Chương Một: Gặp Mặt

Ly Tư Và Nàng

Chương Một: Gặp Mặt

Kinh đo của Dương Nam chính là thành Nghê Mi. Nơi này nổi tiếng với nhiều món ngon vật lạ, phong phú về nền văn hóa.
Ở dòng tộc Mai Phương, là một trong những dòng tộc có lịch sử anh hùng lâu đời, tài nghệ vô đối, là "tuyệt" trong tuyệt hảo, hiếm có gia tộc nào có thể nổi trội đến như vậy.
Thời vua Đỗ Đình Lang, thiên hạ khắp nơi đồn đoán về người thiếu nữ Mai Ngọc Băng, chính là cô con gái út của gia tộc Mai Phong. Có lời nói rằng tuy tuổi còn non dại nhưng gương mặt đã có nét thanh tú, làn da trắng nõn nà tựa hoa Ly Tư (1), đôi mắt đen huyền kiều diễm, chẳng những thế lại đa tài khiến nam nhân nào khi nghe đến đều động lòng, mong muốn được gặp nàng một lần.
Nhưng điều đó khó thay làm sao, vì Mai Phong có một nguyên tắc, đó là khi con gái chưa lấy chồng, khuôn mặt vẫn không thế lộ ra ngoài. Chỉ khi đến tuổi cưới hôn, chân dung của họ sẽ được nghệ nhân của gia đình họa nên, mang treo trước bảng cùng với lời kén rể.
Nên vì thế, hiện giờ vẫn chưa có điều chứng thực về nhan sắc của nàng, nhưng có điều họ luôn chắc chắn rằng, nàng là một trong những thợ may tài hoa nhất Nghê Mi, những trang phục nàng được đặc biệt dành cho các tiểu thư đài các hoặc công chúa,… dùng để dự lễ hội.
Thời gian thấm thoát trôi qua, bây giờ nàng đã tròn mười sáu, chính là cái thời điểm tuổi trăng tròn. Cái tuổi mà người thiếu nữ toát ra được dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng tựa trăng thanh, lại có chút dáng vẻ của sự mơ hồ, đơn giản thuần khiết của hoa.
Người người khắp nơi nghe tin liền ùn ùn đổ về Nghê Mi, mang theo bao vàng bạc châu báu lẫn cổ vật chỉ đợi ngày kén rể không còn xa. Có những kẻ biết mình không thể trở thành ứng cử viên cho dòng tộc danh giá này, vẫn đến chỉ để nhìn thấy được bức họa chân dung của nàng. Nhiều kẻ đứng hằng giờ đồng hồ liền, chỉ để đợi giấy báo hội được vươn ra.
Thấy tình cảnh hỗn loạn, một kẻ nô tài được sai ra báo rằng đến khi nào nàng đồng ý thì sẽ ban giấy, các vị thiếu gia nên lui về bảo an thân thể.
Nhưng lời hứa ấy… nào giữ được được bao lâu. Nhị thái tử của Dương Nam tức Đỗ Hiên Thiên, cậu là một trong những sáu cái tên danh giá có khả năng được nhận ngai vàng, làm vương một nước. Đã thế lại còn được vua đặc biệt yêu mến ban hôn, và hứa sẽ tổ chức một đám cưới lộng lẫy, một lễ rước dâu hoành tráng nhất trong lịch sử. Và thế họ chấp nhận lời cầu hôn của nhị thái tử mà không cần quan tâm đến Ngọc Băng thế nào.
Từ cổng thành vững chắc, cao vời vợi, mang theo vết tích của năm tháng và cả lịch sử hào hùng. Có một vị thiếu nên với bộ y phục trắng, ôm vừa đủ vào người để lộ ra dáng người cao gầy. Mái tóc đen bí ẩn tựa đáy biển sâu, rực rỡ trước ánh mặt trời được búi xỏa gọn gàng bằng chiếc mũ bạc. Sau lưng có một thanh đao mỏng dài, được vắt chéo lên nó là chiếc tiêu ngọc màu xanh lam, trên đó còn có nhiều hoa văn trông rất tinh xảo. Khuôn mặt sắc xảo, ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại trong veo tựa biển xanh. Nụ cười quyến rũ, làm mê mẫn lòng người, tựa như tiên cung dưới đáy đại dương. Bí ẩn nhưng lại xinh đẹp lạ thường, dù thế vẫn gây cho ta cảm giác lạnh lẽo và mang chút mạo hiểm với người này.
