Chương 251: Liên Hoàn Kế (60) (hoàn) Đồng bệnh tương liên, ta lỗ hay ngươi lỗ?!

Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 251: Liên Hoàn Kế (60) (hoàn) Đồng bệnh tương liên, ta lỗ hay ngươi lỗ?!

Chương 251: Liên Hoàn Kế (60) (hoàn) Đồng bệnh tương liên, ta lỗ hay ngươi lỗ?!

Cao Nghiêu Khanh ngày thường mắt cao hơn đầu, bình thường chẳng để ai vào trong mắt, kết cục chính là vấp phải một hòn đá nhỏ, ngã dúi dụi sấp mặt.

Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân lại có ngày lật thuyền trong mương kiểu như thế này.

Lâm Vinh là ai? Chỉ là một tên Khâm Châu Huyện Uý nhỏ nhoi, một người như Cao công tử ai mà lại để ý quan tâm đến hắn.

Cái sai đầu tiên của họ Cao chính là phạm phải một đại kị trong quân khi bản thân là cấp trên là không biết rõ về thuộc cấp, thậm chí đến cả mặt mũi cũng không nắm rõ ràng, dẫu biết Khâm Châu chỉ là vùng đất cùng cực phía nam, quan lại tại địa phương hẻo lánh này bình thường sẽ không có cơ hội diện kiến Cao Nghiêu Khanh, nhưng thật sự chẳng lẽ không có một ai biết gã Khâm Châu Huyện Uý kia là đồ giả hay sao?

Nghĩ đến việc này, dù Liễu Xuyên đã chết nhưng vẫn bị Cao Nghiêu Khanh đào mả chửi 18 đời tổ tông nhà hắn!!!

Hắn không nhận ra chẳng lẽ đến Liễu Xuyên, kẻ đã làm quan lại ở nơi này mấy năm trời cũng không nhận ra hay sao?

Đáp án là đúng thế, Liễu Xuyên cũng không biết tên Huyện Uý kia là đồ giả.

Đây cũng chính là sai lầm thứ hai của họ Cao, đặt niềm tin vào họ Liễu.

Liễu Xuyên dưới suối vàng có linh thiêng thì chắc cũng phải vung vẩy nước bọt chửi bới ngược lại, mẹ kiếp, hắn thân là một gã sĩ phu, tại triều đình thất thế nên mới phải xuống cái vùng xa xôi hẻo lánh này làm quan.

Đối với họ Liễu mà nói thì tại Khâm Châu thì chỉ có quan Huyện Lệnh mới có thể miễn cưỡng cùng hắn kết giao, một tên võ biền Huyện Uý cũng muốn cùng hắn tiếp xúc làm quen?

Ha ha!! Nói đùa!!

Đã sai thì cái gì nhìn vào cũng thấy sai, sai ở bản thân đám người này kẻ nào mắt cũng cao hơn đầu, sai ở cái thế đạo này trọng văn khinh võ.

Ngụy Bàng bản thân đã lợi dụng tốt điều này.

Theo kế hoạch ban đầu, "Vây cứ điểm đánh viện binh", hàm ý của Đỗ Anh Vũ cùng Nguỵ Bàng mục tiêu chính là nhóm quân chi viện từ Khâm Châu tiến lên Ung Châu.

Họ Nguỵ cùng Vi Oánh Phi phía Tây một đường tiến lên, sau khi mai phục chặn giết được nhánh quân này, nắm chắc được các loại thông tin liền chia binh 3 đường, một nhóm do Vi Oánh Phi tiến về Bạch Châu, một nhóm thì theo thiếu niên đầu trọc Ma Lang giết về Khâm Châu, bản thân thì giả làm Khâm Châu viện binh xâm nhập vào quân Tống.

Hắn còn cẩn thận đến mức tự thân đi trước kiểm tra, nếu đối phương nhận ra hắn là đồ giả sẽ ngay lập tức quay đầu chạy, với tu vi Tông Sư của hắn nếu toàn lực muốn chạy chẳng lo gì không thoát.

