Chương 253: Hậu chiến dịch.

Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 253: Hậu chiến dịch.

Chương 253: Hậu chiến dịch.

Tháng 8 năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ 1 (1120)

Ngoài trời mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, mưa như trút nước khiến đất đai nơi này từ khô cằn hoá thành nhưng đống sình lầy, vô số đầm lầy mọc lên như nấm làm cho những con đường rừng trở nên chết chóc hơn bao giờ hết, việc băng qua rừng cây đột kích lúc này đã là chuyện không thể nào, dẫu cho đó có là những chiến binh vùng Sơn cước như là người Tráng đi chăng nữa.

Những con đường cái cũng chẳng khá khẩm hơn là bao khi mà nguy cơ sạt lở đất đá từ các dãy núi ven đường luôn thường trực, một số tuyến đường đất thì đã sạt lở rồi nhất thời khiến việc giao thông đi lại dường như ngưng trệ.

Tuyến đường thủy có lẽ có tuyến tường duy nhất miễn cưỡng có thể di chuyển thế nhưng vẫn luôn phải đề phòng vấn đề lũ quét khiến thuyền bè mất phương hướng bị cuốn trôi đi hay là va đập vào nhau.

Nói tóm lại, vào mùa mưa tại Quảng Tây thì tốt nhất không nên ra đường, ai đang ở đâu thì hay ở nguyên chỗ đó, mọi vấn đề dù muốn hay không thì đều buộc phải tạm dừng.

Vậy nên giữa Đỗ Anh Vũ và Cao Nghiêu Khanh hai phe này mới nhanh chóng đưa ra thỏa thuận đình chiến đến như vậy.

Tại Ung Châu thành, sau 3 lần chiến hỏa giờ thì đã hư hại nghiêm trọng, đặc biệt là khu vực phía Bắc do thiếu tu sửa mà các dãy nhà mục nát, sau trận hỏa hoạn tháng sáu cũng chỉ trèo chống được thêm một thời gian rồi cũng liên tiếp đổ sụp xuống tựa như domino.

Cổng thành vẫn vậy, bốn phía đều thông thoáng vif đơn giản nơi này vẫn chưa có cổng thành hoàn chỉnh kể từ sau khi Lưu Kỷ phá nó đi.

Đúng là chưa làm thì nghĩ đơn giản, đến lúc bắt tay vào thì mới thấy vấn đề, Đỗ Anh Vũ quả thật chưa từng nghĩ đến việc để làm được một cổng thành hợp cách lại mất thời gian đến như vậy, cứng quá không được, mềm quá cũng không xong, không thể quá nặng cũng không thể quá nhẹ...

Đừng nghĩ Đỗ tiểu tử đang quan trọng hoá vấn đề, tại cái thời kì này cổng thành chính là đóng vai trò tồn vong cho một toà thành, không thể cứ ỡm ờ mặc kệ chất lượng mà làm cho xong được.

Ngày xưa xây Yên Hưng Thành còn có đám công tượng của Đoàn thị cùng Tô Hiến Thành lo liệu, thế nhưng hiện tại ở Ung Châu thành, quân đội đồn trú của Nguỵ Bàng nào phải công tượng chuyên nghiệp, cho bọn hắn cầm đao kiếm cung nỏ xông trận chém giết thì được, bảo bọn hẳn sửa chữa thành trì thì chính là đang làm khó bọn hắn.

Mặc dù nơi này cũng không đến mức trở thành phế tích nhưng việc muốn trùng tu yêu cầu rất nhiều thời gian cùng nhân lực, ngoài ra tự nhiên không thể thiếu tiền bạc.

Ngẫm đi ngẫm lại, Đỗ Anh Vũ liền quăng cái vấn đề này qua đầu, lòng thầm nghĩ:

"Quái, tại sao ta lại phải nghĩ, vấn đề này đâu liên quan gì đến ta?!"

"Đúng vậy, ta chỉ quản giết không có quản chôn, giao lại cho người Tráng lo lắng đi!!"

Suy nghĩ thông suốt, Đỗ tiểu tử khuôn mặt giãn ra, nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhấp một ngụm trà nhạt, bộ dạng ngồi trong Ung Châu Huyện Nha phủ của hắn lúc này cũng theo đó dần trở nên tương đối nhàn nhã, trái ngược hoàn toàn với kẻ ngồi phía đối diện là Nguỵ Bàng vẫn đang sầu mi khổ kiểm.

