Chương 296: Hương xa phối mĩ.

Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 296: Hương xa phối mĩ.

Chương 296: Hương xa phối mĩ.

- Đỗ Anh Hào hắn muốn gặp ta?

Đỗ Anh Vũ nhướn mày hỏi lại, Công Đàm phía ngoài lạnh nhạt gật đầu, đơn giản đáp:

- Vâng thưa công tử.

- Cái tên này thật đủ quyết tâm a. - Đỗ Anh Vũ lắc đầu cười nhạt.

Lần này đã là lần thứ 3, xưa có thuyết Lưu Bị ba lần đến lều vải, hiện tại Đỗ Anh Hào cũng đã ba lần đến biệt phủ xin gặp hắn.

Thế nhưng... Đỗ Anh Vũ hắn không phải là Gia Cát Lượng, thế nên không cần phải suy nghĩ lâu, lập tức đáp:

- Không gặp, nói ta hôm nay bận, để khi khác hắn lại đến!

- Vâng. - Công Đàm nghe xong thì cũng lập tức cáo lui xuống.

Phía đối diện, Dương Đoan Hoa khuôn mặt bình bình đặt xuống quân cờ, lạnh nhạt nói:

- Hắn ta nếu đã có thành ý đến vậy sao không gặp một lần? Dù sao các ngươi cũng là người một nhà!

- Người một nhà? Ha ha!

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, chuyện của Đỗ gia Đỗ Anh Vũ cũng biết một chút.

Cha hắn Đỗ Tướng cùng bản gia là có xích mích, trên có Đại Bá, dưới có Tam Thúc, dù là đối với ai cũng không hợp.

Thân là nhị phòng, từ nhỏ đến lớn đã không được trọng vọng như lão đại, lại không được nuông chiều nhiều lão Tam, chịu đủ mọi loại bất công, cha hắn một đường ngoi lên được như hiện tại đều dựa vào năng lực của bản thân, thậm chí nghe nói năm đó mẹ hắn Phạm Quyên vốn là đối tượng Đỗ gia nhắm đến để hỏi cho Tam thúc, mà trong khi đó bọn họ rõ ràng đều biết cha mẹ hắn thời điểm đó chính là một đôi lưỡng tình tương duyệt.

Mẹ kiếp!

Muốn bổng đánh Uyên ương sao? Không có cửa!

Sau khi to tiếng một trận long trời lở đất, Đỗ Tướng phân gia, tách ra làm một chi thứ, một thân một mình chuyển đến Hồng Châu cầu học, có Phạm Gia phía sau trợ giúp, trúng Tuyển Cử, một đường làm đến Chi Châu, sau thì gả con gái vào Hầu Phủ, lắc mình trở thành ông bà ngoại của Thái Tử Gia, thành hoàng thân cốt thích.

Tất cả mọi chuyện chỉ vọng vẹn diễn ra trong 10 năm.

Lúc đó Đỗ gia mới sáng mắt, nhận ra rõ ràng rằng năng lực của trưởng tử không bằng thứ tử, còn lão Tam trong nhà thì thôi đi, để hắn an phận làm một tên quần là áo lượt là được rồi.

30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, thế sự xoay vần thật không thể nào đoán được.

Đỗ Anh Vũ hắn không phải là người bạc tình, thế nhưng tình cảm hắn chỉ dành cho một nhóm người nhỏ, hắn chỉ biết cha mẹ, không biết Đỗ gia... cùng lắm thì miễn cưỡng tăng thêm cái tên vô lại Đỗ Anh Hậu mà thôi.

Thấy Đỗ Anh Vũ nhổ nước bọt không muốn nói, Dương Đoan Hoa tự nhiên cũng chẳng hỏi nhiều.

Nàng xuất thất Dương thị, chuyện trong dòng họ Dương thậm chí còn loạn hơn, thế nên chỉ cần nhìn qua liền hiểu, chuyện tế nhị không nhất thiết phải nhiều lời.

