Chương 384: Manh mối?

Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 384: Manh mối?

Chương 384: Manh mối?

Cuối tháng chạp, bầu trời đêm có chút ảm đạm thất sắc, thiếu niên khoác áo lông thú vừa mới rón rén bước ra ngoài hành lang Thiên An Điện, chợt một trận gió lạnh xông tới khiến y rùng mình một cái, theo bản năng lập tức ngó đầu nhìn lại.

Phía sau hắn lặng thinh chẳng có một ai, Đỗ tiểu tử thoáng cau mày rồi nghĩ hẳn là bản thân thần hồn nát thần tính, đa nghi rồi.

Bàn tay nhỏ xoa xoa vào nhau, hà hơi suýt soa một hồi, Đỗ Anh Vũ ánh mắt đảo loạt một vòng như tìm kiếm cái gì đó, rất nhanh hắn liền tìm được thứ hắn muốn.

Cách đó không xa, bóng lưng của Lý Dương Quang ẩn hiện như ma đập vào mắt họ Đỗ, thiếu niên áo tím xiêm y đơn bạc, tay cầm ly rượu có mấy điểm tịch liêu.

Đỗ Anh Vũ không khỏi bĩu môi khinh bỉ thằng oắt này cố làm ra cái vẻ cao nhân phong phạm, tang bức cái mẹ gì không biết, miệng thì chửi thân, chân Đỗ tiểu tử thì thoăn thoắt bước đến chỗ họ Lý.

Giống như cảm nhận được có người đi đến, Lý Dương Quang quay đầu, mỉm cười nhìn Đỗ Anh Vũ, chợt nói:

- Thật hiếm có chuyện khiến Đỗ sứ quân chủ động đến tìm ta nha ha ha!

Đỗ Anh Vũ khẽ nhướn mày, lòng thầm mắng con hàng này còn cố làm vẻ, bĩu môi mỉa mai nói:

- Hầu gia địa vị cao sang, ta bình thường nào có dám trèo cao.

- Ồ! Vậy là hiện tại là lúc thích hợp để ngươi trèo cao rồi sao?!

Tiểu Hầu Gia ánh mắt nghiền ngẫm nhìn tiểu tử trước mắt một phen, lúc nhìn thấy bộ đồ thêu Kim Ưng ẩn hiện bên trên lớp áo lông thú của họ Đỗ thì đối con ngươi của Lý Dương Quang không khỏi sáng lên, thẳng thắn nâng lên ngón tay cái, cười rạng rỡ nói:

- Cao! Chiêu này của ngươi thật sự rất cao!

Đỗ Anh Vũ: @.@!

WTF?!

Đại ca, nói tiếng người được không?

Trong lúc khuôn mặt của Đỗ Anh Vũ còn đang mộng bức không hiểu tên này phát bệnh gì, Lý Dương Quang khẽ nhún vai, lạnh nhạt nói:

- Ta vẫn luôn không thể hiểu, tại Chúng Tiên Đài sáng nay, nếu như Bệ Hạ muốn biểu diễn "Tường Thụy" trước bàn dân thiên hạ, cớ sao lại muốn làm ra hình tượng Kim Ưng bay về phía đông, hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của ngươi thì ta lập tức đã hiểu, ha ha...

Đỗ Anh Vũ cúi đầu nhìn xuống trường bào của mình một cái, sau lại ngẩng đầu trố mắt nhìn Lý Dương Quang, nhìn cái biểu lộ "ta đã sớm nhìn ra" của tên này thì Đỗ tiểu tử có chút khóc không ra nước mắt.

- Nếu như ta nói chuyện này từ đầu đến cuối đều không liên quan đến ta, ngươi có tin không?

- Tốt! Ta thật sự tin ngươi... thế nhưng Đỗ Anh Vũ này, ta là không ngờ tới địa vị của người trong đối với Đạo gia lại cao đến như vậy đâu đấy... - Lý Dương Quang tủm tỉm cười, chớp chớp mắt nói:

Đỗ Anh Vũ nghe xong mặt liền đen xám, tại chỗ nhảy dựng lên chửi đổng.

- Ăn bậy uống bậy chứ đừng có nói bậy, nếu còn tiếp tục vu hại ta nữa thì hữu nghị thuyền nhỏ giữa chúng ta liền lật đổ tử đây!

Nói đùa, đây là chuyện lừa vua khi quân phạm thượng, đừng nói là Đỗ Anh Vũ thật không làm, kể cả hắn có làm thì đánh chết cũng không thể nhận.