Đi đến quán trọ Pha Trang, cậu dừng chân bởi vì hương thơm tỏa ra từ nó. Cũng may, trời vừa chớm tối, và cậu cũng có ý định ở lại nơi này một đêm, liền bước vào quán để đặt phòng, ở lại nốt đêm nay.
Vừa mới bước vào, cậu liền cảm nhận được, hương thơm của thiên nhiên đang bao trùm lấy toàn bộ không khí. Một con đường mòn, xung quanh là cỏ, được lát đá nho nhỏ đủ để bước đi. Hai bên đường là các loài hoa xinh đẹp, được đặt theo từng màu sắc, bố trí độc đáo khiến con người ta dễ chịu vô cùng.
Một gian phòng nhỏ nhưng đủ rộng để cậu lăn người mấy vòng, còn lại đều rất tiện nghi. Một ánh trăng khẽ luồng qua cửa khiến cậu tò mò, nhìn theo. Một cánh hoa trắng nhẹ nhàng, nhưng lại mong manh vô cùng, tưởng như chỉ cần một con gió cũng có thể lành cánh hoa tan ná, khẽ rơi vào tay chàng. Cánh hoa phát ra mùi hương nhẹ nhàng, khiến lòng người yên bình biết bao. Chàng dần rơi vào giấc mộng, trong giấc mộng ấy, cậu nhìn thấy một thiếu nữ, người mặc áo cưới, tay nhẹ lướt trên dây của thập bát cầm (2), từng ngón từng ngón nhỏ nhẹ gảy từng dây, tạo ra một âm thanh nghe não lòng người.
Tiếng gà gáy khiến cậu bừng tỉnh giấc, đến cả cánh hoa trong tay cũng rơi ra, nhẹ chạm xuống bậc thềm rồi vỡ nát. Cậu cũng không hiểu vì sao, nhưng không ngờ trên đời này lại có thứ hoa mong manh như vậy.
Một âm thanh dịu dàng, trong veo, nhưng mang đầy nỗi sầu, luồng qua vách tường, mang theo gió bước qua khe cửa đưa đến tai cậu. Cậu tự hỏi, không biết kẻ này là vị tiên sinh nào, có thể gảy nên khúc nhạc hay lắng động cả không trung, lại mang đầy sự phiền não, đi sâu vào lòng người, đến mức nước cũng chả lây động, gió cũng ngừng thổi.
Cậu bước ra khỏi căn phòng chân hẹp, chân nhẹ bước trên làn cỏ mát, men theo tiếng đàn trong trẻo, cao ngút trời tựa gió của ai. Nhưng nào ngờ đâu, bức tường đang ngăn cậu lại, nhưng âm thanh ấy có vẻ đang phát ra từ bên kia. Cậu nhìn xung quanh một hồi mới phát hiện ra, có một cây gỗ lớn, trên cây đầy những bỗng hoa trắng đang nở rộ, nổi bật giữa màn đêm ấm u, thi sắc với cả trăng. Một cú nhảy nhẹ nhàng, đến mức cánh hoa cũng chẳng rơi, cậu đã ngồi trên cành của cây gỗ ấy.
Khoảnh khắc ấy… cậu chỉ biết nín lặng. Trước hình ảnh mà cậu đang thấy. Sao mà lại quen thuộc thế thế này? Một bộ áo cưới được may với kiểu cách thật độc đáo, tôn lên vóc dáng thon thả của người thiếu nữ, với đường nét hoa văn phức tạp, trên áo còn đính nhiều viên tiểu dạ châu (3) cùng với nhưng miếng vàng, bạc được làm mỏng, tạo lên bộ áo lấp lánh giữa không trung. Một mái tóc không hoàn chỉnh, một đôi bàn tay nhỏ nhắn, một cây thập bát cầm đang được đôi bàn tay gảy nên khúc nhạc buồn não lòng.
Với dáng người nhỏ nhắn ấy… chàng đoán nàng cũng tầm mười lăm mười sáu, trên người nàng có bộ váy cưới thật đẹp, nhưng… không thấy mở hội, có lẽ là ngày mai chăng? Cậu nhẹ nhàng ngã người vào thân cây, khẽ hít một hơi rồi lặng thin thưởng thức tiếng đàn này.
