Chương 1: Một tiểu họ Lưu

Lưu Kim Lưu Kí Truyện

Chương 1: Một tiểu họ Lưu

-Ầm!!!!-

-Ầm!!!!-........

Liên tục âm thanh đập phá vang lên, dồn dập và đáng sợ đến nghẹt thở. Một thân hắc y nam tử đang lơ lửng giữa không trung, tay liên tiếp đung đưa theo những âm thanh kia.

Không...

Là những âm thanh kia đang theo hắn chuyển động mà sinh ra!!! Hắn ta mỗi chuyển động đều tạo ra một cái đòn đánh vô hình giáng xuống!!!

Bên trong đám bụi đang ngày càng bốc lên dày đặc, hai phi hành dư ảnh cực nhanh đang cố thoát khỏi những gắt gao quyền vũ kia. Càng thảm hại với hai thân ảnh, càng to tiếng hắc y nam tử cười. Hắc y nam tử lớn tiếng trào phúng:

" Hai ngươi trong nhân loại quả thực có thể xưng siêu cường giả, chăm chú đi diệt tội phạm chắc bộ trưởng chức vụ cũng có thể cầm, sao phải cực nhọc tới làm hai tiểu cẩu cho ta rượt đuổi!!!! "

" Ta giác ngộ, vốn không cần đụng tới bọn tội phạm tiểu tốt kia, đơn thuần ném ngươi xuống mồ là đang bảo vệ nhân loại!!! " Thân ảnh lên tiếng, một nam ngữ điệu cực kì kiên nghị đáp lại.

" Liền quay lại đồng quy vu tận với hắn, chạy thực bất khả thi. " thân ảnh còn lại dùng nhỏ giọng nữ nói với đồng hành.

" Không, ta chết vô hại, bất quá, ngươi phải vô sự!!!" Nam thân ảnh nói, liền đứng lại đối diện với hắc y nam tử, trong lòng dấy lên một cái suy nghĩ sắt đá, sẵn sàng vì người yêu mà hi sinh.

Nữ thân ảnh cũng không tiếp tục phi hành, dừng lại bên nam nhân của nàng. Cái cảm giác kề vai chiến đấu, coi nhẹ sinh tử này, hắn cùng nàng trải qua không biết bao nhiêu lần, chiến thắng không biết bao nhiêu đại ác tội phạm, bất quá, lần này khó nói. Nàng một thân quân phục, hắn một thân âu phục, hai kẻ trông hết sức bình phàm đối diện với hắc y nam tử dáng điệu thần quỷ kia.

Hắc y nam tử không có tan mất tiếu dung, ngược lại còn có mãnh liệt hơn, hắn nhìn hai tiểu nhân loại trước mắt thực quá buồn cười.

Hắn ta xưng thần, không ai có thể cản...

Hai siêu cường giả cũng không ngoại lệ!!!

Hắn chậm rãi nhấc tay lên rồi giáng xuống, đồng dạng trong không gian, vang vang những ù ù âm thanh, bụi vốn mù lên cũng thấy bị rẽ ra, tiến vào một cự quyền trong
suốt.

Âu phục nam tử thủ thế, lông mày khoá chặt, khó khăn tung lên một quyền tương tự, hét lên:

" Thiên Long Thủ!!! "

Hai trọng quyền cuồn cuộn rẽ bụi, những rung chấn sinh ra cuồng phong rít lên liên tục.

-Oành!!!!!!-

Chúng tiếp xúc, ngay lập tức tạo ra một đỉnh điểm chấn động, xung kích sóng liên tục phát ra, đánh vào các cự sơn xung quanh. Gió rít, bụi bay, đá lở, động đất,... tất cả đều được hình thành. Hai khí quyền va chạm, tất thảy quá trình tiêu tan bất quá vài khắc, nhưng, dư vị liền có thể so sánh với mấy đại thiên tai.

Đá từ núi xung quang liên tục lăn xuống, khẳng định kích cỡ cùng một phi cơ không thua kém. Thường phục nam tử sau khi tung quyền gục xuống, mắt lờ đờ nhìn những cự lở thạch kia lao tới, tình cảnh lực bất tòng tâm vô cùng. Quân phục nữ tử nhún người, hết sức duyên dáng bay lên bắt lấy nam tử kia, tạm thời tránh đi thạch nộ vũ công kích, nêu lên cái tên chiêu thức kia:

"Thiên Long Hành!!!"