Họ Nguỵ nghĩ đến những thông báo thiệt hại cần phải tu sửa của Ung Châu thành thì không tránh khỏi việc cau mày u rũ.

Tiền, tiền, mẹ kiếp lại tiền!!!

Ngụy Bàng cũng chẳng trông chờ vào việc lính của mình có thể xây thành, hắn cũng đang phải tính đến chuyện thuê nhân công cũng như vật liệu xây dựng từ Đại Lý tới.

Mà khi nhắc đến tiền bạc thì dù lão Ngụy ngày thường đa mưu túc trí cũng có chút bó buộc tay chân, cái thế đạo này không có tiền nửa bước khó đi, trong nhất thời xoay sở tài chính lại không phải sở trường của hắn, nghĩ nghĩ một hồi, ánh mắt họ Ngụy không khỏi từ từ chuyển dịch, liếc về chỗ của Đỗ Anh Vũ khiến thắng nhóc này đột nhiên chột dạ, lão Nguỵ nhẹ giọng nói:

- Đỗ công tử...

Đỗ Anh Vũ giống như giật nảy mình, vội vã lẳng tránh, xua tay nói:

- Đừng có nhìn ta, ta cũng nghèo rót mồng tơi...

- Ta là không có ý vay tiền! - Nguỵ Bàng mặt mày xám xịt, chủ động giải thích, hắn tiếp tục nói:

- Tráng nhân bình thường ở nhà sàn gỗ, sống cùng rừng núi, nay muốn số lượng lớn tiến vào sinh sống trong thành e rằng nhất thời chưa thành thói quen, mà cứ để cho toà thành rộng lớn này bỏ trống không phải rất phí phạm hay sao? Chi bằng thế này, ta cho công tử thuê lại một phần!!

Nhìn Nguỵ Bàng khuôn mặt vô hại cùng lắng nghe lời nói uyển chuyển từ hắn, Đỗ Anh Vũ thiếu chút nhảy dựng lên chỉ tay vào mặt y hét lớn "ngươi nghĩ khá lắm."

Con mẹ nó, dự án lớn gánh không nổi, muốn kêu gọi ta đầu tư san sẻ sao?!

Có điều lời Nguỵ Bàng cũng là thật, Tráng nhân thời kì này cuộc sống đa phần đều là hình thức tự cung tự cấp, xoay quanh nông nghiệp lúa nước, bình thường ngày trước tranh đoạt địa bàn giữa các nhóm thị tộc thì hình thức sinh sống này cũng không có thay đổi.

Thế nhưng hiện tại đã khác, Nguỵ Bàng nếu muốn kinh doanh Ung Châu thành, khiến toà thành này phồn vinh như trước tự nhiên phải thay đổi cách thức sinh hoạt của tộc nhân, nhưng việc này là cần quá trình chứ không thể nhất thời mà làm được.

Hơn thế nữa việc này cũng không phải sở trường của người Tráng, Ung Châu trước do người Tống xây dựng, nay người Tống đã rời đi trở lại phía sau Côn Lôn Quan, thương nhân người Tống từ phía Bắc cũng không có dám bén mảng tới nơi này, cần có một nhóm thương nhân mới thúc đẩy toà thành này hồi sinh, phía Bắc đã không thông vậy tạm thời chỉ còn có phía Nam mà thôi.

Kỳ thật tại Điền Đông Nguỵ Bàng cũng có thể nhờ vả Cao Gia trợ giúp, chỉ là dường như họ Ngụy cũng có những tính toán của riêng mình, quá phụ thuộc vào Cao gia đối với hắn không phải là cách tốt.

Đỗ Anh Vũ bản thân đối với lời đề nghị của Nguỵ Bàng cũng phải cau mày suy nghĩ, khuôn mặt non trẻ thoáng chốc biến thành một ông cụ non âm thầm đánh giá thiệt hơn ở trong đó.

Ung Châu là thủ phủ của phía nam Quảng Tây, tự nhiên nơi này là cái bánh thơm ngon Đỗ Anh Vũ nhìn mà thèm chảy nước miếng, nhưng hắn biết làm gì cũng phải có độ, phải biết tự lượng sức mình.