Chuyện sau đó thì ai cũng biết, ngay khi Cao Nghiêu Khanh không còn người có thể dùng, buộc phải trao quân quyền cho họ Nguỵ, chính là lúc Nguỵ Bàng lộ ra nanh vuốt của mình.

Khâm Châu binh một đêm quay giáo làm phản, Cao Nghiêu Khanh thua còn không biết vì sao mà thua.

Vậy nên Nguỵ Bàng mới nói với họ Cao...

Nhà người vẫn còn rất non!!

Nhìn qua thì mọi chuyện có vẻ rất dễ dàng, hầu hết đều là phe của Cao Nghiêu Khanh tự hủy tường thành mới cho Nguỵ Bàng có cơ hội, nhưng nếu xét một cách tổng quan thì bản thân những sơ hở của Cao Nghiêu Khanh đều đến từ việc đối phó với Đỗ Anh Vũ.

Họ Cao hắn vốn là một kẻ thích lên kế hoạch cho mọi thứ thật chỉn chu, ngay từ ban đầu khi nhận thấy Tráng tộc có dấu hiệu phản loạn, hắn đã thiết một liên hoàn kế nhắm vào người Tráng.

Binh lương đều sớm chuẩn bị, ám kì tay trong cũng có, thậm trí bản thân Cao Nghiêu Khanh cũng tiến vào Tráng tộc với cái tên Nông Sở Vọng, hắn cứ thế kiên nhẫn từng bước dẫn Tráng quân vào tròng.

Trước dẫn bọn hắn làm phản, sau thì xua quân bình loạn, tiện thể chiếm đất cướp người, từ đó quân công lợi ích bọn hắn đều có, đủ để khiến cho đám người Cao Nghiêu Khanh một lần nữa xoay người trở lại trung ương quyền lực của Tống Triều.

Mọi chuyện diễn ra vẫn luôn theo kế hoạch của họ Cao, thậm chí sớ dâng lên triều đình cũng đã sớm được viết, đặt lại Quảng Tây An Phủ Ty, chỉ chờ dẹp loạn thành công thì lập tức dâng lên triều đình.

Nhưng rồi không biết từ đâu nhảy ra một thằng nhãi con không theo sáo lộ ra bài, làm cho kế hoạch của Cao Nghiêu Khanh rối tung cả lên, khiến hắn không thể không thay đối kể hoạch ban đầu, biến chiêu mà đón lấy.

Hắn không nghĩ tới Đỗ Anh Vũ cách chơi chính là không cần mạng, mang theo người Tráng bán máu mà chiến, chỉ cầu tốc độ, việc này khiến Cao Nghiêu Khanh gần như không kịp suy nghĩ, bản thân cũng phải bằng tốc độ tương tự phản ứng theo sau...

Cao Thịnh phải đến Tân Châu.

Lưu Quang Thế hành quân chậm lại.

Quý Châu án binh bất động

Khâm, Bạch quân chi viện nhanh chóng lên đường...

Tất cả chỉ để chờ ứng biến với mỗi hành động tiếp theo của Đỗ Anh Vũ.

Kết cục họ Cao thắng, Đỗ Anh Vũ bị bắt, thế nhưng cuối cùng vì trúng kế hư thực khiến Cao Nghiêu Khanh không thể không phái Lưu Kỹ tới bảo hộ số quân lương còn lại của mình, trước đó cũng vì muốn tóm sống lấy cái thắng nhãi con kia thế nên Tần Minh cũng không thể sớm trở lại bên hắn.

Chỉ cần có hai người này còn ở thì nào đến lượt kẻ gian Nguỵ Bàng có cơ hội nắm quyền quân đội cơ chứ!!!

"Tốt cho một kế Dương Đông Kích Tây, tự lấy làm mồi, bó buộc hết tay chân của ta, để rồi cho một kẻ khác giải quyết ta..." Cao Nghiêu Khanh giờ đây mới nhận ra, ngay từ lúc hắn thay đổi phong cách để chơi với Đỗ Anh Vũ thì bản thân đã bị cuốn vào tiết tấu của họ Đỗ lúc nào không hay.