Âu phục nam tử tung xong Thiên Long Thủ, sắc mặt hết sức nhạt, hai tay thõng ra như bị bẻ. Hắn tuy tập luyện khổ cực, bất quá tung lực chưởng cường đại như vậy vẫn phải nhận lấy phản phệ cơ thể. Bỗng, hắn nhíu mày, lại hướng mắt tới đám bụi kia mà chăm chú.

Bụi đang rẽ ra, lao xao âm thanh...

Một khí quyền khác đang tới!!!!

Hắc y nam tử cười lớn, ở cái gọi là thần đẳng cấp như hắn, tung hai quyền cách xa nhau thế này thực không vui, chỉ là cái biểu cảm hốt hoảng kia rất chi là buồn cười.

Hắn cảm như giẫm chết vài tiểu côn trùng vậy...dễ dàng hết sức.

Đôi thân ảnh kia bay nhanh ra khỏi khí quyền vị trí, tưởng như lần này êm đẹp mà thoát khỏi, bỗng truyền tới một âm thanh hả hê hết sức.

Hắc y nam tử giờ đây chỉ cần thêm một cái tiểu liên lạc thiết bị, với một đạo diễn sắc mặt không khác gì. Hắn ta là tính cả rồi, hài lòng khi câu chuyện có một điểm cao trào. Hắn chậm mở bàn tay rồi ngay lập tức nắm lại.

-Bụp!-

-Vù vù vù!!!!!!!-

Khí quyền kia nổ tung, như một cơn thiên tai cuồng phong đột ngột xuất hiện, thổi bay hai nhân loại kia không chút khó khăn. Bọn hắn mất kiểm soát, tuỳ ý để những phong đao cắt vào người rồi rơi xuống.

Âu phục nam tử lúc này chỉ có một suy nghĩ...

Cái kia không phải khí quyền...

Nó là một cái khí thể!!!

Sở dĩ khí quyền tung ra đơn thuần là một đòn, không thể đổi cũng không thể dừng, nhưng khí thể tức hoá một phần cơ thể thành khí niệm, dễ dàng điều khiển. Cảnh giới này, âu phục nam tử tự rõ không thể đạt tới. Hắn không phải một kẻ đến chết vẫn đam mê sức mạnh, chỉ là hắn không muốn để sợ hãi xâm chiếm tâm trí.

Hắn rơi xuống cạnh nữ nhân mình yêu thương nhất, nói nhỏ:

" Ngươi có sao không... "

" Ta không sao, ta vẫn sẽ cùng ngươi đồng hành... " Nữ nhân kia mỉm cười khó khăn đáp lại.

" Yến Yến, sau lần này, ta cũng muốn có nhi tử..."

" Được chứ, ta vẫn luôn là vợ ngươi..."

" Tốt, tiếp tới chúng ta nhi tử mệnh danh ra sao... "

" Ha, chắc chắn họ Lưu rồi..."

" Đúng, họ Lưu ta bất khuất.."

Cả hai tắt thở, đến cùng vẫn không có hãi cảm, chỉ ngập trong tình cảm đối với một sinh mệnh nhỏ bé, vốn không thể sinh ra.

Hắc y nam tử nhìn cảnh này, kẽ thở dài, hắn cầu bại thực đã rất lâu, mãi mới có hai kẻ đạt tới khí luyện ngưỡng, hắn đã tru diệt mất rồi...

Hắn liền hướng lên trời, thả mấy cái man mác buồn trong ánh nắng rồi vụt bay thẳng tới vũ trụ.

Không biết qua bao lâu, từ khe núi trào ra rất nhiều những hạt không màu, trong nắng khúc xạ lên rất giống cầu vồng. Bụi thuỷ tinh trong suốt bao lấy đôi xấu số phu thê.............

Trong cái nắng hoàng hôn, một cậu bé quấn vải bước đi loạng choạng...

Thỉnh thoảng có người hỏi cậu cha mẹ đâu, cậu đơn thuần trả lời không biết...

