Chương 288: Tư vị ngày xưa.

Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 288: Tư vị ngày xưa.

Chương 288: Tư vị ngày xưa.

Hải Đông Lộ, Yên Hưng Thành, một ngày sau khi đoàn sứ thần đi tới.

Cái không khí khẩn trương ban đầu qua đi, mọi người lại trở lại với cuộc sống thường nhật.

Dịch trạm vẫn đang trong quá trình xây dựng, thế nên Đỗ Anh Vũ sắp xếp bọn hắn tạm thời ở lại trong một toà khách sạn nghỉ tạm, chỉ riêng Lý An Bình cùng thị nữ là chuyển vào ở bên trong Biệt Việt của Đỗ Anh Vũ.

Ban đầu tay hồng y thái giám còn muốn đi theo, thế nhưng rõ ràng tiểu công chúa là không ưa thích hắn, hiện tại có cơ hội tách ra, nào có thể để cho cái chân chó này tiếp tục bám lấy.

Sau sự tình lần trước thì tên này cũng ngoan ngoãn hơn nhiều, chỉ có thể ẩn ẩn dùng đôi mắt căm tức mà dõi theo người rời đi chứ không còn già mồm như trước.

Một ngày tàu xe mệt mỏi, Lý An Bình chỉ cùng Đỗ Anh Vũ dùng cơm một chút rồi lẳng lặng về khách phòng nghỉ ngơi, Đỗ Anh Vũ thì tiếp tục công việc xử lý văn án cùng sự vụ hằng ngày, dường như cuộc sống của hẳn chẳng có gì thay đổi cả.

Két!

Cửa phòng khẽ mở, Quách Ngọc Như tay cầm một chút điểm tâm trà bánh lặng lẽ tiến vào, nhìn thấy Đỗ Anh Vũ cả người tập trung, dáng dấp tựa như người lớn làm việc liền nhu nhu cười khẽ.

Đỗ Anh Vũ cũng nhận ra người tới, ngẩng đầu nhìn, nhoẻn miệng cười đáp lại.

Quách Cô cô tiến lên đặt cái khay trên tay xuống, có chút thương cảm nhìn hắn, nói:

- Vũ, mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi.

Đỗ Anh Vũ vươn vai, lắc lắc cổ vai kêu răng rắc, vặn khớp một cái thì cả người liền thư sướng hơn nhiều, từ chỗ Quách Ngọc Như chộp lấy ly trà, nhấp một ngụm rồi nói:

- Ta không sao cô cô, cũng sắp xong rồi, cố thêm chút nữa kẻo mai lại dồn việc cho cô cô, ta là không đành lòng.

- Tiểu tử nhà ngươi miệng thật ngọt! - Quách Ngọc Như nghe lời hắn quan tâm thì trong lòng như nuốt cam thảo, dịu dàng cười một tiếng, giai nhân tiếu dung ôn nhu nhã nhặn, hại tiểu tử này ngơ ngác một phen.

Yên Hưng công việc bề bộn, trước mắt đừng nói đến Quan Huyện Lệnh, đến cả Nha Môn Huyện Phủ cũng chẳng có, vậy nên chuyện gì cũng phải đến tay hắn.

Tính hắn không thích ôm đồm công việc, nếu có cơ hội thì chắc chắn sẽ vứt sang một bên cho rảnh nợ, thế nhưng ai bảo chuyến đi phương Bắc lần này ngốn của hắn quá nhiều tiền, chuyện hắn gây ra thì trách nhiệm hắn phải giải quyết, hiện tại phải cân đôi lại thu chi thật sự khiến Đố Anh Vũ điên hết cả đầu.

Quả nhiên đồng tiền làm khó ăn hùng hảo hán!

Đông Hải Tập Đoàn thành lập, số vốn ban đầu mà các chủ thương tại Hồng Châu đưa cho hắn đã bị quăng hết sạch vào đống lương thảo mà Đỗ Anh Hậu mua sắm tại Quảng Châu.

Sự tình lúc đó khẩn cấp khiến Đỗ Anh Vũ không thể nghĩ nhiều.

Trước ứng sau bù, kế hoạch ban đầu đơn giản là vậy.

