Chương 863: Người Toltec oan uổng
Tháng Chạp rồi, trời trở lạnh, cũng là lúc bước vào mùa khô ở Medang và Lavo.
Nhưng tạm thời quay lại với cuộc sống cơ cực của đám thám hiểm... bởi họ phần lớn đang ở phương Bắc.
Tất nhiên có một nhóm không ở phương bắc mà ở Tân Sinh Thành Phố (San Fransisco).
Sau hai tháng định cư ở nơi này nhóm thám hiểm của Ngô Trí Xuân đã tìm hiểu được một số đặc điểm nơi này.. Bọn họ dong thuyền khắp nơi ghi chép lại các hệ động thực vật và nghiên cứu chúng…
Hiện tại thì bọn họ chưa tìm thấy loại động vật thú dữ cỡ lớn nào trừ một giông mèo khá lớn nhưng bé hơn báo hoa mai ở Đại Việt (sư tử núi). Đám này thám hiểm nghiên cứu đúng là đang làm đúng chức năng của họ, nghiên cứu vùng đất mới.
Do thuyền lớn chưa đóng được, nếu chỉ là chèo thuyền 7m dài thì khó đi xa mà khôn an toàn. Do đó công việc thám hiểm vẫn loanh quanh tầm 50km đổ lại.
Cuối cùng sau nhiều ngày họ cũng tìm thấy người bản địa sống sâu trong rừng ven con sông thông ra vịnh Tân Sinh… con sông được đặt tên Thanh Hà vì nơi này quá nhiều tảo xanh kiến cho mặt nước như màu xanh thật đó..
Đám thổ dân cởi trần đóng khố khoản năm sáu người. Tay cầm vũ khí đi săn làm bằng đá phiến.. Gặp được người Đại Việt thì sợ hãi trốn sâu vào rừng… Ngô Trí Xuân không muốn rắc rối nên cũng không có cố gắng tiếp xúc bọn họ.
Trí Xuân phải biết hắn may mắn ra sao khi gặp được thổ dân ở Bắc Mỹ giờ này.
Ở Bắc Mỹ các bộ lạc thời này sống bằng săn bắn hái lượm cho nên rất rất thưa thớt. Người ta ước tính cả Bắc Mỹ to tổ chảng tầm 7 triệu người bản địa tầm tiền Collumbus. (tk 14) vậy thời này cứ cho là không đổi đi hoặc ít hơn 7 triệu một chút… bảy triệu trường trải ra cả Bắc Mỹ… ối zời ơi ở đó mà chơi ú tìm.
Ấy vậy mà có mấy ngáo đặt ra cái gì học thuyết khống chế thổ dân Bắc Mỹ, tụ tập lại lấm xuống Maya đế chế… khặc khặc, mấy ngáo vớt được 100 ngàn thổ dân Bắc Mỹ thì anh cho chú phong Thánh.
Lại nói công việc của Xuân và đồng bạn ở đây khá thuận lợi. Không có ai quấy nhiễu họ đã phát quang được một ngọn đồi khá tốt ở Bán Đảo Tân Sinh và xây dựng bước đầu pháo đài ở đó…
Xi măng mang theo không nhiều vì phần lớn để lại cho ngóm Tề - Văn xây cảng, công sự ở Aleut quần đảo. Vì thế đám nguyên liệu mang theo này chỉ có thể xây lò vôi cơ bản thôi.
Phải rồi, mấy cấu trúc lò vôi xịn đều để ở ba căn cứ trước, vì chuyến đi đến tận Châu Mỹ này là tuổi trẻ ngông cuồng ngoài dự kiến cho nên không có nhiều cấu trúc máy móc cho lắm.
Cũng may còn 2 cái máy nghiền dùng sức gia súc, nếu không chắc khóc luôn tại chỗ..
Do vậy đám người Trí Xuân chỉ có thể nung vôi gạch thủ công sau đó nghiền ra làm pozzolan.. tiếp theo mới là xây pháo đài, xây nhà… v.v….
Ngọn hải đăng thì xây tạm bằng gỗ, hải đăng phải xây nhanh để nhỡ may có đội thâm hiểm tiếp tế đến… mùa đông đã đên…. Theo kế hoạch thì tháng 12- tháng 3 sẽ có đoàn thám hiểm tiếp theo mở rộng khoảng cách đi Châu Mỹ. Mà theo Xuân thì nên đặt đây là Châu Đông Việt mới đúng… Thôi Kệ đi, Thần Đế đặt tên rồi không cãi được.
Hai tháng trôi qua 5 thợ mộc xịn và 45 tay giúp việc đúng là khiến người ta than thở. Bọn họ tháo thuyền chính, tận dụng những nguyên kiệu xịn sò mà build sắp xong căn thuyền buồm mái chèo dài 15 m rồi.