- Được, được, không nói... không nói ha ha!

Không cùng tên này dây dưa cái chủ để nhạy cảm này thêm nữa, thần sắc Đỗ Anh Vũ biến trở nên nghiêm túc, hắn chậm rãi hướng họ Lý nói:

- Sau vài ngày nữa ta sẽ trở lại Hải Đông, hẳn rất lâu sau cũng không thể trở lại kinh thành, vậy cho nên kế hoạch Tây Bắc của chúng ta...

Lý Dương Quang từ từ híp mắt lại, thẳng thắn đáp:

- Việc này ngươi chớ lo lắng, chỉ cần giao Tây Xưởng của ngươi cho ta là được, việc còn lại ta giải quyết!

Kế hoạch thống nhất Tây Bắc của hai thiếu niên đã chuẩn bị từ lâu, thế nhưng Đỗ Anh Vũ luôn có cảm giác tên này hình như còn có kế hoạch khác, hợp tác với một kể khó đoán khó nắm bắt như là Lý Dương Quang hỏi Đỗ Anh Vũ sao yên tâm cho được.

Mặc kệ hiện tại là đồng mình thế nhưng Đỗ Anh Vũ cũng không thể đặt trọn niềm tin cho tên này được, giả dụ hiện tại giao Tây Xưởng cho y, nhỡ y nhét hàng quốc cấm đi vào trong đó thì Đỗ Anh Vũ có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng chẳng gột rửa được hết oan khuất, thế nhưng...

Làm việc này ngoài Lý Dương Quang ra, Đỗ Anh Vũ thật không nghĩ ra ai có thể đảm đương được trọng trách này.

Trầm ngâm một hồi, Đỗ tiểu tử đột nhiên nhớ tới một cái tên, nghĩ đến đâu y liền cười bí hiểm một tiếng, quệt miệng nói:

- Nho nhỏ một cái Tây Xưởng ta tự nhiên không bỏ vào mắt, vì đại cục ném cho ngươi xài chơi cũng được, thế nhưng kế hoạch lần này ta có mời thêm một cao minh trợ giúp, nghĩ lại thì thân phận ngươi có chút mẫn cảm, có nhiều chuyện cũng không tiện ra mặt giải quyết!

Lý Dương Quang nghe xong liền đăm chiêu không nói, hắn biết rõ Đỗ Anh Vũ đang tính toán kiềm chế bản thân, thế nhưng có một điểm Tiểu Hầu Gia không thể không công nhận...

Thân phận con trai Thành Diên Hầu của hắn không phải lúc nào cũng là điều tốt.

- Tốt, nói đi, ngươi mời được thêm được cao nhân nào...

- Thiên cơ bất khả lộ, từ từ người sẽ biết! - Đỗ Anh Vũ nháy mắt một cái, nhất quyết không nói cho tên này tức chơi.

Hai người tại đó to nhỏ, nói chuyện phiếm một hồi tương đối lâu, có chút nhập tâm không để ý rằng tại phía sau lưng bọn họ đang có một đôi tai nhỏ vểnh đi lên, một kẻ bộ dạng lén la lén đang núp núp theo dõi hành tung của hai người.

- Hai tên này... làm cái quái gì mà thần thần bí bí thế nhỉ. - Ngô Thanh Trà lén lút hướng mắt về phía cả hai, bản thân tự giác điều lại chỉnh nhịp thở sao cho thật khẽ, nghi hoặc lẩm nhẩm một câu....

Trở lại Hồng Phường lúc này.

Cuộc biến loạn từ lúc xảy ra cho đến lúc kết thúc chỉ diễn ra trong khoảng thời gian vỏn vẹn nửa giờ đồng hồ, vừa vặn chính xác khoảng thời gian giữa hai đợt pháo hoa.

Cách đó không xa, một cỗ xe ngựa đã dừng lại ven đường một khoảng thời gian không ngắn, bên trong xe, một bàn tay vươn ra ngoài khẽ vén rèm cửa, lộ ra một khoảng trống nho nhỏ để người bên trong xe nhìn ra cảnh vật hỗn loạn ở bên ngoài.

Người bên trong xe không ai khác ngoài vợ chồng Sùng Hiền Hầu, hắn lúc này vừa mới đón vợ con từ Đỗ phủ trở về, lúc đi ngang qua Hồng Phường thì phát hiện ra dị biến.

Đảo mắt nhìn đám đông nhốn nháo chạy loạn, khoé miệng Lý Càn Quyết khẽ nhếch lên, cười nhạt một phen, không biết trong đầu y đang nghĩ đến chuyện gì.