Vậy nên Cao Nghiêu Khanh cuối đưa ra một kết luận!

Tất cả là tại Đỗ Anh Vũ!!!

"Ta ở đây lập thời thề, nếu có cơ hội thoát ra khỏi đây, tất sẽ giết chết ngươi." Bị người hủy chuyện tốt, còn lâm vào cảnh tù đầy, Cao Nghiêu Khanh đầu tóc có chút bù xù, khuôn mặt không chút cảm xúc nhưng ánh mắt đỏ ngầu, nộ hỏa đã sớm bùng cháy, trong lòng âm thầm phát thệ....

Vài ngày sau đó, sau khi Cao Nghiêu Khanh bị bắt sống thì hoàn cảnh của Đỗ tiểu tử cũng chẳng khá hơn là bao, hai thằng cha này tính ra có chút đồng bệnh tương liên, người cùng cảnh ngộ.

- Cuối cùng cũng tới!!

Đỗ Anh Vũ ngồi xổm trong phòng biệt giam lạnh lẽo, nghếch mắt nhìn bên ngoài trời mưa như trút nước, miệng lẩm nhẩm.

Quảng Tây cái vùng quỷ quái này lúc vào hạ thì trời nóng như đổ lửa, nhưng một khi đã mưa thì ít nhất dăm bữa nửa tháng cũng không thể tạnh được.

Đây cũng là lý do chính khiến Đỗ Anh Vũ luôn cố gắng đẩy thật nhanh tiến độ của cuộc chiến, hạn định sẽ kết thúc chiến dịch trong tháng 7, trước khi mùa mưa tới nhanh chóng phân ra thắng bại.

Trận cờ này cũng đã đến hồi kết, chỉ còn thiếu phần thu quan đếm quân cờ mà thôi.

Két!!!

Đương lúc hắn thưởng thức màn mưa, trầm ngâm suy tư thì cánh cửa phòng giam đột nhiên mở ra, đứng phía bên ngoài là khuôn mặt đen râu ria xồm xoàm của Tần Minh, lão Tần nhìn Đỗ tiểu tử, lòng có đôi chút cảm khái, không biết là đang nghĩ suy điều gì.

Đỗ Anh Vũ cũng liếc mắt nhìn sang, cười cười hỏi:

- Lão Tần, sao vậy? Mới vài ngày thì nội tâm cắn dứt, muốn thả ta ra rồi sao?

- Im mồm! - Tần Minh cả giận quát lên, nhìn chằm chằm vào tên nhóc con trước mặt, hắn cố kiềm chế bản thân không xông tới đánh cho tên đó một trận, bằng một giọng nói bình tĩnh nhất có thể, Tần Minh nói:

- Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn mưu đồ chuyện gì?

Đỗ tiểu tử cười lắc đầu, lưng tựa vào tường, chân co chân duỗi, cả người như thể muốn nhoài cả ra, chớp chớp đôi mắt nhìn Tần Minh, hắn khinh khỉnh nói:

- Thế nào? Tuyệt vọng lắm mới tìm đến chỗ ta đúng không? Hắc hắc.

Con mẹ nó.

Ta phải nhịn, ta phải nhịn!!!

Tần Minh bặm môi trợn mặt, gân xanh nổi đầy trên trán, bàn tay nắm chặt lại ngăn không cho bản thân mất kiểm soát.

Tin tức Ung Châu thành một lần nữa rơi vào tay giặc đã truyền tới Côn Lôn Quan trong sáng này.

Nếu là bình thường thì cái tin này kì thật cũng không quá mức làm Tần Minh khiếp sợ, dù sao Ung Châu hiện tại cũng chỉ là một toà thành hoang, thành mất thì đoạt về thôi, cũng không có gì đặc biệt.