Đàn ngưng, người thiếu nữ hai tay vịnh dây, rồi nhẹ thả ra. Khuôn mặt ngước lên trời cao, làm lộ ra nét thanh tú. Chốc lát cậu đã bị hút hồn trước vẻ đẹp của nàng. Đôi mắt đen tuyền, được phản chiếc cùng ánh trăng, nhìn cứ như một màn đêm thanh bình đang ẩn sâu trong nó. Hằng mi cong, đôi mày thon dài, cong nhẹ nhàng khiến gương mặt nàng càng thêm kiều diễm. Hai má hao hao đỏ hồng nhờ một chút phấn, đôi môi mỏng lại đỏ mộng khiến người ta liên tưởng đến một cụm từ "đại mĩ nhân".
Nhưng khuôn mặt ấy lại không có sắc thái của niềm vui. Đôi mắt ấy dần hiện ra vẻ ướt đẫm, rồi giọt lệ nhẹ rơi, làm nhòa đi vết phấn ngọc bên má nàng. Lẽ nào… nàng mặc sai y phục cưới (4)?
Đôi mắt nàng ngước lên, nhìn vào không trung không một bóng mây, nhẹ lướt nhìn ánh trăng rồi dừng lại nơi phía chàng. Chẳng biết có phải nàng đang nhìn chàng hay nhìn ánh trăng cao vời vợi kia?
Cứ ngỡ… Bộ y phục màu trắng ấy có thể lẫn vào màu của hoa và trốn đi, nhưng hình như nàng đã thấy chàng. Đôi mắt nàng khẽ rung, khuôn mặt cuối xuống, một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng tựa tiếng sáo từ từ bật qua từ khóe môi. Nghe có vẻ hoa mĩ nhưng thực chất lại mang đầy nét thê lương, có khi ánh trăng kia cũng luồng vào đám mây chỉ vì không muốn nghe giọng nói đau khổ ấy.
– Ngươi có biết ngươi đang ở trên cây nào không?
Câu hỏi của nàng khiến cậu bừng giật mình, thoát ra khỏi những suy ngẫm về nàng. Chàng khẽ rung chân làm cánh hoa rơi xuống, bay đến cạnh bàn tay của người thiếu nữ. Đôi mắt chàng bối rối bao lời, chàng không biết có nên trả lời hay không, và chàng cũng chẳng rõ đây là loài gì. Khẽ lắc đầu chỉ nhận lại được ánh cười buồn bã:
– Loài hoa Ly Tư. Ly Tư ngày xưa chỉ là một loài bông dại bên đường, bên cạnh hoa Ly Tư có cỏ Bồ Công Anh mong manh. Cứ mỗi lần tới mùa ra hoa kết quả, chỉ cần một ngọn gió đã mang hoa đi khắp muôn phương. Hoa Ly Tư cũng vậy, nó mong được một ngày có thể đi ngao du khắp nơi như Bồ Công Anh. Nó cố gắng làm cho cánh mỏng thật mỏng, thật dễ rời nhụy, đến mức chỉ cần một làn gió thổi thoáng qua là cánh rời, khi chạm xuống đất thì vỡ nát. Nhưng cánh hoa chẳng thể đi đâu xa. Nó cảm thấy buồn và hụt hẫng vô cùng. Thế là… Nó quyết định cho cao lên, to lên để có thể đủ lớn mang hoa đi khắp nơi. Nhưng không… Cánh hoa nếu đi xa lắm cũng gần chục dặm là tan rã, nếu tệ hơn thì dừng lại bên cạnh gốc cây. Cũng chính vì thế, người ta đặt cho nó là Ly Tư. "Ly" ở đây có nghĩa là sự chia li giữa cánh và nhụy, "Tư" chính là tâm tư của loài hoa này, nó muốn được ngao du khắp muôn phương nhưng không được. Tâm tư vì họ được nhưng ta thì không…
Nàng chưa kịp dứt lời đã thấy ai kia đang đưa một chân lên, bắt chéo chân còn lại. Nhưng điều kì lạ thay chính là những cánh hoa hề rơi nữa. Có cảm giác người này còn nhẹ hơn cả không khí.
– Nhóc con… Ngươi kể việc này cho ta nghe để làm gì?
