Chương 2: Tài không đợi tuổi.

Lưu Kim Lưu Kí Truyện

Chương 2: Tài không đợi tuổi.

Cánh cửa hiện đại tự động kéo ra, có chút cũ kĩ kêu lọc xọc, một thiếu niên bước vào, hắn chậm rãi tiến tới quầy đăng kí. Quân phục nam tử ngồi trong quầy đăng kí nói:

" Ngươi còn trẻ, đăng kí làm thợ săn tiền thưởng liệu có quá sớm. "

" Ta vốn vẫn luôn nhận được câu tài không đợi tuổi a "

" Rồi, coi là vậy đi. Tên gì?"

" Lưu Kim "

" Tuổi..."

" 13 "

" Đặc điểm sức mạnh..."

" Võ thuật, sức mạnh vật lý "

" Môn phái nào..."

" Huyết Long Phái, 3 năm theo học "

" Chưa từng nghe danh, có phải ngươi tự bịa không?? "

" Nín đi, ta không vừa mắt kẻ xúc phạm môn phái ta. "

" Kí vào đây, nghĩ kĩ trước khi đặt bút " quân phục nam tử thầm mắng Lưu Kim, ngựa non háu đá, sớm muộn cũng gặp nạn.

Lưu Kim nhận lấy một bảng điện tử cùng một cây bút từ quân phục nam tử, đây vừa là đăng kí đơn cũng là báo tử đơn phòng khi tử vong, tránh trường hợp lén làm thợ săn, yếu đuối tử nạn rồi nhân thân đến kiện.

Hắn rất nhanh hoàn thành thủ tục.

Quân phục nam tử đưa cho hắn một thiết bị rồi nói:

" Đây là thợ săn thiết bị, ngươi có thể dùng để nhận danh tội phạm cũng như nhận thưởng sau khi hoàn tất triệt hạ, đơn thuần bấm chụp ảnh."

" Cảm tạ "

Một tuần sau...

Quân phục nam tử vẫn đang ngồi ở quầy đăng kí, hắn ta liếc mắt nhìn ra cửa vừa tự động bật mở liền thấy một rất quen hình ảnh.

" Ngươi tới đây làm gì??"

" Đổi danh hiệu thành Săn Thưởng Giả"

" Mới tuần trước ngươi còn đăng kí mà!!!" Nam tử kia có chút không tin

" Ừ, có luật thăng cấp phải cách hơn tuần hả?? " Lưu Kim văn vẹo hỏi lại.

" Mới 13 tuổi mà ngươi thật quá ngưu bức đi!!!" Quân phục nam tử nhìn Lưu Kim mà vô tình cảm thán, hắn ở đây rõ ràng nhiều thứ, đến cả thanh niên cường tráng cũng phải mất một tháng đến nửa năm để bắt được đủ ngạch 10 nghìn đô tiền thưởng.

" Quá khen " Lưu Kim cười, rõ ràng mang một cái trả đũa cho cái coi thường lần trước.

" À, tí nữa sẽ có tiểu đệ ta qua đăng kí, ngươi cũng đừng giở cái bộ mặt khinh thường với tiểu hài tử để tiếp đãi hắn "

" Rồi rồi " Quân phục nam tử thực thấy nên chấm dứt, tránh bị hích thêm vài cú.....

Lưu Kim trở về võ quán, ngay lập tức gặp Lê lão đứng đợi hắn, hắn chúi chào sư phụ liền nhận lấy một câu:

" Lưu Kim, ngươi lên Hành Pháp Giả đấy hả? "

" Vâng! "

" Thế làm thợ săn tiền thưởng có vui không?? "

" Sao sư phụ lại hỏi vậy?? Có vui chứ!!"

" Vậy đến khi hết tội phạm ngươi định làm gì??"

" À...ừm... " Lưu Kim bối rối, ở cái tuổi 13 này, hắn chưa bao giờ dời cái tư duy ra quá xa cả, hẳn là chưa bao giờ vĩ mô cỡ này.