Thế nhưng vấn đề chính là Cao Nghiêu Khanh vẫn ở tại chỗ đó, đối với Tần Minh cũng như Tống quân mà nói thì giá trị của Cao Nghiêu Khanh lớn hơn Ung Châu gấp 10 lần.

Mặc dù không biết cụ thể tình huống tại nơi đó là như thế nào, thế nhưng Tần Minh dám khẳng định tới 8 phần rằng thằng nhóc này là có liên quan, không nghĩ nhiều liền lao tới đây hưng sư vấn tội.

Vừa tới nơi liền nhìn thấy bộ dạng đểu giả của tên này, cũng với biểu hiện của hắn mấy ngày này, Tần Minh càng thêm khẳng định tất cả đều là âm mưu quỷ kế của họ Đỗ.

Đỗ Anh Vũ nếu biết điều Tần Minh đang nghĩ thì hẳn sẽ phải hô lên "Bao đại nhân, oan uổng quá!!"

Mẹ kiếp, chuyện này thật là không liên quan đến hắn.

Đây là do Nguỵ Bàng một tay làm ra, hắn cũng họ Nguỵ từ đầu đến cuối chiến dịch, ngoại trừ lần phái Nguỵ Quốc Bảo tới Điền Đông kêu gọi ra thì còn lại chưa từng trao đổi qua lần nào, thậm trí ngay cả trong lúc này Đỗ Anh Vũ cũng không có biết Nguỵ Bàng là có thật tới hay không...

Thế nhưng nhìn cái vẻ mặt nghiêm trọng của Tần Minh, Đỗ Anh Vũ hẳn là đoán được Tống Quân đã xảy ra chuyện gì đó, vậy nên cũng tương đối phối hợp, ra cái vẻ thần bí mà nói:

- Lão Tần à... hay là thế này đi, ngươi trở lại làm Nông Dật, ta sẽ giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngươi lại làm cánh tay đắc lực của ta... nhớ lúc đó ngươi vì ta xuất lực, giết bao nhiêu là quân Tống, không phải là thật thống khoái biết bao hay sao!??!

- Ngươi câm mồm lại cho ta!! - Tần Minh không nghe nổi nữa, lập tức quát lớn ngăn không cho thằng nhóc con này tiếp tục biên soạn.

Nhìn họ Tần phẫn nộ, thở hồng hộc như trâu đực mà không thể làm gì, Đỗ liền bày ra khuôn mặt manh manh của mình, nhìn hắn chớp chớp đôi mắt.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ so đo một hồi, đột nhiên Tần Minh cảm thấy vài tên Tống Binh phía sau đối với hắn khuôn mặt dần có chút không đúng, mơ hồ là đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng không cách nào phát tác, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi sai người tiến lên mang Đỗ Anh Vũ ra khỏi phòng biệt giam, bản thân thì đùng đùng bỏ đi phía trước.

Đỗ Anh Vũ dù không biết bản thân bị người mang đi nơi nào nhưng con hàng này vẫn rất nhây, ở phía sau không ngừng gọi với theo, tươi cười rạng rỡ nói:

- Lão Tần, không cần vội vã trả lời, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, hãy nhớ cảnh cửa của ta luôn mở rộng chào đón ngươi... ha ha!!

Một đường đi không ai thèm phản ứng hắn, Đỗ Anh Vũ cũng chán nản không nói nữa.

Đùa dai không phải điều tốt, Đỗ tiểu tử cũng sợ nếu cứ tiếp tục thì đối phương sẽ chó cùng dứt dậu, đến lúc đó thì nguy to.

Khi Tần Minh cùng đám người dần không để tâm đến hắn nữa, đầu của tiểu tử này hơi cúi thấp xuống, ý cười trên khuôn mặt cũng từ từ biến mất, vừa đi, ngón tay nhỏ vừa gõ gõ liền hồi lên đùi, đăm chiêu suy nghĩ.

Trước mắt, Đỗ Anh Vũ hắn có thể khẳng định tạm thời bản thân vẫn an toàn, bằng chứng chính là việc liên tục kích bác đối phương mà vẫn không có chuyện gì xảy ra hết.