– Chỉ là…
Nàng cuối mặt, nhẹ lấy khăn lau vội những giọt lệ trên mắt. Giọng nàng hơi yếu và có khi bị đứt đoạn, có lẽ là do đang cố ngăn nước mắt.
– Ta muốn có người tâm sự…! Cũng may là có ngươi…!
– Hoa này… Đẹp thì đẹp thật, thơm lại càng rõ hơn, nhưng cánh hoa lại quá mong manh, nếu lỡ trời trở gió thì cánh hoa này sẽ tan rã mất. Mà… nhóc con nhà người nhìn cũng chưa qua độ tuổi mười tám, thế mà đã nói ra một câu chuyện buồn thê lương, gảy một khúc sầu bi đát, khuôn mặt thì cứ như đang đứng trước việc gì đau khổ lắm.
Cậu ưỡn ngực, hai tay bắt chéo vào nhau, hít một hơi thật dài rồi nhìn về phía cô.
– Ngươi… Liệu ngươi biết tên của bộ y phục này không?
– Làm sao ta có thể biết được! Việc này có lẽ nhóc con uyên thâm hơn ta nhỉ? "Nhưng… nhìn kiểu áo đặc trưng ấy… có lẽ là đồ cưới chăng?" cậu thầm nghĩ.
Đôi mắt ấy lại bắt đâu rơi lệ khiến cậu lúng túng… chẳng biết nên dùng lời nào trong hoàn cảnh này là hợp. Nếu lỡ rủi khiến nàng rơi lệ nhiều hơn, chẳng phải cậu là một tên nam nhi tồi sao? Nàng nhẹ lấy vạt áo, lau nước mắt rồi nhẹ giọng:
– Xin lỗi… vì ta không thể cầm được nước mắt nữa…
Nàng thút thít khe khẽ một hồi, cả cơ thể tưởng như đang run, giọng nàng ngắt thành từng lời:
– Xin lỗi… Ngươi đừng nghĩ… ta khóc là do… lời nói của người…! Ta chỉ… ta chỉ… đang cố… ta chỉ… khóc vì… số mệnh của mình…!
Không biết có phải là thần giao cách cảm hay không? Nhưng những gì nàng cảm nhận được cứ như những gì chàng đang nghĩ. Chàng khẽ đứng dậy, nhẹ còn hơn không khí, đến cả cánh hoa vẫn không rơi. Phía bên kia, một lá bạch thảo (5) đang rơi, chàng khẽ bước qua, chân nhẹ chạm lấy lá, điệu nghệ giữa không trung nhẹ nhàng đáp xuống thinh lặng. Đến cả cánh hoa Ly Tư gần đó cũng chẳng hề chuyển hướng. Chân cậu nhẹ bước cạnh nàng, nhẹ lấy chiếc khăn tay, lau lệ đang vươn trên gò má, khẽ ngồi xuống cạnh bên, khuôn mặt trầm ngâm nhưng đầy sự trìu mến, nhìn thẳng vào mắt nàng:
– Như thế này… ngươi có thể vừa thủ thỉ vừa nói cho ta nghe rồi đấy!
Đôi mắt đẫm lệ ấy bỗng nhiên sáng ngời, nàng đỡ lấy chiếc khăn tay từ tay chàng, báu thật mạnh vào nó:
– Ta cảm thấy… cuộc đời mình như cánh Ly Tư này…! Không giấy gì nhà ngươi, năm nay ta chỉ mới mười sáu, chưa biết nhiều về sự đời. Ta còn có ước mong nho nhỏ, đó là được đi ngao du khắp mọi nơi, sống một đời thanh nhàn, đến mức không sầu không lo, đến mức chả ai còn biết ta là ai… giống như đại tỉ vậy. Thế mà… mơ ước ấy chưa thành… thì…
Nàng cố nén những giọt lệ đang nặng trĩu trên khóe mặt:
– Ta… phải theo… một kẻ xa lạ… về chốn cung nghiêm… tràn đầy sự đố kị… tranh giành… không có lấy một sự yên bình hay niềm vui…
Nghe nàng nói, chàng bỗng nhiên nhớ về những ngày trước đây khi còn ở với cha mẹ, chàng đã không chịu ngồi yên một chỗ, cứ thích chạy lung tung khắp nơi… từ rạng sáng tới khi tối mịch. Cho đến năm phải chuẩn bị cho chức vị của mình, cậu lại cãi lời họ, trốn đi ngao du sơn thủy cho đến tận bây giờ vẫn chưa về gặp họ một lần. Không biết có còn ai ở nơi đó… nhớ đến sự chàng đã tồn tại hay không?