Hơn nữa hắn tự tin xài tiền đến vậy vì luôn đinh ninh rằng khi trở lại thì vẫn còn có hũ vàng lúc trước dấu đi để bù đắp, thế nhưng người tính không bằng trời tính, ba tiếng "xài mất rồi" từ miệng Quách cô cô phát ra khiến Đỗ Anh Vũ cả người như chết lặng.

Mẹ kiếp Tô Hiến Thành, vậy mà trước đó con hàng này cứ im im chẳng nhắc nhở gì.

Haizzz!

Nếu vàng đã không còn vậy thì chỉ là thể tính cách khác.

Quân đội cần tiền, dân sự cũng cần tiền, phát triển cần tiền, xây dựng chân rết tại phía Bắc cũng cần tiền, cái kiếp Đỗ nghèo khỉ tựa như vong hồn vẫn luôn đeo bám Đỗ Anh Vũ không chịu buông tha.

Hắn hiện tại chỉ có thể lấy chỗ này bù chỗ nọ, dùng ít vốn liếng thu định kỳ từ Tây Xưởng làm tiền xoay vòng.

Quách Ngọc Như hiểu hết thẩy, nhìn Đỗ Anh Vũ khổ sở thì có chút đau lòng bất lực, nghĩ một chút rồi khẽ hỏi:

- Hay là chúng ta... "bán đất"?

Bán đất sao?

Đỗ Anh Vũ thở dài, lắc đầu.

Hắn hiểu ý của Quách Ngọc Như nói "bán" ở đây không có nghĩa là thực bán, vì đơn giản Đỗ Anh Vũ không sở hữu, trên thực tế ngoại trừ thực ấp thì tại khu vực lân cận Đỗ Anh Vũ hắn chỉ tạm quyền quản lý, mở rộng đến đây thì quản đến đó.

Bán không phải là đất mà là bán quyền quản lý, nói trắng ra chính là tăng thêm một tầng trung gian giữa Đỗ Anh Vũ với đám nông nô trong vùng.

Kỳ thật việc phân lô bán nền không phải hắn chưa từng nghĩ tới, thế nhưng hiện tại không được.

Chính sách phân đất cho dân là hắn đề xuất ra, cốt là thúc đẩy dân chúng khai khoang trồng trọt, mở rộng đấy canh tác cho hắn.

Quyền sở hữu đất ngắn hạn cho dân khai khẩn hắn cùng Đào Thuấn vừa mới thông qua, hiện tại thu hồi về để đem đi "bán" thì chẳng khác nào hắn đã lật lọng, lừa gạt dân chúng.

Một lần bất tín, vạn lần bất tin, việc nay chính là lợi bất cập hại, uống rượu độc giải khát mà thôi.

Đỗ Anh Vũ tuổi nhỏ không có uy thế, lăn lộn hiện tại dựa hoàn toàn vào tín dự, nếu mất đi thì hắn nói còn ai nghe, còn quản được ai nữa.

Hơn nữa Đỗ Anh Vũ tạm thời không muốn tại vùng đất của mình có hào cường phát triển rồi cắm rễ, có lẽ tương lai xu thế đấy là ngăn không được, thế nhưng trước mắt Yên Hưng là không được phép, nếu không thì việc phát triển kinh tế vùng sẽ khó càng thêm khó.

Thu hút giới thượng lưu Đỗ Anh Vũ muốn dùng công thương nghiệp làm mồi câu chứ không phải là nông nghiệp.

Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần Yên Hưng ổn định, Vân Đồn cùng Bắc Hải Trấn hoàn thành, kế hoạch vươn ra biển lớn của hắn với có thể khởi động được.

Quách Ngọc Như tìm một chỗ ngồi xuống bên cạnh họ Đỗ, bản thân nàng cũng có một vài ý tưởng, nghiêm túc nhìn Đỗ Anh Vũ, nói:

- Vũ, kho lương thảo viện trợ đám nông dân... ta muốn cắt giảm phân nửa.

Đỗ Anh Vũ nghe xong có chút sửng sốt, chưa kịp hỏi lý do thì Quách Ngọc Như đã giải thích.