Có nó thì hi vọng của đám người Xuân sẽ tăng lên nhiều.
Thế nhưng ngày hôm nay Xuân đón tiếp một đám khách không mời mà đến…
Trần Thảo chính uỷ hôm nay canh gác trên tháp cao. Không ngờ từ ống nhòm anh ta trông thấy một đám thổ dân tóc cởi trần mặc váy gắn lông chim trên đầu đàn lén lút từ ngoài biển đổ bộ tiếp cận Pháo đài đang xây dựng dở dang của đội thám hiểm.
Đám thuyền kia là từ phía Nam đi lên, loại thuyền độc mộc dài tầm 7-10 m, thật không hiểu đám người thổ dân này có bao nhiêu liều mạng mà có thể đi biển bằng thứ này…
Đám người kia có khoảng 50 người với 6 chiếc thuyền độc mộc, có cả phụ nữ trẻ em, thanh niên và vài người già…
" Lén lút vậy muốn gây chiến? Tấn công bất ngờ, úp sọt?" Trần Thảo Chính Uỷ có 1000 câu hỏi trong đầu…
Anh ta lấy ra kèn thổi lớn tập trung lại binh sĩ..
" Dừng lao động, chuẩn bị áo giáp vũ khí, có tầm năm mươi người bản địa đang lén lút đổ bộ từ bờ biển" trên đồi cao có lợi quan sát.
Trần Thảo chỉ tay về phía bãi biển mà đám thổ dân đổ bộ xuống.
Lập tức 40 con ngựa thồ biến thành chiến mã, trang bị giáp mỏng, đám người Xuân khi biết đối phương chỉ có năm mươi người bao gồm lẫn lộn người già, trẻ nhỏ thì quyết định tấn công bao vây và bắt giữ.
Bọn họ cần tìm hiểu về nơi này phong thổ, nhiều ngày không gặp người không biết tìm hiểu ra sao. Còn đám người gặp trong rừng rất khó bắt..
Lúc này đây năm mươi người tụ tập trên bờ biển trống trải rất thích hợp để vây ráp bằng kỵ binh.
Uỳnh uỵch… cả đám cầm lên kỵ thương, mang theo súng ngắn đã lên đạn, mặc chiến giáp La Mã… thúc ngựa lao thẳng về phía bờ biển…
" Người Viracocha (Người Trời) …"
Topkulan chiến binh xuất sắc nhất của nhóm người theo đạo Quetzalcoatl là kẻ đầu tiên phát hiện ra đám người Trí Xuân.
Những kẻ có hai chân hai tay đầu tỉ lệ cân đối như người. Nhưng toàn thân bọc trong kim loại màu sáng mà Topkulan không biết là gì, bọn họ cưỡi một loại "hưu" to lớn cũng bọc kín kim loại…
Không thể là khỉ, tinh tinh hay giống loài khác, nhưng những " Người" này quá đặc biệt, cho nên Tokulan chỉ có thể nảy sinh một suy nghĩ trong đầu về giống loài Viracocha trong truyền thuyết của người Toltec.
Trong biên niên sử của người Toltec có một Thần tộc gọi là Viracocha. Họ sở hữu công nghệ tiên tiến, lương thiện hoà bình, đến từ vùng biển xa tới vùng đất Tula và xây dựng lên Teotihuacán's. (Kim tự tháp Đề thờ mặt trời), và đã sáng tạo ra nền văn minh cổ đại tại nơi đây. Và là khởi nguồn của nguồi Toltec….
Không phải trí tưởng tượng của Tokula phong phú, mad đó là vì không có bất kể so sánh nào chuẩn xác hơn so sánh trên..
Lão tư tế Pocochuck trợn mắt há mồm, lão sống lâu thành tinh, lại là tư tế nên hiểu biết rộng hơn, kẻ đến không biết là người hay thần, nhưng nhìn vũ khí dài lăm lăm thế kia nào có ý đồ tốt?
Viracocha lương thiện hoà bình… làm gì hùng hổ doạ người như vậy.
Nhưng thằng con trai khốn nạn của lão luôn vậy, miệng nhanh hơn não phát biểu linh tinh.
Mà hắn hét lên một câu khiến cả đám người giật mình bị ám thị và cùng hô lớn Viracocha, sau đó cả đám quỳ xuống vái lạy như bổ củi trước sự ngờ vực và ngỡ ngàn của Xuân…
" Chính uỷ… đồng chí có khi nào nghĩ rằng vì tôi quá đẹp trai nên người ta đột nhiên thần phục không?" Thấy động tác của đám thổ dân thì Xuân không vội thúc ngựa mà kìm cương chậm lại… đồng thời hắn huênh huênh hoang trêu đùa vị chính uỷ.