Đánh trận hắn thích đánh nhanh, thần tốc mà đánh thế nhưng việc phát triển thế lực của bản thân Đỗ tiểu tử ngược lại ưu tiên việc làm đâu chắc đó, chậm rãi vững vàng, vấn đề của Đông Hải lãnh địa hắn còn chưa có giải quyết xong xuôi, hiện tại thêm thành Hợp Phố cùng Khâm Châu, hắn là muốn kinh doanh thật tốt nơi các nơi này trước đã rồi mới tới các địa phương khác.

Thế nhưng đây là Ung Châu nha...

Chẹp chẹp!!

Bỏ thì thật đáng tiếc!!!

Nghĩ nghĩ một lúc, Đỗ Anh Vũ không có đáp lời mà hỏi ngược lại:

- Lão Nguỵ, việc gia nhập vào Đông Hải Tập Đoàn ngài suy nghĩ thế nào rồi?!! Nói thật chỉ cần ngài gật đầu việc này liền liền dễ dàng.

Ngụy Bàng trầm mặc, một lúc sau liền đáp:

- Việc này không vội!!!

Đỗ tiểu tử nhún vai, không tiếp tục thúc đẩy nữa.

Họ Nguỵ là quá trơn trượt, muốn lôi hắn vào cuộc Đỗ Anh Vũ là phải bỏ nhiều sức hơn, thế nhưng hắn cũng chẳng việc gì phải vội vã, đã không muốn ngồi cùng thuyền, vinh nhục cùng chịu thì Đỗ Anh Vũ cũng chẳng có lý do gì để nhiệt tình giúp đỡ Nguỵ Bàng cả...

Đấy, một toà thành lớn đấy, ngươi tự đi mà kinh doanh!!!

Đang lúc hai người già trẻ nói chuyện thì đột nhiên phía bên ngoài có những tiếng hoan hô rền vang như sấm khiến Đỗ, Nguỵ hai người đều giật mình nhìn nhau.

"Mưa gió thế này... lại có chuyện gì sao?!" Đỗ Anh Vũ nghĩ thầm.

Cả hai người không có nghĩ nhiều, trực tiếp cho người đi thăm dò, chẳng mấy chốc người của Nguỵ Bàng liền mang tin báo trở về.

Là tin thắng trận!!

Tin tức từ Quý Châu truyền lại, vài ngày trước Lưu Kỷ, Nông Chí Hùng cùng Hoàng Anh Huy đã đánh hạ được thành này.

Thông báo đình chiến tới sau thế nên nhóm ba người này vẫn kịp thời kiếm về cho Tráng tộc thêm một vùng lãnh địa, chỉ có điều nơi này ngoài trừ đối thủ là Tống quân thì còn có Dao nhân thường trực, thế nên cả ba đều còn rất nhiều vấn đề cần được sắp xếp, trở lại Ung Châu ngay lập tức là chưa có được.

Họ Nguỵ nghe thấy tin thắng trận thì tiếu dung hiển lộ, nhẹ giọng nói:

- Như vậy Tráng tộc cũng coi như có cho riêng mình một mảnh đất...

Đỗ tiểu tử gật đầu, mỉm cười chắp tay nói:

- Chúc mừng Tráng tộc anh em, độc lập không dễ mà có, nhất định phải trân trọng...

Đột nhiên, Nguỵ Bàng híp mắt đánh giá Đỗ Anh Vũ khiến tên nhóc này rợn cả người, lão Ngụy không nhanh không chậm, điềm nhiên nói:

- Đáng tiếc cái mảnh đất hoang vu cằn cỗi này phía trước có hổ, phía sau là sói, Đỗ Sứ Quân... ngài nói chúng ta là phải làm như thế nào đây?!

"Việc này liên quan chó gì đến ta?!" Đỗ Anh Vũ đáy lòng thầm hô, ngoài mặt thì vẫn nhàn nhã uống trà, bâng quơ như thể đang cũng bạn nói chuyện phiếm:

- Việc này còn tuỳ thuộc vào quyết định của chư vị tộc trưởng cũng như Đại Tế Ti, tiểu tử chỉ là người ngoài cuộc, không tiện nói chuyện, thế nhưng...