Một trung niên thường phục nam tử dừng lại, nói với cậu:

" Ngươi là trẻ mồ côi hả??"

" Không, ta chỉ không biết phụ mẫu hiện đang tại đâu..." Một buồn ngữ điệu đáp lại.

" Ngươi tên gì? " Trung niên nam tử hết sức ân cần hỏi tiếp.

" Ta...không rõ, ta chỉ biết ta họ Lưu"

" Được rồi, ngươi theo ta, ta đãi ngươi một bữa, cho ngươi vài hành lý tiếp tục đi tìm phụ mẫu!!!" Trung niên nam tử cố vận một cái hào hứng ngữ điệu để động viên cái thiếu niên kia.

" Được, vậy cảm tạ...." Cậu bé vẫn không thay đổi tâm trạng.

Trung niên nam tử dắt theo cậu bé, hắn thầm nghĩ, trong cái thế loạn này, mồ côi trẻ như Lưu tiểu tử này nhiều vô số, mấy lời trước đó cũng để động viên, sau này từ từ nói ra sự thật............

Sáng chiếu qua cửa sổ, trung niên nam tử thức giấc, hắn đầu tiên suy nghĩ liền chỉ có một chữ Lưu. Hắn chạy lên lầu, liền thấy có một nghệch ngoạc mẩu giấy, còn lại trống không.

"Đại thúc, cảm ơn, ta lên đường đây, hẹn sau gặp lại "

"..." Trung niên nam tử thực không biết phải làm gì, hắn vốn tưởng một cậu bé như vậy có thể ngủ tới quá trưa, ham ăn ham chơi mà vơi đi nỗi nhớ cha mẹ...........

Một cậu bé rút ra mảnh bản đồ, chăm chú nhìn. Cậu nhớ như in tháng trước, cậu tới một trại trú nạn khác để tìm phụ mẫu, có mấy người bảo ở Nam Hà có một trại lớn, cha mẹ cậu chạy nạn đã ở đấy không chừng. Từ lúc đó cậu vẫn luôn hướng Nam Hà mà tới, trên đường thỉnh thoảng ăn xin, thỉnh thoảng ghé qua vài hảo tâm quán mà sinh tồn.

Lúc này cậu đã tới Nam Hà thành thị, đi qua một trạm gác rồi, ở đó còn rõ ràng ghi đây chính là Nam Hà. Cậu thoáng dâng lên một chút hỉ khi nhớ đến việc cha mẹ ở đây, bỗng tắt ngúm khi nhìn thấy mấy tên tội phạm đang khuất trong góc cười quỷ dị nhìn cậu. Cậu vốn đã nghe lời một xanh xao nam tử, đi bộ hành không nên mang theo hành lý, tránh được một cái cướp chặn nguy cơ, vậy mà giờ đây...

Một tên tội phạm to lớn bước tới, ước chừng hắn phải cao gấp đôi Tiểu Lưu, cậu thoáng cố trấn tĩnh, nhưng giọng vẫn run run:

" Ta không có hành lý, toàn thân chỉ có một bộ thường phục, thực không đáng để các ngươi chặn cướp "

" Không, tuy khen cho nhà ngươi biết ăn nói, nhưng bọn ta là bắt cóc. Rồi cũng sẽ có một ngày ngươi cảm ơn ta vì đã bán ngươi cho một phú hào!!" Giọng hắn ồm ôm, đều đều, từng từ nói ra đều làm cho cậu lạnh gáy.

" Ta tự có phụ mẫu, không cần ngươi kiếm hộ. " Tiểu Lưu kiên quyết đáp, tay vụng về chuyển thành một quyền mà lăm lăm.

" Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!!!" Một tên khác từ phía sau nhấn giọng đồng thời lao tới.

Tiểu Lưu kiên quyết, cố gạt đi nỗi sợ mà đối đầu với hắn những không sao làm nổi, chân tay cứ nhũn ra.

-Rầm!!!-

-Rầm!!!-

-Rầm!!!-

-Rầm!!!-

-Rầm!!!-

Năm tên tội phạm đã ngã xuống, Tiểu Kim cũng chưa kịp hoàn hồn.

