CHƯƠNG 80: GẶP LẠI LANG THỦ!

Lưu Manh Lão Sư

CHƯƠNG 80: GẶP LẠI LANG THỦ!

Hôm nay, Lưu Mỹ Cầm cùng đi với hiệu trưởng Lý vào trong Huyền thành.
Hiệu trưởng Lý đưa nàng đi dự hội nghị giáo viên tiêu biểu. Bộ giáo dục yêu cầu mang đến một giáo viên ưu tú, vốn dĩ Lưu Mỹ Cầm không được đi, nhưng hiệu trưởng Lý vẫn gọi nàng đi cùng.
Hội nghị bắt đầu từ lúc ba giờ chiều, các lãnh đạo của bộ giáo dục ngồi lảm nhãm hết hai giờ, sau đó phát cho mỗi giáo viên một trăm đồng, rồi là biểu chương kỉ niệm, cho nên Lưu Mỹ Cầm cũng có.
Sau khi kết thúc, Lưu Mỹ Cầm nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ, nàng nói với hiệu trưởng: "Hiệu trưởng Lý, chúng ta nên quay về trường đi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu không sẽ không có xe về trường"
"Gấp cái gì, chúng ta đi ăn cơm trước đi. Nghe nói cô rất ít khi đến Huyền thành phải không?" Hiệu trưởng Lý hỏi.
"Đúng vậy!" Lưu Mỹ Cầm gật đầu.
"Vậy tối nay chúng ta nên đi chơi cho đã, khó có dịp đến Huyền thành như vậy" Hai mắt lão hiệu trưởng sáng lên.
"Nhưng … trễ quá, có xe về không?" Lưu Mỹ Cầm cảm thấy ở cùng một chỗ với hiệu trưởng cũng an toàn, nên nàng chỉ lo lắng là không có xe đưa về trường.
"Sợ cái gì? Trường học chúng ta cách Huyền thành cũng không xa, cần thì tôi sẽ gọi một chiếc taxi đưa cô về "Hiệu trưởng Lý dương tay, tiêu sái phi thường.
"Nhưng … nhưng mà …" Lưu Mỹ Cầm nhà ở nông thôn, lại là chị lớn trong nhà, cả đám em còn đang đi học, nàng không muốn tiêu xài hoang phí.
"Được rồi, đừng nói gì nữa. Ở đây ăn uống và tiền taxi sẽ do trường chi trả, cô không cần lo lắng, dù sao chúng ta cũng làm việc công, trường học cũng nên chi trả cho chúng ta" Hiệu trưởng Lý nói xong, chánh khí lẫm liệt, mọi tổn hao của lão và nàng đều đã do trường chi trả, nếu không thuận theo thì thiên lý bất dung.
Lưu Mỹ Cầm nghe hiệu trưởng Lý nói vậy, cũng không dám ý kiến gì nữa, dù sao nàng cũng phải phụ thuộc vào lão.
Hiệu trưởng, có rất nhiều việc do lão quản lý.
Hiệu trưởng Lý dẫn Lưu Mỹ Cầm đến khách sạn Không Thiên dùng bữa, đồ ăn cũng bình thường, không có gì quý giá, nên lúc tính tiền cũng chỉ có tám mươi đồng.
"Phục vụ, một lát ghi hóa đơn thì ghi vào một trăm tám" Hiệu trưởng Lý sợ người phục vụ nghe xong không hiểu nên đặc biệt dặn dò.
"Lát nữa chúng ta sẽ đi đâu?" Lão hiệu trưởng cầm hóa đơn, vừa dùng tăm xỉa răng vừa hỏi Lưu Mỹ Cầm.
"Tôi … tôi không biết đi đâu cả. Huyền Thành tôi không biết đường, nếu không … chúng ta trở về đi " Lưu Mỹ Cầm muốn thay đổi chủ ý của lão hiệu trưởng, mặc dù nàng cho rằng ở cùng lão sẽ không phát sinh chuyện gì nhưng nàng không thích ở cùng với lão.
"Nếu như vậy, chúng ta đi hát Karaoke đi" Lão hiệu trưởng nhìn cặp ngực no đủ của Lưu Mỹ Cầm, đột nhiên lão nhớ đến quán Karaoke của Diệp Đại Vĩ, vừa có thể hát miễn phí, lại còn có thể …
Trở về còn được đưa tiền nữa, nhất cữ lưỡng tiện.
"Tôi … tôi không biết hát "Lưu Mỹ Cầm lắc đầu không muốn đi.
Đi chung với hiệu trưởng Lý thì không thích hợp.
"Không biết? Vậy tôi dạy cô hát" Hiệu trưởng lý vẫn còn nhớ cái lần lão và 03 "hát hò" với nhau, mặc dù hát không hết bài, nhưng tình cảnh lúc đó lão vẫn nhớ rất rõ. Nghĩ đến đây, đồ vật hư hỏng của hắn đã bắt đầu ngo ngoe muốn động.
"Nghe nói gia cảnh của Lưu Mỹ Cầm rất khó khăn, bình thường rất tiết kiệm, nếu thường xuyên cho nàng ân huệ, sau đó còn cho thêm tiền, không biết nàng có hường về mình yêu thương nhung nhớ không?" Lão hiệu trưởng thầm nghĩ.