Đúng lúc này, Lý An Bình xúng xính áo quần chạy tới, tươi tắn xinh xắn nói nàng xong xuôi rồi, có thể đi.

Đỗ tiểu tử nghiền ngẫm nhìn, tay nhỏ qua xoa xoa cái cắm, nói nàng xoay một vòng cho hắn ta nhìn xem.

Lý An Bình một mặt mộng bức không hiểu, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, giang tay ra xoay xoay một vòng.

- A Vũ, được chưa?!

- Được! - Hắc hắc cười một tiếng, Đỗ Anh Vũ quay sang chỗ Dương Đoan Hoa, chẹp miệng nói:

- Trận này coi như hoà, chúng ta đi.

Dương Đoan Hoa hừ lạnh, nói đánh thêm chút nữa ngươi liền thua, Đỗ Anh Vũ cũng lườm nàng, nói ngươi lấy trộm của ta một quân cờ, đừng nghĩ ta không biết.

Hai người lại võ mồm ỏm tỏi ra đến tận cửa, phía bên ngoài xe ngựa đã đợi sẵn, Đỗ Anh Vũ nâng tiểu công chúa đi vào trước, bản thân hơi thì chững lại, nhìn về phía trước.

Phía bên đường có người đang cầm ô đứng trong mưa đợi hắn.

Đáng tiếc không phải mĩ nữ.

Đỗ Anh Hào một thân bạch bào khôi ngô tuấn tú đứng đó nhìn, thấy em họ đưa mắt nhìn mình thì tiến tới, mỉm cười nói:

- A Vũ, có thể tâm sự một chút không? Sẽ không mất nhiều thời gian của ngươi!

Đỗ Anh Vũ xuề xoà cười, có phần khách khí đáp:

- Hào ca, không phải ta không muốn, thế nhưng thật sự quá nhiều việc bận rộn, không tách ra được, thế này đi, để chiều mai chúng ta gặp mặt, được chứ...

- Chuyện này... - Đỗ Anh Hào ánh mắt hơi đảo, ngập ngừng một chút rồi gật đầu đáp:

- Vậy thì chiều mai huynh lại tới gặp đệ!

Nói xong hắn liền rời đi, Đỗ Anh Vũ duỗi mắt nhìn theo, đến lúc thấy tên này biến mất trong làn mưa phùn mới nhảy lên xe ngựa, hô khởi hành.

Vừa lên trên xe, Dương Đoan Hoa đã khinh Bỉ nhìn hắn, cười khẩy nói:

- Tiểu quỷ đầu, ngươi thật xấu, sáng mai chúng ta khởi hành về kinh rồi, vậy mà vẫn dám hẹn chiều gặp hắn...

Đỗ Anh Vũ giả ngu, vỗ tay cái đét, tỏ vẻ hiện tại mới nhớ ra, sau thì cười nhạt, nói "mặc kệ hắn đi."

- Nhà ngươi thật là... - Dương Đoan Hoa ngập ngừng một chút, mắt Phượng khẽ liếc sang, nói:

- Oan gia nên giải không nên kết, ta không biết giữa Đỗ gia các ngươi có chuyện gì, thế nhưng làm việc không nên quá quyết tuyệt như vậy, dễ sinh hận thù.

Việc này tự nhiên Đỗ Anh Vũ hắn hiểu, đặc biệt người cổ đại theo Nho Giáo thì rất trọng thể diện, đôi khi chỉ cần Phật ý một chút liền mang thù.

Thế nhưng có những thứ phải dứt khoát ngay từ đầu, càng dây dưa lại sẽ càng phiền phức.

Cha hắn chính vì cả nể nên mới để Đại Bá hắn làm Chi Châu, vị trí vốn phải nên thuộc về Phạm Thúc của hắn, vì việc này khiến cha mẹ hắn có khoảng thời gian không mấy vui vẻ, Đỗ Anh Vũ không giống, kẻ nào không tốt với hắn thì đừng mong nhận lại được các gì.