" Đồng chí chỉ huy cần ghi nhớ hai điểm, thứ nhất ngươi đội nón giáp không ai thấy mặt ngươi, thứ hai nếu cởi nón giáp thì người ta sẽ bị độ xấu trai hờn dỗi thiên địa doạ chạy…. người ta quỳ có lẽ vì đồng chỉ chỉ huy có Ngô gia huyết mạch" Chính uỷ bĩu môi đáp lời…
" Ha ha ha… kệ đi, không mắc công mà bắt được người bản địa là tốt rồi." Xuân cười lớn vui vẻ thúc ngựa lên trên…
" Cẩn thận có trá…" Thảo dặn dò.
Poccochuk giận run đứng như chết chân mà nhìn đám người vũ khí sáng choang đang cưỡi những con vật khổng lồ bọc kim loại sáng đang tiến sát đến nơi.
Ông ta thật không dám vọng động hay hô hoán. Nếu lúc nãy quay lại thuyền có lẽ chạy được, nhưng lúc này tuyệt đối chạy không được.
Thứ vật cưỡi bốn chân kia tốc độ rất nhanh.
Põccochuk chỉ biết cầu nguyện thần giúp đỡ phù hộ để tộc đàn không bị sát hại hay hiến tế.
" Chính uỷ, ngươi nhìn xem cong một lão già còn đứng. Có lẽ là lãnh đạo của bộ lạc, tôi nghĩ bọn họ không muốn gây sự đâu..." Ngô Trí Xuân nghiên nghiêng người nói chuyện với vị chính ủy lạnh lùng nghiêm khắc kia...
" Vẫn nên cẩn thận văn hóa của họ chúng ta không rõ... đồng chí vẫn nhớ chuyện chui lều ngủ chung khách của người Aleu chứ?" ông Trần Thảo vẫn hoạt động đúng phận sự của mình đó là giữ vứng tinh thân chiến đấu, lập trường cánh mạng..v.v....:D
Ngô Trí Xuân dẫn đầu đám binh sĩ Đại Việt mà đi lại gần ơi, hắn cũng không sợ hãi mà tung mình nhảnh xuống ngựa, trường thương cầm tay trái chĩa xuốn đất để bớt địch ý. Tay phải dĩ nhiên lần mò bao da, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể rút súng giết người.
Poccochuk nhìn thấy đối phương cũng không chĩa mũi nhọn về phía mình cùng người dân thì thở phào một hơi... ít nhất đám người này cũng không quá sức địch ý rồi..
Ông ta lúc này bắt đầu bình tĩnh hơn mà tinh tế quan sát người lạ mặt.
Những người này rất đặc biệt, Poccochuk là người có trí tuệ và kinh nghiệm ông ta thời trẻ cũng đã nhiều lần đi lên phương bắc trong những chuyến săn nô lệ, nhưng ông ta chưa bao giờ thấy bộ tộc nào kỳ lạ ăn mặc như những người trước mặt.
Còn nếu xuôi vền phía nam chính là các thành bang của Maya đế chế, càng không thể nào có cách ăn mặc cũng thứ kim loại kỳ dị kia.
người Toltec là biết đến sử dụng đồng, vàng, bạc từ những năm 800, cho nên họ hiểu rõ phân biệt kim loại cùng đá, xương, gỗ, các chất liệu thông qua ánh kim.
Poccochuk đang hối hận xanh ruột " Chúng em quá khát, hết nước uống rồi, chỉ muốn lên đảo, tìm chút nước đọng thôi mà... các anh làm gì ghê gớm?". Đây là tiếng lòng thổn thức của lão già tiểu tư tế của nhóm người này.
Thật ra lúc trẻ thì Poccochuk không có theo đạo Quetzalcoatl, ông ta hồi đó vẫn theo Tezcatlipoca tôn giáo, cho nên ông ta hiếu chiến và thường đi tham gia những cuộc săn bắn nô lệ. Đó chính là lý do ông thời trẻ đã từng qua nơi này và biết "hòn đảo" này có hồ nước.
Đám người trong tộc đã sắp chết khát sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, cho nên Poccochuk khi nhận ra nơi này thì vui vẻ để tộc nhân lên bờ.
Thế quái nào hành động đó trong mặt của vị chính uỷ Vĩ Đại – Trần Thảo lại biến thành " lén lút" tiếp cận, "bí mật" đổ bộ, có ý đồ xấu.
Poccochuk xin thề " Chúng em là Toltec ngoan, chúng em là Toltec ưa hoà bình, chúng em ko có ý đố xấu. CHÚNG EM OAN QUÁ"