-Nhanh....nhanh quá!!!!-

Trước mắt cậu là một bạc đầu lão ông, hắn ta kẽ phẩy tay ra một cái vẻ khinh bỉ với mấy tên nằm sàn kia, quay sang cậu mà hỏi:

" Ngươi là trẻ mồ côi hả??"

" Không...."

" Không cái gì!!! Nhìn ngươi y phục, ta đã thấy ngươi phải đi từ vùng giáp ranh tam châu tới đây, cha mẹ ngươi không thể ở xa thế được. Hãy chấp nhận đi!!!" Lão ông kia nhìn chòng chọc Tiểu Lưu mà nói, sắc mặt hết sức nghiêm trọng.

Thực đúng là cái này y phục cậu nhận từ lúc ở chung với hảo đại thúc kia, là một bộ truyền thống nơi đó, rất dễ nhận ra.

" Chấp nhận gì??" Tiểu Lưu vẫn cố hỏi, bất chấp lòng thầm rõ mấy phần. Cậu đi suốt bao nhiêu cái trại trú nạn, bao nhiêu nơi hành chính để hỏi người họ Lưu, hoàn toàn vẫn là không thấy ai nhận cậu làm nhi tử, cuối cùng lang bạt đến nơi đây để bám trụ lấy nhỏ hi vọng.

" Cha mẹ ngươi một là cố ý bỏ rơi, hai là đã chết!!!!" Giọng nói của cái lão ông này không hề thiếu hơi, mà là hết sức trẻ tuổi kiên quyết ngữ điệu. Lão ông nói ra tàn nhẫn như vậy, lòng thực không quá thoải mái, bất quá tránh đêm dài lắm mộng, phải đáng thức cái cậu nhóc này khỏi hão vọng.

"....chết rồi....bỏ rơi...."

"..."..............

Tiểu Lưu ngồi trước bàn ăn, hoàn toàn không đụng tới, hắn tâm trạng đang hết sức nặng. Ông lão ngồi cạnh hắn nói:

" Tiểu Lưu, ta nói như vậy ngươi cũng hiểu rồi, sao còn phải buồn lòng"

" Ngươi cố gắng, sau này thành đạt liền có quảng đại năng lực tìm ra cha mẹ, còn giờ, ăn đã!!!" Lão dùng giọng hết sức tích cực nói.

Lưu Kim thực trong lòng rõ ràng, hắn hoàn toàn không có chút nào kí ức về cha mẹ hắn, có khi họ đi qua hắn rồi, chỉ là hắn không nhận ra thôi. Lê lão đã nói, người ta đau lòng khi mất người thân bất quá là do níu giữ kỉ niệm, nay hắn không có chút nào kỉ niệm, buông bỏ rất dễ a.

Hắn không có kí ức, xét một vòng chỉ biết ăn, nói, đọc, viết, thêm một vài cái lễ nghi, hoàn toàn không cảm thấy nhớ cha mẹ, nó chỉ là một cái hơi khó tả cảm xúc xuất hiện khi mọi người hỏi hắn cha mẹ đâu.

Hắn rùng mình một cái, tự đẩy đi tất cả những cái đau lòng, quay lên cố nặn ra tiếu dung nhìn Lê lão nói:

" Ngươi nhận đồ đệ không??"

" Huyết Long Phái ta luôn thiếu người a!!! " Lê lão trả lời, thực có chút vui.

" Vậy..."

" Không cần nói, ta hiểu, ngươi có chịu được cực khổ không??"

" Ta bộ hành bao xa, bao lâu ngươi đã rõ ràng."

" Được, kết nạp như sau, gọi ta Lê sư phụ. "

" Lê sư phụ!!! "

" Ta cũng muốn cho ngươi một chữ. " Lê sư phụ nghiêng người nói.

" Chữ gì??? " Lưu Kim hết sức tò mò nhìn ông lão tủm tỉm cười ngồi cạnh mình.