Đỗ Anh Vũ khoé môi từ từ cong lên, tự tin mà nói:

- Ngươi Tráng đối với Đông Hải lãnh địa của ta chính là bạn tốt, tiểu tử ta ở có thể đảm bảo chỉ cần ta một này vẫn còn nắm nơi này tuyệt sẽ giữ chặt lấy cái mối tình hữu nghị này...

Ngụy Bàng khẽ gật đầu, đương nhiên bản thân Hán cũng không ngây thơ có cho là thật, đơn giản vì Đỗ Anh Vũ suy cho cũng chỉ là thần tử của Việt quốc, nếu một ngày có chiến sự giữa người Tráng với Đại Việt thì họ Đỗ cũng sẽ buộc phải đứng về phía quốc gia của hắn...

Thế nhưng thời điểm hiện tại khi cả hai vẫn còn là đồng minh, Nguỵ Bàng muốn tranh thủ lợi ích từ đối phương một chút, hắn liền nói:

- Đỗ Sứ Quân, vùng đất của ngài có tiếp đón người Tráng sao?!

- Đương nhiên là có! - Đỗ Anh Vũ tại chỗ gật đầu.

- Vậy thì được! - Họ Nguỵ khẽ cười, nhìn Đỗ tiểu tử mặt mày nghi hoặc liền nói tiếp:

- Ta muốn di chuyển một ít người dân tiến về Hợp Phố sinh sống, Đỗ Sứ Quân không phiền chứ?!

Đỗ Anh Vũ nghĩ nghĩ một chút, liền thành thật mà nói:

- Lão Nguỵ, chỗ quen biết thì ta nói thật, ta là thiếu nhân lực trầm trọng, người đến càng nhiều càng tốt, thế nhưng... Hợp Phố chính là địa phương quy tụ người Tống đông đúc nhất trong khu vực hiện tại, chiến sự vừa mới kết thúc, thù hận vẫn giữa hai tộc người vẫn chưa có nguôi ngoai, vậy nên ta nghĩ ngài vẫn là nên chờ thêm một thời gian nữa thì tốt hơn. Khâm Châu thì thế nào? Nơi này không có bị tàn phá, đến có thể ở ngay...

Đỗ tiểu tử không có chối đây đẩy mà là thực lòng uyển chuyển muốn Nguỵ Bàng dời đến nơi khác, Khâm Châu trên danh nghĩa một nửa thuộc về họ Nguỵ, Đỗ Anh Vũ liền đề nghị hắn nên cho người tới nơi này.

Dù là đồng minh nhưng rõ ràng cả Đỗ Anh Vũ lẫn Nguỵ Bàng đều có những toan tính riêng của mình trong đó.

Trò chuyện thêm một hồi thì nhận thấy bên ngoài trời mưa đã ngớt, Đỗ tiểu tử cũng đứng dậy xin phép trở về.

Bản thân hắn không có ở lại bên trong huyện nha mà trọn một toà đại trạch phía nam thành để ở tạm chờ mùa mưa chấp dứt.

Vừa ra khỏi huyện nha phủ thì Công Đàm không biết từ đầu tựa như bóng ma xuất hiện sau lưng hắn, thành thục bung dù che chắn cho tiểu công tử, giọng không chút cảm xúc nói:

- Công tử, có hai tin tức truyền đến, một từ phía nam, một từ phía Bắc.

- Cụ thể là gì?! - Đô tiểu tử thấp giọng hỏi lại.

Công Đàm nhàn nhạt đáp:

- Phía nam lão Trần báo lên, người của chúng ta đã đến. Còn phía Bắc... người của Phương Lạp cũng báo rằng... bọn họ đã tới!!

Nghe thấy tin này Đỗ Anh Vũ ánh mắt không khỏi rực sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp giấu không nổi nét mừng vui rạng rỡ.

Mẹ kiếp, chuyến đi đến phía Bắc lần này hắn mục tiêu chính là có hai chuyện cần làm, hiện tại cả hai chuyện đều có chuyển biến tốt đẹp khiến Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân ăn khổ sở suốt thời gian qua không phải vô ích.

Đợi đến khi mọi việc xong xuôi thì hẳn đến lúc Đỗ Anh Vũ nên trở lại, hắn bắt đầu thấy nhớ nhà rồi.

Cứ như vậy, chủ tớ hai người thấp giọng chuyện trò, lững thững đi bộ rồi từ từ biến mất trong màn mưa ở Ung Châu....