CHƯƠNG 74: NHÌN HAY KHÔNG NHÌN?

Lưu Manh Lão Sư

CHƯƠNG 74: NHÌN HAY KHÔNG NHÌN?

Mấy ngày nay, Hà Đào luôn giữ thái độ lạnh lùng với Trần Thiên Minh, hắn hỏi nàng cái gì, nàng đều không trả lời.
"Thầy ơi "Tiểu Hồng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, nhìn thấy Trần Thiên Minh đang ngủ trên giường, nên không gây thêm tiếng động khác, đẩy cửa bước vào.
"Tiểu Hồng, em đến đây có việc gì?"Trần Thiên Minh nhìn thấy Tiểu Hồng tiến vào, chậm rãi ngồi dậy.
Tiểu Hồng nhìn thấy sắc mặt của Trần Thiên Minh có chút tiều tụy, trong lòng cảm thấy đau nhói, vì Trần Thiên Minh trong lòng nàng chiếm một vị trí rất quan trọng, còn về việc vì sao, bây giờ nàng đã rõ. Không biết từ lúc nào, nàng đã bắt đầu thích người thầy này, nhưng bởi vì nàng là học sinh, nên không dám biểu lộ tình cảm.
Nàng nhẹ nhàng cấm lấy một cái ly đi rót nước, sau đó nói: "Thầy ơi, có phải thầy có chuyện không vui không?"
"Không có!"Trần Thiên Minh lắc đầu, chuyện của mình với Hà Đào, sao có thể nói cho Tiểu Hồng nghe.
"Thầy không cần giấu em, mấy hôm nay, thầy đi dạy, biểu hiện rất bất thường. Thầy ơi, không phải ở trên lớp thầy thường nói là trên đời này không có việc gì khó khăn cả, chỉ cần chúng ta kiên trì cố gắng, chắc chắn sẽ vượt qua" Tiểu Hồng đưa ly nước cho hắn.
Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng, không thể tưởng được một đứa con gái mới mười sáu tuổi đã đem những lý lẽ của mình để vặn mình rằng: Sao còn đau khổ? Đúng vậy, trên đời này không có chuyện gì khó cả, chỉ cần cố gắng kiên trì, nhất định sẽ tìm được phương pháp giải quyết được.
"Tiểu Hồng, em thật sự là một đứa trẻ tốt, là em gái tốt của anh" Nhờ Tiểu Hồng khai sáng, tâm tình của hắn đột nhiên tốt trở lại, đối với Tiểu Hồng tràn ngập cảm kích.
"Đại ca, nhìn thấy anh vui là em cũng vui!"Tiểu Hồng vừa cười vừa nói.
Tiểu Hồng nói xong liền đi về hướng toilet. Bởi vì phòng của giáo viên không lớn lắm, cho nên trường học thu xếp chỗ tắm và wc ngay cùng một chổ.
"Đại ca, anh ở bẩn quá, quần áo không giặt để chất đống thế này!" Bên trong truyền ra tiếng nước, có lẽ Tiểu Hồng lại định đem quần áo của Trần Thiên Minh ra giặt.
"Tiểu Hồng, em toàn làm hư anh, sau này lỡ em lập gia đình rồi, anh biết tìm ai giặt đồ cho anh?" Trần Thiên Minh đi đến cửa phòng tắm, vừa cười vừa nói.
"Anh là một con quỷ lười, được rồi, em sẽ không lập gia đình nữa, sau này giặt quần áo cho anh" Tiểu Hồng càng nói càng nhỏ giọng, khuôn mặt ngày càng hồng, hiện tại bây giờ nàng cần có một cái lổ để chui xuống.
"Em … em không lập gia đình chỉ để giúp anh giặt đồ?" Trần Thiên Minh hoài nghi lổ tai của mình, lời này có ý tứ gì, hắn đương nhiên biết, nhưng nàng là học sinh của hắn, lại còn nhỏ nữa, sao lại có thể … Tiểu Hồng sao lại nói như vậy …
"Đúng vậy, em sẽ làm thuê cho anh, anh sợ không nuôi nổi em sao?" Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói vậy, tưởng hắn không vui, vội vã trả lời.
"Ai nói, anh nuôi hai người như em cũng được" Trần Thiên Minh nghe Tiểu Hồng trả lời thế, vội vã đáp lại, để Tiểu Hồng biết tâm ý của hắn. Có một mỹ nữ chịu làm người giúp việc cho hắn, sau đó nàng lớn lên, lúc mình rãnh rỗi hay buồn chán cũng có thể …