" Chữ Kim!!! Kim loại cứng rắn, tôi luyện càng cứng rắn, kim loại sáng bóng, mài dũa càng sáng bóng. Ngươi giờ tên Lưu Kim, chữ kim đại diện cho cái cảm hứng ta thấy được từ ngươi. Mạnh mẽ kim loại qua hoả tôi sẽ càng cường đại, tựa như ngươi qua bao lâu bộ hành rèn luyện bản thân, cũng giống như ngươi bản tính ham học, muốn gia nhập ta môn phái, muốn tự lao đầu vào lò lửa để gia tăng thực lực!!!" Lê lão vốn cả đời cũng chưa từng đặt tên ai, liền muốn sao cho hoa mỹ nhưng rất nhanh bị cái vẻ đơn giản mà cao quý của kim loại thuyết phục. Hắn ngả người ra sau ghế, rồi quá phấn khích mà bật dậy cười lớn.

" Lưu Kim!!!! " Lưu Kim lặp lại, một lần nữa in sâu bản thân mệnh danh........

Lưu Kim ngồi thơ thẩn, nghịch mấy cái tiểu đồ dùng trong phòng bệnh. Hắn đang đợi Lê lão làm khai sinh thủ tục.

Một vị áo khoác trắng nam tử nói với Lê lão:

" Theo giám định, tiểu họ Lưu kia năm nay 10 tuổi, mọi thứ đều bình thường, chỉ riêng hàm lượng kim loại trong máu khá cao, hẳn là không sống được lâu nữa, ngươi
có muốn nhận nuôi? "

" Xác thực. " Lê lão vốn trước đã rõ ràng Lưu Kim sự tình, đến đây đơn thuần để xác định niên kỷ của hắn thôi.

" Kí vào đây. ".......

Gió thổi vù vù trong không gian, không thương tiếc mà đánh bay những tiểu thảo mộc trên núi, cũng táp vào lưng một thiếu niên đang xông sơn. Thiếu niên kia chính là Lưu Kim một năm sau, tập luyện tại Bạch Thạch Lâm của Lê lão.

Suốt từ lúc nhập Huyết Long Phái đến giờ, Lưu Kim hầu như không được tiếp thu kĩ năng gì, đơn thuần hằng ngày leo núi, chạy bộ, đấm cây, đạp đá. Lê lão nói, trong
Huyết Long Phái có một cái cao nhất cảnh giới, một khi đã ở đó, liền là làm gì cũng mạnh mẽ, Lưu Kim tất nhiên cũng muốn đạt tới nên phải liên tục khổ luyện thể lực.
Lê lão đứng dưới chân núi, nói vọng lên, tuy vậy cũng chỉ nghe thoáng qua trong gió rít:

" Lưu Kim, xuống đây ta giới thiệu cho ngươi một người!!! "

" Đợi ta, sư phụ!!! " Lưu Kim khuất sau khe núi đáp lại.

Bên cạnh Lê lão là một cái trẻ con, dáng dấp cũng có vẻ đồng niên với Lưu Kim, chỉ là gầy gò và hơi thiếu sức sống, hắn ta nheo mắt nhìn lên núi, từ từ dõi theo Lưu Kim trèo xuống.

-Bụp-

Lưu Kim đáp đất, phủi phủi hai tay vào nhanh, cùng lúc đánh giá một lượt tiểu tử kia.

Lê lão cười hiền, nói:

" Lưu Kim, ta muốn giới thiệu chính là người này, Đào Hải Bảo, cũng là nhà ngươi đệ đệ "

" Hắn cũng là cô nhi giống ta?? "

" Không, hắn bị cha đuổi khỏi nhà..."

" Ngươi nhận một cái đồ đệ như vậy sao?? " Lưu Kim nhướng mày.

" Cha hắn là chủ tịch tập đoàn thuộc Quốc tế thương hội, chỉ muốn hắn ra ngoài tự lập thôi." Lê lão rất nhanh đính chính, tránh một cái ấn tượng xấu của Đào Hải Bảo với Lưu Kim.

" Tiểu đệ Đào Hải Bảo, mong Lưu huynh chỉ giáo!!!" Tên Tiểu Bảo này cười hết sức thân thiện, lộ ra một cái sôi nổi giọng.

" Ừ, có ngươi, ta cũng thấy bớt cô đơn rồi!!!" Lưu Kim nhiệt tình đáp lại.

"..."................