- Phu quân, có chuyện gì vậy, không phải chúng ta đi ngắm pháo hoa sao?

Chợt giọng nói nhu mì uyển chuyển phía sau lưng Sùng Hiền Hầu phát ra kéo hắn trở về với hiện toàn, bên trong xe, phụ nhân ôm theo đứa nhỏ trong lòng, nhận thấy chống mình hôm nay biểu lộ bất thường, Đỗ Quỳnh Anh lấy làm lạ hỏi:

Vừa nghe thấy giọng nương tử mình nghi hoặc gặng hỏi, khuôn mặt Sùng Hiền Hầu tích tắc biến hoá trở về như bình thường, một bộ hiền lành nho nhã lão soái ca, hắn quay đầu trở lại, mỉm cười nhìn phu nhân rồi giọng có chút xuề xoà qua loa nói:

- Không có chuyện gì đâu phu nhân, con đường này có chút đông, chúng ta đi vòng...

Dứt lời, Lý Càn Quyết lập tức lệnh cho phu xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Trở lại chỗ của Dương Đoan Hoa, lần này nàng mang theo cấm vệ cùng bổ khoái kinh thành khoan thai đến muộn, nhìn thấy thảm án trước mắt, mỹ nhân mím chặt bèo môi, mặt mày đỏ ửng, hẳn là tức giận không hề nhẹ.

Mẹ nó!

Đã bao lâu rồi kinh thành không xảy ra sự việc ác liệt như thế này?

Ít nhất từ khi Dương Đoan Hoa nàng ta trở thành Hữu Kim Ngô Vệ Tướng của Thông Điện Vệ đến này, Thăng Long chưa từng có tiền lệ như vậy.

Rất nhanh, nàng lập tức ra lệnh cho đám thuộc hạ bủa ra tìm kiếm, phong tỏa mọi nẻo đường, mong sớm có thể tìm ra manh mối của đám thủ ác.

Sau một lúc kiểm tra hiện trường, từ đằng xa một tay tiểu bình từ phía xa hớt hơ hớt hải chạy tới chỗ nàng báo cáo:

- Đại... đại nhân! Tại Đông... Đông...

- Đông cái gì?! Nói rõ ràng ra... - Dương Đoan Hoa có chút thiếu kiên nhẫn, thẳng thừng quát nạt khiến trên kia cả người run như cầy sấy.

Trước ánh mắt uy hiếp của họ Dương, gã tiểu binh hít sâu một hơi, một lượt nói:

- Bẩm đại nhân, tại Đông Cảng cũng đã xảy ra chuyện!

Ánh mắt Dương Đoan Hoa lóe lên những tia sắc lẹm, hàn quang quét ngang khiến người ta không rét mà run.

Nàng như rít qua từng kẽ răng, trầm giọng quát:

- Còn đứng đó làm gì, mau dẫn ra đi xem...

- Dạ... dạ vâng!!

Gã tiểu binh chắp tay cúi đầu dúi dụi, không dám chần chừ thêm giây phút nào, tự giác mở đường cho Dương Đoan Hoa.

Ngay sau khi Dương Đoan Hoa dẫn người rời đi, phía sau lại có người tới, thân là Đô Hộ Phủ Quan, bỗng nhiên trị an phát sinh biến cố khiến Đỗ Tướng không thể không thay đổi lộ trình, không có đi vào cung dự tiệc nữa mà trước tiên chạy đến hiện trường xem xét vụ án.

- Đại nhân!

Đám bổ khoái đứng canh cũng nhận ra Đỗ Phủ Quân đi tới, lập tức cung kính dẫn đường.

- Không cần đa lễ, mau dẫn ta đi xem!

- Vâng, thưa đại nhân!

Bổ khoái dẫn Đỗ Tướng đi ngắm nghía quanh hiện trường một vòng, nhìn một đám đầu kìa tay chút, mùi máu tanh xông tới khiến y không khỏi khẽ nhíu mày.

Sau một hồi quan sát, Đỗ Tường trầm ngâm một chút rồi quay sang chỗ mấy tên thuộc hạ hỏi thăm:

- Lúc nào phát sinh biến cố!

- Bẩm đại bận, khoảng nửa giờ trước! - Một tay bổ khoái trông có vẻ già dặn vội dành trước tiến lên báo cáo.

Đỗ Tướng khẽ gật đầu, sau lại hỏi:

- Ai tới hiện trường đầu tiên?