Nếu đã không lo về tính mạng thì nên xét đến nguyên nhân.

Trong lòng Đỗ tiểu tử thôi diễn hàng loạt cái loại khả năng để Tần Minh có phần thất thố mà chạy tới chỗ hắn thăm dò.

Côn Lôn Quan hẳn không gặp vấn đề, nếu không thì Đỗ tiểu tử đã chẳng ngồi xổm ở đây.

Tỷ lệ việc quân của Lưu Quang Thế có chuyện xảy ra là không lớn, Lưu Kỷ lão nhân theo kế hoạch thì lúc này đã đến Quý Châu, mà chút tàn quân ở lại cũng không thể khiến có Tống Quân gặp quá nhiều trở ngại được.

Như vậy vấn đề hiện tại chỉ còn lại mặt trận phía nam mà thôi...

Ánh mắt của Đỗ công tử chợt bừng sáng lên, thấp giọng cười.

Lão Nguỵ hẳn là đến rồi...

Hắc hắc.

Chẳng biết bao lâu sau, Tần Minh cùng người của hắn mang theo Đỗ Anh Vũ lên trên tường thành, bên ngoài quan ải trời mưa như trút nước, đám người xung quanh dường như chẳng quan tâm chút nào, thân khoác áo rơm, đầu đội nón rộng vành, bên hông lăm lăm đao kiếm, ánh mắt ngưng trọng nhìn xuống bên dưới.

Bản thân Đỗ Anh Vũ lúc này cũng ướt như chuột lột, bị người dí đến sát tường thành, Tần Minh một tay xách cổ áo ngăn không cho hắn khỏi ngã, Cao giọng hét xuống phía dưới:

- Thả người ra, nếu không ta ném chết hắn!!!

Lúc này dù tầm nhìn rất kém nhưng Đỗ Anh Vũ vẫn nhận ra dưới chân tường thành đã có rất nhiều người đang tụ tập, nổi bật nhất hẳn là một gã trung niên bệ vệ tướng mạo mười phần tầm thường, khoác trên mình giáp vẩy cá, bên cạnh hắn m là một thanh niên ngồi trên lưng ngựa nhưng hai tay thì bị trói gô ra phía sau, nhìn có phần ủ rũ chán trường.

Đỗ Anh Vũ không quản hình tượng của bản thân lúc này có chút kém, cười cười gọi vọng xuống bên dưới:

- Ngụy động chủ, ngài giảm béo đấy à, ta chút nữa cũng không nhận ra ha ha.

Ngụy Bàng có phần cười khổ, không quan tâm đến con hàng này, ánh mắt hướng về Tần Minh, nói:

- Trao đổi tù binh, thế nào?!

- Không được!!!!

Đáp lời không phải là lão Tần mà chính là Cao Nghiêu Khanh cùng Đỗ Anh Vũ đồng thời phát ra.

Hai người cách một đoạn tường thành nhìn nhau, rồi đồng loạt cười lớn, Cao Nghiêu Khanh sắc mặt hung hãn, hướng về Đỗ Anh Vũ quát lớn:

- Tiểu tử, ngươi còn có hậu chiêu nào?

- Ngươi thì có sao?! - Đỗ Anh Vũ có chút khinh miệt đáp:

Cao Nghiêu Khanh tự tin đáp:

- Đại Tống chính là hậu chiêu của ta, ta có thể chết ở đây nhưng có các ngươi làm vật bồi táng, lo cái gì cơ chứ?!

Đỗ tiểu tử phì cười, tại chỗ đáp lại:

- Con mẹ nó, ngươi muốn đánh sao? Được, chúng ta chơi, ta với ngươi cùng chết ở đây, nói cho ngươi rõ tại cái mùa mưa này muốn diệt sạch Tráng tộc chính là người si nói mộng, quân của ngươi người đông thế mạnh nhưng quân lương không có, ngược lại chính là gánh nặng, giết đám người phương Bắc các ngươi cũng chẳng cần chúng ta phải ra tay, chỉ cần phong thổ thời tiết nơi này là đủ, ha ha nên nhớ các lần nam chinh lần trước các ngươi là chết như thế nào, mẹ kiếp mạng của ta có vạn quân bối táng, để xem ta lỗ hay ngươi lỗ.