Chàng đưa mắt nhìn cô gái, gương mặt đẫm lệ sầu, tiếng nói thê lương cứ như không còn thấy ánh mặt trời nữa. Tưởng như đó là lời trăn trói của những kẻ tử tù vì tội tày đình. Lòng cậu nghĩ mà ngậm ngùi xót xa, nhìn cánh hoa Ly Tư từ nàng nàng khẽ rơi xuống thềm rồi vỡ nát. Rời bỗng nhiên nổi gió, cánh hoa ấy rơi khắp nơi. Chàng khẽ rút kiếm, đứa giữa những cánh hoa, tay chàng điêu luyện, thanh khiếm tạo ra một luồng gió cực mạnh, thu hút hàng ngàn cánh hoa xoay quanh, rồi vung kiếm, những cánh hoa liền trở về với cành.
Chàng quay lại, đối diện với ánh nhìn tràng đầy sự ngạc nhiên của nàng. Chàng khẽ bước lại, tay đưa lên, xoa nhẹ đầu:
– Làm sao ngươi có thể…
Nàng chưa kịp nói hết lời, chàng đã đưa một ngón lên, khẽ đặt trước đôi môi đỏ mộng của nàng, khẽ "suỵt" một tiếng, chàng tiếng lại gần, khuôn miệng chàng đặt gần vành tay ửng hồng của nàng, khẽ thì thầm:
– Mau ngủ sớm, nhớ phải thay y phục lỡ đâu sẽ làm hư bộ cánh xinh đẹp này. Ngày mai phải thật lộng lẫy và xinh đẹp. Nhớ… không được khóc nữa… Ta hứa, sẽ dẫn nhóc đi khắp muôn phương.
Dứt lời, chàng bỗng nhiên biến mất không để lại một dấu tích nào, khiến nàng không biết liệu có phải là thực hay là mơ? Nhưng nàng vẫn trông chờ lời hứa ấy… rằng sẽ có kẻ mang nàng đi khắp muôn nơi.
Lúc này… trăng sáng lại càng sáng hơn, tỏa chiếu khắp muôn nơi. Ngay cả Ly Tư cũng sáng bừng lên nhờ ánh trăng đó. Nàng khẽ chấp hai tay vào nhau, cuối người, cung kính trước ánh trăng.
"Xin hãy sai một ai đó đến mà mang con đi…!"
(*) Chú giải:
(1) Ly Tư: Một loài hoa chỉ mộc duy nhất ở Nam Dương, thân cây to lớn tựa như thân cây gỗ, không có lá, bốn mùa ra hoa, nhưng hoa lại mong manh, chỉ cần một làn gió cũng có thể khiến hoa lìa khỏi cành. Cánh lại vô cùng mỏng, nếu không đáp một nơi nào đó mịn màng như bàng tay người, vải gấm,… Thì sẽ vỡ nát.
(2) Thập bát cầm: Một loại đàn cổ của Nam Dương, có dáng vẻ khá giống đàn tranh Việt Nam, nhưng được làm bằng ngọc, trên đó có mạ vàng bạc, châu báu. Gồm có mười tám dây, trong đó có mười tám dây để gảy, tám dây để đệm, hai dây còn lại dùng phụ họa. Tạo nên nhiều bản nhạc mang nhiều âm sắc khác nhau. Dù sao loại đàn này vẫn ít kẻ có thể thâm thúy đế mức có thể chơi được, nên những người có thể chơi được loại đàn này ở Nam Dương được đưa vào hàng thượng thừa về thâm sâu nhạc học.
(3) Tiểu dạ châu: Những viên ngọc nhỏ khoảng một phân (hoặc có thể nhỏ hơn) có khả năng phát sáng trong đêm.
(4) "Mặc sai y phục cưới": Từ dùng để châm biếm những nữ nhi thời xưa khi phải lấy một kẻ mà mình không yêu, đến cả không quen không biết.
(5) Lá bạch thảo: Một loại lá lớn, dài bằng cả cánh tay người, rộng vừa đủ cho một kẻ đứng gọn trong đó.

Chương mới hơn