"Đây là lời anh nói đó nha!" Tiểu Hồng nở một nụ cười ngọt ngào với Trần Thiên Minh, sau đó nghiêng người vào, nhẹ nhàng kéo cửa phòng tắm lại.
Tiểu nha đầu này thẹn thùng, lại còn đóng cửa lại nữa, thật là …
Trần Thiên Minh nhìn cửa đóng, trong lòng thở dài.
Đột nhiên, Trần Thiên Minh nghe được bên trong truyền ra một tiếng nước chảy đặc biệt, rất khác so với tiếng nước chảy chảy ra từ vòi, bởi vì âm thanh không lớn lắm, nên có thể biết là nước chảy không mạnh, giống như là có người trong wc đang …
Có người đang … chẳng lẽ là Tiểu Hồng? Dâm ý trổi dậy, Trần Thiên Minh lùi lại vài bước … nhìn hay không nhìn? Nếu bên trong là chị Đình, hắn sẽ không do dự mà bước tới ngồi xổm xuống để nhìn cho no mắt.
Nhưng mà … nhưng mà bên trong là Tiểu Hồng, là học sinh của hắn … nhìn hay không nhìn? Trần Thiên Minh đang tự hỏi lòng.
Được rồi, chỉ nhìn một chút thôi, xem có phải là Tiểu Hồng đang … xem trước tính sau! Nghĩ như vậy, Trần Thiên Minh bước lại gần cửa, ngồi xổm xuống, nhìn vào cái lổ nhỏ trên cánh cửa.
Quả nhiên là không lầm, Tiểu Hồng quả thật đang … quần của nàng đã kéo xuống đùi, đáng tiếc là, cái chỗ mê người nhất lại bị bàn tay nàng che lại.
OMG!!! Không thể tưởng được chân của Tiểu Hồng lại trắng như vậy, không biết bên trong có trắng không? Dâm ý hiện giờ đã đầy đầu Trần Thiên Minh rồi. Bây giờ hắn đang chờ, chờ cái cơ hội giống như của Phạm Văn Đình lần trước vậy, cái cảnh đứng dậy kéo quần lên.
Nhìn một hồi lâu rồi mà Tiểu Hồng hình như vẫn còn chưa giải quyết xong nên chưa đứng dậy.
"Cái gì? Sao lâu vậy?"Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Một lát sau, Tiểu Hồng mới từ từ đứng dậy, rồi kéo quần lên rất nhanh. Nhưng mặc kệ là nhanh thế nào, hắn vẫn còn kịp thấy đằng sau bắp đùi trắng bóng kia là một khoảng không gian màu đen, tim của hắn đã bắt đầu nhảy điệu tango rồi.
Dù Tiểu Hồng không thể so sánh với những người trưởng thành như Hà Đào hay Phạm Văn Đình, nhưng lại có nét đặc thù riêng của con gái, làm cho Trần Thiên Minh không khỏi mở rộng tầm nhìn.
Nhìn thấy Tiểu Hồng kéo khóa quần, Trần Thiên Minh lập tức đứng dậy, sau đó trở về vị trí của mình, làm bộ như nãy giờ không biết gì.
"Cạch!" Một tiếng, cánh cửa mở ra, Tiểu Hồng đỏ mặt nhìn Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đột nhiên nhớ lại cảnh khi nãy của Tiểu Hồng, bây giờ nhìn mặt nhau, thằng em bên dưới lại giơ súng lên.
"Nhìn cái gì mà nhìn, người ta giặt đồ mà cũng nhìn sao? Anh … anh đi làm việc của anh đi!"
Tiểu Hồng liếc nhìn Trần Thiên Minh một cái, rồi mới đóng cửa lại, bên trong lại tiếp tục truyền ra tiếng nước chảy.
Lúc này, Trần Thiên Minh biết chắc là Tiểu Hồng đang giặt quần áo, bởi vì tiếng nước này là tiếng chảy từ vòi ra.
"Hà Đào, Phạm Văn Đình, Tiểu Hồng" Trần Thiên Minh giơ ngón tay lên đếm, nói như vậy đã có ba người bị mình nhìn thấy phía dưới. Ôi, tiếc quá, chỉ được nhìn mà không được đụng vào. Còn có chị Yến nữa, lúc nào mới có thể sờ sờ đụng đụng được, sau đó giữ chặt luôn.
Khi chị Yến dùng tay trợ giúp, hắn đều cảm thấy không yên tâm. Còn nữa, sau khi đã được thoải mái, đột nhiên có cảm giác như Hương Ba Công lại tăng lên một bậc. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Đại bá, ông chết ở đâu vậy? Tại sao không gọi điện cho tôi, nói cho tôi biết đang xảy ra chuyện gì?