- Bẩm, là Dương Vệ Tướng!

- Nàng ta đang ở đâu?

Tên bổ khoái thoáng ngập ngừng một chút sau cùng vẫn là thành khẩn nói:

- Dương Vệ Tướng tới Đông Cảng xem xét, nghe bảo nơi đó cũng có án mạng tương tự!

Án mạng tương tự?

Vậy mà phát sinh diện rộng sao?

Bản thân Đỗ Tướng lúc này cũng làm ra suy đoán, cụ thể chưa biết nhưng có thể đoán đây không phải là mâu thuẫn bộc phát giữa đám lục lâm giang hồ.

Đây rõ ràng là một trận thanh trừng có kế hoạch từ trước.

Có thể tại giữa nơi đông người hành sự quyết tuyệt như vậy thì đám hung thủ này chắc chắn có xuất thân không tầm thường.

Thế nhưng nguyên do là gì?

Rốt cuộc đây là tư thù cá nhân hay là có mục đích sâu xa hơn?

Đương lúc Đỗ Tướng hắn còn đang nghi hoặc thì lúc này tại phía bên trong đám đông đứng ngoài, có một cặp phu phụ khi thấy Đỗ Tướng xuất hiện đã lập tức chủ động chạy tới, tất nhiên bọn hắn bị cảnh vệ ngăn lại ở bên ngoài, gã nam nhân không bỏ cuộc, giọng có chút hoảng sợ pha lẫn vồn vã, cao giọng hô hoán vào bên trong:

- Ta... ta có manh mối, ta muốn gặp Đỗ đại nhân!

Đỗ Tướng còn đang đăm chiêu suy ngẫm, chợt nghe thấy có tiếng người kêu gọi, chỉ đích danh mình thì liền sững sờ quay đầu nhìn lại, đập vào mắt hắn là một cặp phu phụ biểu lộ hoảng hốt đang cố gào thét, vừa nghe thấy đối phương nói mình có manh mối, y lập tức phất tay ra hiệu cho thuộc hạ dẫn hai người này tiến vào.

Người chồng đi vào đầu tiên, ngay khi hắn vừa mới tiến đến trước mặt Đỗ Tướng, còn chưa kịp báo danh thì Đỗ Tướng đã phủ đầu hỏi trước:

- Nhà ngươi... biết ta?

Đỗ Tướng nghi ngờ cũng không phải không có nguyên do, hắn thân là Đô Hộ Phủ Phủ Quân kiêm Sĩ Sư, lãnh việc hình án tại kinh thành, là người mới lại rất ít xuất hiện, thế nên dân chúng bình thường có thể ngay lập tức nhận ra hắn thật sự rất khó, vậy mà tên này có thể nhận ra, bảo Đỗ Tướng không nghi ngờ sao được.

Gã nam nhân kia gặp quan lớn liền có chút run rẩy, sau cùng y nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết can đảm tiến lên cung kính báo:

- Tiểu dân Ngô Toái gặp qua Đỗ đại nhân, tiểu dân có cơ may làm việc dưới tay công tử thế nên... thế nên mới biết ngài.

Ách!

Vậy mà lại là người của thằng nhãi con kia?!

Đỗ Tướng khuôn dung hiện lên một vệt bất đắc dĩ, khẽ lắc đầu rồi có chút mất hứng nói:

- Có gì mau báo!

Ngô Toái hít sâu vào một hơi, tu chỉnh lại từ ngữ một chút rồi thận trọng nói:

- Bẩm đại nhân, lúc huyết án diễn ra tiểu nhân cùng vợ cũng có mặt tại hiện trường, ở đó sau khi đám ác tặc rời đi, bọn hắn có đánh rơi một thứ đã bị vợ của tiểu nhân bắt được...

Dứt câu, Ngô Toái liền quay đầu đánh mắt ra hiệu cho phụ nhân đang sợ hãi ở phía sau cũng tiến lên, Lưu thị nhát gan, phải đợi một lúc nàng ta mới dám rón rén đi lên, tự bên eo lấy ra một tấm phù hiệu nhỏ đưa cho Đỗ Tướng nhìn xem.

Bản thân tiếp lấy tấm phù hiệu, Đỗ Tướng thuận tay nâng lên, chau mày ngó nghiêng một hồi.

Đây là một tấm Ngân Bài nhỏ bằng hai ngón tay, trạm trổ hoa văn tương đối đơn giản, phía trên chỉ khắc bốn chữ: Phụng Chỉ Càn Khôn!...