Lão nhìn Lưu Mỹ Cầm một chút, dù mặc quần áo không đẹp, nhưng nàng tuyệt đối là một mỹ nhân, còn có bộ ngực cao vun vút nữa. Lão hận không thể nhào lại mà cắn bóp vài cái.
"Tôi … tôi … vậy sau khi hát xong, chúng ta trở về, được không?" Lưu Mỹ Cầm nhỏ giọng hỏi, nàng biết lão hiệu trưởng Lý này là loại người chuyên chế, trong trường rất có tiếng nói, nên nàng không dám đắc tội, mà nàng cũng đắc tội không nổi.
"Được, không thành vấn đề, cô nói như thế nào thì cứ như thế đó!" Lão hiệu trưởng cao hứng nói. Cô trở về thì phải cần tôi, tôi thích hát đến lúc nào về thì về, cô không chịu nổi thì cứ đi bộ về, lão thầm nghĩ.
Lão hiệu trưởng móc điện thoại ra gọi cho Diệp Đại Vĩ, vừa đúng lúc hắn đang ở quán Karaoke, vì vội lão vội vàng dẫn Lưu Mỹ Cầm đến quán Karaoke
"Ông chủ Diệp, chào ông, đây là cô gái Lưu Mỹ Cầm của trường chúng tôi, Mỹ Cầm, đây là ông chủ Diệp, là một kỳ tài kinh doanh, tuổi còn trẻ mà đã là giám đốc của mấy công ty lớn, và quan trọng là anh ta vẫn còn độc thân, chưa kết hôn" Lão hiệu trưởng thấy Diệp Đại Vĩ cười ha hả, giống như Diệp Đại Vĩ là cha mẹ của lão, nên lão đặc biệt quan tâm, giới thiệu.
"Haha, Lý hiệu trưởng lại nói đùa" Diệp Đại Vĩ cười một cái, nhìn thấy Lưu Mỹ Cầm làm hai mắt hắn sáng lên, vóc người lồi lõm có hết, khuôn mặt xinh đẹp, tất cả làm cho hắn không khỏi giật mình.
"Tôi … vẫn chưa để ý ai …"
Lão hiệu trưởng lại tiếp tục "quăng lựu đạn" nói: "Ha ha, ông chủ xem ra vẫn chưa thích ai cả, nhãn giới của ông rất cao" Lão hiệu trưởng nói như đúng rồi vậy, vì lão hình thấy bộ dạng của Diệp Đại Vĩ, biết hắn có ý tứ với Lưu Mỹ Cầm
"Đâu có, nhãn giới của tôi không cao đâu, không tin ông cứ hỏi cô giáo Lưu đi, xem cô Lưu có phải cũng xem thường tôi không?"
Lưu Mỹ Cầm nghe vậy, xấu hổ cúi đầu, nhưng không dám để cho người khác thất vọng, vì vậy chậm rãi vươn tay ra.
Diệp Đại Vĩ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lưu Mỹ Cầm, trong lòng thầm hô mềm quá, hắn đã chơi qua vô số đàn bà rồi, nên khi nãy vừa nhìn Lưu Mỹ Cầm lần đầu, tuy nàng ăn mặc kín đáo, nhưng thân thể bên trong chắc chắn là rất hấp dẫn, là một sủng vật hiếm có. Nghĩ vậy, dâm ý của hắn đã muốn bộc phát.
Hắn nghĩ rằng mình nhất định không thể bỏ qua cô giáo này.
"Đi hát thôi, Mỹ Cầm" Hiệu trưởng Lý bắt chuyện với Lưu Mỹ Cầm, dâng một miếng thịt thơm như vậy cho Diệp Đại Vĩ, hắn không cam lòng.
Lão hiệu trưởng hát một bài "Tối ngoại ô Moscow" vốn dĩ bài hát này rất hay, nhưng bị chất giọng của lão làm cho trở nên kinh khủng, và có thể gọi tên khác là "Buổi tối kinh hoàng tại Moscow"
Diệp Đại Vĩ ngồi đánh giá tình hình, một con heo già hát như rống, thanh âm lúc lớn lúc nhỏ, lúc trầm lúc bổng. Nếu không phải phòng của hắn có cách âm tốt, e rằng những người bên ngoài đã bị thứ âm nhạc này giết chết.
Lão hiệu trưởng cuối cùng cũng hát xong, một người đều thở phào một hơi.
"Mỹ Cầm, cô cũng hát đi"
Diệp Đại Vĩ vội vàng hỏi: "Cô Lưu, cô muốn ca bài gì? Tôi sẽ chọn giúp cô" Hắn sợ lão hiệu trưởng sẽ tiếp tục hát nữa, nếu mà lão hát tiếp, cho dù mỹ nhân ở bên cạnh đi nữa hắn cũng phải kiếm cớ chạy vào toilet.
Vậy chọn bài " 'Lưu Nhược Anh' đi." Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng rốt cục đã có dũng khí nói chuyện. Người phụ nữ nào mà lại không thích hư vinh, đặc biệt là đối với một ông chủ giàu có lại chưa vợ như hắn, và rất ân cần với mình.