Bát cơm thiu cũng không có cửa!...

Sáng sớm mưa thu vừa dứt, sương mù phủ lên dãy núi giống như một tầng sa vải mỏng.

Phía bên trong Đông Hải Doanh địa, quân tốt đã dạy từ rất sớm, giống như đàn ong thợ bắt đầu lu bù làm việc.

Đối với đám người sinh hoạt nở tầng chót như bọn họ để mà nói thì cài gì mà lý tưởng cao thượng, tính toán tương lai... đều là quá xa vời.

Tất cả đều không thực tế bằng chén cơm trước mặt, áo ấm trên thân.

Đỗ Anh Vũ mang theo tiểu công chúa cùng Dương Đoan Hoa ra đến doanh trại, Lý An Bình trên xe hấp háy đôi mắt nhìn trái nhìn phải, chốc chốc lại quay sang tham vấn Đỗ Anh Vũ, thấy hắn lúc này có chút bần thần thì không tiếp tục làm phiền mà quay sang hỏi kẻ rảnh rỗi khác là Dương Đoan Hoa.

Ở trên xe ngựa, Đỗ Anh Vũ khuôn mặt có chút phức tạp, nhìn đám một đám nam nhân cởi trần dàn trận luyện tập dưới mưa, đáy lòng cũng có mấy phần xúc cảm.

Ngày đó ở Tây Xưởng hắn sống chung với binh lính, dù cho hiện tại giờ nắm quyền một khu nên tách ra, thế nhưng những thứ mà quân nhân ước vọng hay trải qua hắn đều hiểu rõ.

Quân nhân là thứ sinh ra để phục vụ chiến tranh, am hiểu chiến tranh nhất thế nhưng bọn hắn đa phần đều không muốn chiến tranh.

Nghe thật mâu thuẫn nhưng đó lại là sự thật.

Đột nhiên Đỗ Anh Vũ nhớ lại ngày trước Tô Hiền Thành từng nói với hắn:

"Kẻ không có lòng thương thì không phải là người."

"Ngươi coi thuộc hạ như cỏ rác thì thuộc hạ chỉ coi ngươi là súc sinh, ngươi coi thuộc hạ là con người, bọn hắn sẽ coi ngươi là chúa thượng!"

Ha ha.

Ngày đó Đỗ Anh Vũ nghĩ hẳn là Tô Hiến Thành đang chửi xéo hắn...

Hiện tại thì hắn vẫn giữ nguyên suy nghĩ này.

Kỳ thật, xét trên một khía cạnh nào đó thì cũng có thể thể coi như đó là một lời cảnh tỉnh.

Lý Kế Nguyên từng nói Đỗ Anh Vũ hắn thích đánh hiểm, không quản hao quân, miễn là thắng.

Tô Hiến Thành thì lại nói Đỗ Anh Vũ hắn coi thuộc hạ như quân cờ, không quản cảm xúc cũng như suy nghĩ của người dưới.

Lưu Kỷ lão nhân cũng từng than thở Đỗ Anh Vũ quá mức liều mạng, giống như dân cờ bạc lâu năm, mạng nhỏ cũng có thể đem ra cược.

Nhìn qua thì tất cả đều là lời phê bình trực tiếp, Đỗ Anh Vũ cũng chỉ xuề xoà cười, nói chắp tay lĩnh ngộ, nhưng đa phần đều bỏ ngoài tai.

Chỉ là đôi lúc nó vẫn khiến Đỗ Anh Vũ phải nhìn lại bản thân mình.

Nhìn rõ ràng đây là hiện thực, không phải là game, không phải mọi thao tác đều có thể theo một mình ý chí của hắn.

Có những thứ không phải muốn là được.

Tựa như kiếp trước khi ngươi xấu hổ nhìn lại các dòng trạng thái hay tin nhắn của mình thời còn trẻ trâu, sau khi đối chiếu với thực tế, Đỗ Anh Vũ nhìn lại cái kế hoạch phương Bắc của mình thì cũng có cảm giác tương tự.