" Ngươi phải đi học thôi!!! " Lê lão cuối cùng nói ra.

" Đi học??? " Lưu Kim trước giờ ở võ quán vẫn được sư phụ dạy văn hoá xã hội đàng hoàng, từ lâu chưa từng nghĩ sẽ phải dừng cái home schooling này.

" Đúng, đi học, Nam Hà cao trung."

" Thế giờ làm sao??? " Lưu Kim lo lắng hỏi lại.

" Ta đã xắp xếp ngươi cùng Tiểu Bảo đi học thêm rồi, cố gắng tới 15 tuổi thi đỗ mà học tại đó. "

" Chán thế.... " Lưu Kim ngồi phịch xuống sân phụng phịu.

" Ở đó có rất nhiều mỹ nhân đó Lưu huynh, ngươi hẳn còn nhớ cái đệ nhất hoa hậu trên TV, nàng là xuất thân tại Nam Hà cao trung đó!!! " Đào Hải Bảo không biết từ
đâu nhảy ra nói.

Lưu Kim thoáng một chút suy nghĩ, liền nói:

" Vẫn nên là đi học... "

Lê lão bên cạnh nhíu mày, cái tên đồ đệ này dù mất hết trí nhớ, dù không biết cha mẹ, vẫn là bẩm sinh tính tình háo sắc.....

Lưu Kim cùng Đào Hải Bảo mệt mỏi đẩy cửa võ quán bước vào, một tên nhanh chóng ngồi phịch xuống đất, một kẻ lại cố lết đến ghế đá. Lê lão từ trong đi ra:

" Lưu Kim, Tiểu Bảo, hai ngươi hôm nay đi thi ra sao??? "

Đào Hải Bảo nằm hẳn xuống sàn, vặn vẹo người rồi nói:

" Mệt, nhưng tỉ lệ ta đỗ cũng cao đó!!!"

" Ta thì hơi đáng lo" Lưu Kim thở dài, mắt hắn không mở ra nổi nữa, việc học hành với hắn vẫn luôn là khó, đây còn là thi cao trung.

" Ừ, ta sớm đã đoán được." Lê lão nhìn Lưu Kim nói, mặt lão hiện ra một cái vẻ rất mỉa mai.

" Lưu huynh, không sao, huynh vẫn là một cái xuất sắc thợ săn, vẫn sẽ được cộng điểm, chắc đủ đỗ a!!! "

" Mong thế..." Lưu Kim dùng uể oải ngữ điệu đáp lại, lòng thầm nghĩ, vốn là leo núi lội sông hắn chưa mấy lúc chật vật, sao tới việc học lại như muốn chết mệt vậy.....

" Lưu huynh, có kết quả rồi!!! "

" Đâu, đâu, ra sao???" Lưu Kim háo hứng hỏi Đào Hải Bảo, hai bọn hắn chờ kết quả cũng đã hơn tuần rồi, giờ có được vào trường mỹ nhân Nam Hà cao trung hay
không đều sẽ được định đoạt.

" Ta đỗ, ngươi trượt!!!" Đào Hải Bảo ngữ điệu tỉnh bơ, khắp mặt đều có vẻ không quan tâm.

Lưu Kim lảo đảo ngã ra, hắn trường học chất lượng không mấy để ý, chỉ là giờ lại vào mấy cái trường nam sinh, hẳn là sẽ chết trong buông chán. Đào Hải Bảo nhìn vậy đầu tiên cũng chỉ tủm tỉm, xong phá lên cười lớn, đồng thời nói:

" Lưu huynh, ngươi được cộng mấy điểm nữa của ưu đãi thợ săn trẻ cũng không đủ, chỉ là danh sách mới cập nhập có mấy tên vừa bị tội phạm bắt cóc, ngươi vừa kịp đỗ gần bét bảng a!!!"

" Tiểu Bảo, làm huynh đệ, việc hại người khác đau tim vẫn là không phải đạo!!!" Lưu Kim đứng sát Đào Hải Bảo, giơ cao nắm đấm vào mặt đối phương rồi hăm doạ.

"..."......