- Khẳng định là ngươi càng lỗ, bồi táng ngươi chỉ là quân đội binh lính, Đại Tống ta người đông thế mạnh, tuyệt không thiếu, còn bồi táng theo ta chính là một tộc người. - Cao Nghiêu Khanh tuyệt không thua khí thế, quát ngược trở lại.

- Tên ngu xuẩn! Ngươi nghĩ triều đình các ngươi sẽ dồn lực báo thù cho ngươi sao? Mười phần sai lầm, mục tiêu của nước Tống các ngươi là ở phía Bắc, là Yên Vân Thập Lục Châu, không phải là cái mảnh đất cằn cỗi phía nam này, Hải Thượng Chi Minh nha ha ha, không cần thiết phải lừa mình dối người...

Nghe thấy đối phương nhắc về Hải Thượng Chi Minh, Cao Nghiêu Khanh khuôn mặt thoáng biến sắc, híp mắt nhìn Đỗ tiểu tử, nói:

- Ngươi... rốt cuộc là ai?

Đỗ Anh Vũ nhe răng cười đáp:

- Là một kẻ yêu hoà bình, Cao công tử, thế này nhé, ta với ngươi mỗi người lùi một bước, tạm thời đình chiến thế nào?!

- Được, vậy nghỉ một thời gian đi! - Cao Nghiêu Khanh chẹp miệng, có chút lười biếng đáp:

Ách!!

Ngụy Bàng ngồi im nãy giờ nhìn hai người trẻ tuổi nói chuyện có chút muốn cười, lắc đầu thầm nghĩ giới trẻ hiện tại thật là lạ.

Còn Tần Minh khuôn mắt trố lồi, hắn lúc này dâud óc còn mòng mòng, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

Cao Nghiêu Khanh lúc này cũng ngoái đầu ra phía sau, nhàn nhạt nói:

- Đình chiến, theo ta trở về!!

- Được! - Một nhóm kỵ sĩ từ phía nội bộ Khâm Châu quân đột ngột xông tới, bao vây lấy họ Cao, trong đó có một tay xách mâu Lưu thì Kỹ chỉ về hướng Nguỵ Bàng, híp mắt nói:

- Tên phản tặc, ta sẽ nhớ lần này!!

Ngụy Bàng bộ dạng ung dung như thể việc trong quân của mình có người lạ là chuyện trong dự đoán của hắn vậy, hướng về họ Lưu, thoáng gật đầu khen ngợi:

- Hậu sinh khả uý!!!

Đỗ Anh Vũ lúc này cũng đứng thẳng người, miệng hô lên:

- Công Đàm, dừng tay thôi!!

- Rõ!!

Trong nhóm áo rơm mũ rộng vành hất ra một giọng lạnh băng, sau thì một tiếng nói kiều mị động lòng người cũng theo đó mà phát:

- Ta vừa đến nơi liền đình chiến, chán như vậy!!!

Đám người Tần Minh cũng ngay lập tức dạt sang một bên, tránh xa hai kẻ mà bọn hắn từ lúc nãy đến giờ luôn nghĩ là đồng đội.

Đặc biệt Tần Minh khuôn mặt ngưng trọng nhìn Vi Oánh Phi, nội tâm hốt hoảng như gặp ma quỷ.

Con mẹ nó, độc phụ này sao cũng tới.

Kiểm tra một lần bản thân xem có trúng độc hay không, không thấy có hiện tượng gì thì họ Tần mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cứ như vậy, dựa theo sự tuỳ hứng của Cao, Đỗ hai kẻ này, trận chiến này tạm thời ngừng lại.

P/s: Liên Hoàn Kế hoàn thành.