Viễn vông, tự hoặc, quá mức lý tưởng.

Quách Ngọc Như nói với hắn hiện tại đang rất tốt, sao phải thay đổi.

Suy nghĩ của nàng hẳn cũng giống như suy nghĩ của đám binh tốt ngoài kia, hiện tại thời thế an bình rất tốt, sao lại muốn chiến tranh?

Cái gì mà thân nam nhi bình nam đánh bắc, mở mang bờ cõi, khiến chúng dân thiên hạ quy phục... tất cả đều chỉ là phù phiếm, không thực tế.

Thứ nhất Đỗ Anh Vũ hắn tự nhận không có khả năng này, thứ hai, Đại Việt hiện tại tương đối bình hoà, tự nhiên không thích hợp cho chiến tranh vô cớ.

Bản thân hắn ngay từ đầu khi duỗi mắt lên phía Bắc đã bị lưỡng lự.

Nên hay không nên trực tiếp đưa thân vào?

Về sau, cuộc chiến tại Quảng Tây mặc dù vẫn có chút thu về thế nhưng sau khi thân tại thực địa, tận mắt nhìn thấy thì cũng làm cái mộng tưởng mang Lưỡng Quảng trở về Đại Việt của hắn ngay lập tức bị ma diệt đi.

Không nói Tống Quốc, thậm trí cả Tráng Tộc cũng không dễ bắt nạt, khả năng chiến đấu của bọn hắn Đỗ Anh Vũ là thấy tại trong mắt, so sánh với Đại Việt quân đội Đỗ Anh Vũ thật không thể đảm bảo được 10 phần thắng lợi.

Hơn nữa việc này rõ ràng nhìn đâu cũng chỉ thấy hại, không có chút lợi ích nào cả.

Nội tại của Đại Việt lúc này là có hạn, nếu cố sức cưỡng cầu, trong thời gian ngắn địa vực phình to chắc chắn sẽ vỡ nát.

Nói đâu xa, hiện tại quốc gia dân số nhiều lắm cũng chỉ khoảng 3-4 triệu người, ví dụ hiện tại bằng một cách nào đó Đỗ Anh Vũ có sát nhập Lưỡng Quảng vào đi, sau đó thì sao?

Diện tích quốc gia nhân lên gấp 4, người đâu ra để mà quản hết?

Dân cư tại Lưỡng Quảng lại tạp nham vô cùng, nay loạn chỗ này, mai loạn chỗ khác, làm sao mà chịu được.

Hồi năm ngoài, khi biết Phương Lạp sẽ làm phản, Đỗ Anh Vũ từng nghĩ đến việc lợi dụng tình thế loạn này mà xua quân lên Bắc, công thành chiếm đất, tạo bất thế công lao, thế nhưng hiện tại hắn đổi ý.

Chiến loạn tại Giang Nam xảy ra sẽ chỉ khiến cho dân số Quảng Đông gia tăng nhanh chóng, quân đội tại khu vực cũng sẽ đề cao cảnh giác.

Đồng Bằng Châu Giang rộng lớn thừa sức nuôi quân, kẻ cả có tách biệt với triều đình nhà Tống thì cũng không phải là nơi có thể dễ dàng đánh được.

Việc này cũng đi trái ngược với kế hoạch thương cảng Vân Đồn cũng như lập hành lang trên biển của hắn.

Kế hoạch phía Bắc phải thay đổi, tất cả mọi thứ hắn đều viết trong ba lá thư gửi lên phía Bắc... hi vọng sẽ chuyển tới kịp.

Khi xe ngựa đi đến lều soái thì tại phía bên ngoài, Mâu Du Đô cùng Trần Kình đã đợi sẵn từ lâu, vừa thấy người đến liền chắp tay chào đón, Đỗ Anh Vũ nhảy xuống xe, đối với họ Mâu cười đáp lễ, nói hắn cứ tiếp tục luyện quân, không cần quản bọn hắn, tránh để lộ ra hành tung của công chúa.