Vụ mùa vừa thu hoạch xong xuôi, đám dân chúng bản thân cũng có chút ít lương thực tích góp, không nhiều nhưng tiết kiệm là vẫn đủ dùng, nàng nói Đỗ Anh Vũ quá mức hào phóng, ban đầu khai khẩn viện trợ thì cũng thôi đi, hiện tại vẫn tiếp túc sẽ khiến người khác sinh ra ỷ lại.

Đã miễn thuế lại còn chu cấp lương, nàng cảm thấy Đỗ Anh Vũ chính là đang làm từ thiện.

Đương nhiên hắn cũng chẳng hào phóng đến nỗi cho không lương thảo, cái khoản này là để trợ giúp dân chúng trước lúc thu hoạch vẫn có cơm ăn, và tất cả đều là cho vay giá rẻ, sau thì nhận trả góp từng năm.

Cái này là một phần trong biến pháp năm xưa của Tống Quốc Tể Tướng Vương An Thạch đề ra, hắn cảm thấy bản thân có thể ứng dụng.

Thế nhưng Vương An Thạch còn có cả Tống Quốc làm hậu thuẫn, còn Đỗ Anh Vũ so ra chỉ có một đám thương nhân phía sau, hoàn toàn không phải là một cấp bậc.

Vấn đề trước mắt còn chưa có giải quyết, qua năm là đến kì hạn trả một phần nợ, chỉ e cứ như thế này thì vương quốc bong bóng của hắn sẽ sụp đổ mất.

Trầm ngâm một lúc, Đỗ Anh Vũ thở dài, chấp thuận đề nghị cắt giảm kho lương hỗ trợ phát triển nông dân của Quách Ngọc Như.

Khổ thì tất cả cùng khổ vậy!!

Hai người tiếp tục châu đầu bàn luận về đủ vấn đề lớn nhỏ tại Yên Hưng, nếu có người chứng kiến cái khung cảnh này thì nhất định sẽ cảm thấy thật là kì quặc, vì mọi chuyện này vốn là vấn để của đại nam nhân giải quyết mới phải, từ lúc nào lại để cho một đứa nhóc cùng một nữ nhân lo liệu thế này.

Hiện tại trên tay của Đỗ Anh Vũ vẫn còn không ít bài tẩy, thế nhưng xét qua một vòng thì đều không dùng được.

Tây Xưởng đang trong quá trình phát triển, tạm thời chưa thể bán cổ phần.

Than đá ở Đông Triều cùng Vân Đồn khai thác được, nếu dùng để bán ở bên trong nội địa thì không có giá cao, Đại Việt suy cho cùng thuộc về khí hậu nhiệt đới, ngoại trừ dùng để rèn đúc thì than đốt ứng dụng không nhiều, vậy nên cho đến khi con đường lên Bắc vẫn còn chưa thông thì Đỗ Anh Vũ hắn là không có tính tới, hơn thế nữa hiện tại năng xuất khai thác cũng chưa phải quá nhiều, hiện tại chỉ tạm đủ để Cao Tùng cùng Bách Tạo Xưởng xài mà thôi.

Đường trắng? Ưm, cái này thì có thể, Đỗ Anh Hậu tại Quảng Châu là dựa vào nó để kết giao với Tôn gia, dùng đường đổi gạo... việc này có thể thử nghiệm.

Thế nhưng muốn tạo ra đường trắng cần phải có đường đỏ, mặt hàng này muốn mua nhiều nhất phải có nguồn ở phía nam, mà ở khu vực đó Đỗ Anh Vũ quan hệ đơn bạc, đào đâu ra nguồn cung bây giờ?

Nghĩ về ý tưởng này, não bộ của hắn chợt loé lên, lập tức nghĩ ra một đối sách.

Quan hệ tại phía nam của hắn yếu kém, thế nhưng là có thể vận dụng quan hệ trung gian cơ mà.

Nguồn thu Đá Hoa Cương mà hắn có tại Ái Châu là do Lão Nội thị giới thiệu, có lẽ việc này lão có thể giúp đỡ một hai.

Tựa như giữa bầu trời mây đen mù mịt loé ra một tí ánh sáng, mang lại cho Đỗ Anh Vũ chút ít hi vọng, khuôn mặt đẹp đẽ cũng rạng ngời hẳn lên.

