưa từng tồn tại. Nước dần dần rút đi, chốn phồn hoa xinh đẹp tấp nhập, rộn ràng niềm vui lại dần xuất hiện, mọi thứ dường như chưa hề xảy ra chuyện gì. Ngoài những kẻ đã đứng từ trên cao mà quan sát thì có lẽ chả còn ai nhớ được việc gì đã xảy ra.