Sau đó thì tóm lấy Trần Kình, để lão Trần đưa bọn hắn đi ra hậu doanh.

- Thế nào? Ở chỗ Mâu Du Đô học được cái gì không? - Đi được một đoạn, Đỗ Anh Vũ nhàn nhạt hỏi lão Trần.

Trần Kình ngô nghê cười, chỏm râu quai nón cũng theo đó mà rung động.

- Thuộc hạ cũng ra tăng thêm một chút kiến thức.

Đỗ Anh Vũ gật đầu, không có hỏi tiếp, chỉ hời hợt nói đêm nay Trần Kình hắn về chuẩn bị, sáng mai liền theo trở về kinh thành.

Chẳng mấy chốc, bọn hắn đã ra tới chuồng ngựa ở hậu doanh, vừa tới nơi, Lý An Bình có chút không kịp chờ đợi, liên tục thúc dục Đỗ Anh Vũ dẫn nàng đi xem hàng.

- A Vũ, nó ở đâu?

- Chờ một chút, sắp thấy rồi, sắp thấy rồi! - Bị tiểu cô nương một đường lắc lư khiến họ Đỗ có chút khổ sở đáp:

Mấy lão binh phụ trách chuồng ngựa dẫn đường, mang đám người Đỗ Anh Vũ tiến về phía một khu chuồng ngựa ở dãy cuối.

Đi dạo xem một vòng, Đỗ tiểu tử có chút tự hào, toàn bộ nơi đây đều là đại gia tài của họ Đỗ, giống như đại gia thời hiện đại dành cả một khu sân lớn để triển lãm siêu xe, mà trong đó nổi bật ra là một chiếc Ferrari kiểu mới.

Đỗ Anh Vũ chỉ tay về phía chiếc "Ferrari" trước mắt, cười nói:

- Kia, con tiểu Hồng mã đó chính là của ngươi!

Lý An Bình cũng nhìn theo hướng tay hắn chỉ, lập tức nhận ra một con ngựa con toàn thân hồng sắc đang an nhiên gặm cỏ.

Nàng có cảm giác bản thân như nhất kiến chung tình, vừa nhìn thấy liền thích mê, lập tức kéo tay họ Đỗ chạy tới gần xem, không quản chuồng ngựa hôi hám.

- A Vũ, A Vũ, nó thật xinh đẹp, ngươi là thật tặng cho ta sao?

Đỗ tiểu tử cũng cười, hỏi nàng có muốn lên cưỡi thử không?

Tiểu cô nương liên tục gật đầu, nhưng rất nhanh lại có chút sợ sệt, lăn tăn nửa ngày cuối cùng trái tim vẫn là thắng lý trí, bẽn lẽn cúi đầu.

Dương Đoan Hoa phía sau cũng hiểu ý, tiến tới nâng tiểu công chúa lên ngựa, cẩn trọng từng ly từng tí đặt nàng ở trên đó.

Con ngựa này rất nhỏ, cũng rất hiền, giống như không biết sợ người lạ, lại còn rất thích Tiểu An Bình, một mực thuận theo cho nàng cưỡi.

Đỗ Anh Vũ thì làm chân dắt ngựa, dắt Lý An Bình cùng tiểu Hồng Mã đi dạo một vòng hậu doanh.

Ở phía trên lưng ngựa, Lý An Bình cười khanh khách, quăng mị nhãn cho hắn, ngọt ngào nói:

- A Vũ, cảm tạ, ta rất thích nó.

Đỗ Anh Vũ cười mỉm nhìn nàng, dịu dàng đáp:

- Tiểu Bình Tử, sinh nhật vui vẻ!!

Khung cảnh tường hoà, hương xa phối mĩ nhân từ cổ chí kim đều phù hợp....