Quách Ngọc Như thấy Đỗ Anh Vũ thái độ biến tốt liền tò mò hỏi:

- Nghĩ ra gì rồi sao?

Đỗ Anh Vũ giương giương tự đắc, làm bộ thâm sâu hồi đáp:

- Sơn nhân tự khắc có diệu kế hắc hắc!

Hai người bàn luận thêm một chút rồi trở về nghỉ ngơi, đêm khuya đèn diệt, Đỗ Anh Vũ lê đôi chân mỏi mệt trở về phòng ngủ.

Một đêm không mộng mị cứ thế trôi qua.

Ngày hôm sau, theo như có giao hẹn từ trước, Đỗ Anh Vũ tạm gác lại chính vụ một ngày để mang tiểu công chúa đi dạo một vòng Yên Hưng.

Có lẽ do lạ nhà thế lên tiểu nương tử này dậy từ rất sớm, tờ mờ sáng khi Đỗ tiểu tử vẫn còn đang ngái ngủ thì nàng đã sớm chuẩn bị áo quần tinh tươm, thoa chút phấn son, xức lên hương dược, tràn trề năng lượng tuổi trẻ xuất hiện trước mặt họ Đỗ.

Hết cách, Đỗ tiểu tử đành phá lệ dậy sớm, khoác vội lên một bộ bạch bào rồi cùng tiểu công chúa đi ra khỏi cửa.

Ban đầu Đỗ Anh Vũ muốn dùng xe ngựa mang nàng đi chơi, thế nhưng thiếu nữ không chịu, chu môi phồng má lắc đầu, rồi không nói không rằng kéo tay hắn chạy thẳng băng băng trên đường.

Cảm giác này giống như thủa vô ưu ngày đó tại kinh thành, hai người nắm tay nhau chạy ra khỏi thư viện...

Chỉ khác là lần này người chủ động lại là nàng.

Tư vị này xưa thật khiến người ta hoài niệm.

- A Vũ! Mấy vị thúc thúc kìa là gì?

- Cảnh sát giao thông!

- Đó là thứ gì?

- Là những người giữ gìn trật tự trên đường!

- A Vũ, A Vũ... vệt kẻ trắng trên đường này là gì?

- Là phấn vôi, dùng để phân chia làn đường!

- A Vũ, A Vũ...

Lý An Bình lúc này tựa như chim nhỏ bị nhốt quanh năm suốt tháng, nay được thả ra bên ngoài thì tung tăng nhảy múa, líu lo cả ngày không biết mệt, thấy cái gì cũng lạ, cái gì cũng mới, tựa như hiếu kì bảo bảo liên tục hỏi han khiến hướng dẫn viên du dịch họ Đỗ phải luôn miệng giảng giải.

Nhìn bóng áo đỏ hồn nhiên vô tà chạy nhảy phía trước, Đỗ Anh Vũ rảo bước theo sau mà bất giác bật cười...

Sau lại có chút thương tâm!

- Sao vậy? - Lý An Bình ngoái đầu nhìn lại, thấy Đỗ Anh Vũ có điểm lạ, liền mở miệng hỏi thăm.

Đỗ tiểu tử lắc đầu, nhoẻn cười rồi đưa tay lên xoa xoa đầu nàng, không nói gì cả.

Hành động này khiến tiểu cô nương bất ngờ không kịp chuẩn bị, trước thì trố mắt kinh ngạc, sau thì ngại ngùng đỏ mặt, khuôn mặt xinh xắn chốc chốc biến thành một quả đào chín mọng khiến người ta nhìn là muốn cắn một cái.

Đỗ Anh Vũ kì thật chẳng có ý đồ đặc biệt, giống như bình thường vuốt mèo, đơn giản chính là thuận tay, thế nhưng không nghĩ tới cô nàng này sau một năm không gặp trổ mã cao lớn đến vậy, hại hắn muốn xoa xoa đầu nàng thì phải kiễng chân hết cỡ, nhìn có chút không hợp tự nhiên.

Đám thị nữ hộ vệ theo sau bảo vệ thấy cảnh này cũng lét lút che miệng cười.

Cơm chó ăn một ngụm đầy, miệng thì tủm tỉm nói "cái đôi kim đồng Ngọc nữ này thật sự rất đáng yêu a!"...