Chương 1: Lần Đầu Làm Chuyện "Ấy"

Lục Lê Phù Đồ Tháp

Chương 1: Lần Đầu Làm Chuyện "Ấy"

"Sinh cùng tử bất quá là âm cùng dương luân chuyển
Nhìn không ra điều này, lại như thế nào siêu việt thương sinh."

Vô tận hư không mang theo không gì sánh kịp uy thế cắn xé vào thân thể hắn, từng vết nứt không giang xen kẽ xuyên qua thân thể hắn, từng bộ phận trên cơ thể hắn dần tang vỡ.

Thân thể hắn dần tan biến mất, hòa vào hư không vô tận.
…………
…….
...

"Chuyện này…ta không phải đã chết rồi sao…sao lại thế… còn có...cái này là cái gì địa phương?"

Trong một chổ xanh um rừng cây, một tên tiểu thiếu niên tuổi chừng tám, chín vội vàng từ trong đống lá khô ngồi bật dậy, tay chân sờ xoạn lấy thân thể, trong ánh mắt mang theo một tia khó hiểu mờ mịt, ngoài ánh mắt lại chú ý đánh giá cảnh vật xung quanh.
Chỉ thấy xung quanh hắn là non xanh, nước biếc rừng rậm. Trên vài cành cây còn có chim ca hót, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu gọi xuống lòng mắt đất, xung quanh dưới chân hắn còn có một vài tiểu động vật bò qua chạy lại.

"Cảnh vật như vậy…..Nơi đây không giống với địa phủ… nói vậy ta là còn chưa chết?"
Nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, tiểu hài tử trên mặt nổi lên luồn kích động.
"Chúc mừng chủ nhân, ngươi đoán đúng, ngươi vẫn còn chưa chết."
Ở lúc tiểu hài tử này còn nghi hoặc thời khắc, trong đầu hắn đột nhiên có một thanh âm vang lên.

Tiểu hài này tên gọi Lục Lê, còn như tại sao lại xuất hiện ở nơi này, chính hắn cũng không biết, hắn chỉ biết chính mình đang lúc sửa chửa đồ máy, đột nhiên bất cẩn đứt tay, vết máu rơi vào trên mặt dây chuyền hắn tiểu tháp, sau đó hắn cảm thấy một hồi da thịt xé nứt, thân thể như tan vỡ, hắn ngất đi, đến lúc tỉnh dậy thì thấy mình nằm ngất ở nơi này.

"Người nào? Người nào đang nói chuyện?" Lục Lê chợt nghe đến thanh âm, sắc mặt không khỏi hơi biến hóa một chút đồng thời vẻ mặt khẩn trương nhìn về bốn phía xung quanh.

"Thưa chủ nhân! Chính là ta Đại Đạo Phù Đồ Bảo Tháp khí linh nói chuyện cùng chủ nhân!"

Nghe được cái này khí linh nói vậy, Lục Lê mới chợt nhớ là bản thân mình lúc trước có đeo trên mặt dây chuyện một cái hình dạng tháp trang sức, bây giờ mình xuyên qua nó lại biến mất không thấy.

"Ngươi có phải hay không lúc trước trên mặt dây truyền Tiểu Tháp? "
"Chủ nhân, ngươi chính xác."
"Ngươi cái này chó má, cái gì Đại Đạo Phù Đồ Tháp ta không biết, lại không hỏi ý kiến ta tự dưng đưa ta đến cái chổ quỉ quái này làm, còn làm hại ta suýt chết,… mau,… mau,… mau đưa ta trở lại đi."

"Khụ…Khụ…Chủ nhân là ta sai sót, tại lúc đầu vị trí linh khí quá mỏng manh, niếu kí kết khê ước sẽ thất bại, bí quá nên mới đành đưa chủ nhân ngươi xuyên qua đến chổ này linh khí nhiều hơn mới có thể hoàn thành hết thủ tục khế ước."

"Được rồi, ta hiểu được, kí kết khế ước gì đó xong rồi đúng không, vậy bây giờ đưa ta quay về được rồi, chuyện củ bỏ qua ta cũng không tính toán với ngươi."
Lục Lê vừa nói làm Tiểu Tháp khí lính một trận im lặng, lúc sau một giọng nói áy náy xấu hổ:

"Ta cũng muốn đưa chủ nhân ngươi quay về, nhưng ta làm không được à, chủ nhân ngươi quá yếu niếu nghịch chuyển không gian quay về sẽ bị tan xát à."

"Ngươi nói dịch chuyển thời không là sao? ta khi nào dịch chuyển thời không rồi?"
"Chủ nhân thế giới lúc trước của ngươi ở đã là thời kì mạc thế hoàn toàn không có linh khí, ta mới bất đắc dĩ đưa ngươi xuyên không qua thế giới khác."

"Ngươi,…Trời ạ!" nghe được Tiểu Tháp khí linh giải đáp thắt mắc, Lục Lê có chút khóc không ra nước mắt đứng lên kiêu trời, hắn vốn xem tiểu thuyết xuyên không nhiều rồi, đến bây giờ hắn không ngờ xuyên không sự kiện lại xảy ra lên người hắn.

"Chủ nhân ngươi không cần lo lắng! Chỉ cần ngươi trở nên đủ mạnh là có thể quay trở về! Có ta trợ giúp chẳng lẽ ngươi không có chút nào tự tin sau? Bổn Tháp sẽ giúp ngươi lớn mạnh à" thấy Lục Lê tâm trạng không tốt, Tiểu Tháp nhẹ nhàn an ủi.

"Tự tin cái quỉ! Còn nói giúp ta lớn mạnh? Ngươi hại ta còn chưa đủ?" Âm thầm trong lòng đậu xanh rau má, đối với cài này hãm hại chính mình Tiểu Tháp, hắn không thể nào có chút tin tưởng.

Tự an ủi một hồi tâm hồn nhỏ bé, Lục Lê lúc này cũng đành chấp nhận số phận:
"Xuyên không thì xuyên không đi!! Có tiểu tháp giúp đỡ tin tưởng cũng có thể có cái sống tạm bợ đi!! Tới đâu hay tới đó vậy!!"

Còn chưa biết mình đang ở thế giới là như thế nào, thiết nghỉ Tiểu Tháp có biết nên Lục Lê hỏi:

"Này tiểu tháp… ngươi màu vàng, vậy sau này ta gọi ngươi tiểu Kim đi, đã ngươi đem ta xuyên qua thế giới này, vậy ngươi cũng phải biết thế giới này là cái dạng gì chứ? Niếu ngươi không biết cũng coi như ta không hỏi vậy."

"Chủ nhân, ngươi hỏi cái này ta cũng không biết à, ta chỉ ngẫu nhiên tìm một cái bất kì thế giới có đầy đủ linh khí mà xuyên thôi, thời gian cấp bách ta chủ yếu là không có thời gian chọn lựa."

Nghe được tiểu Kim, vẻ chán nản trên mặt Lục Lê lúc này càng thêm không ánh sáng, mặt kệ tiểu tháp nói gì nữa hắn cũng không quan tâm đến nó, hắn nghĩ như vậy tốt nhất, lắng nghe một hồi tổn hại, làm hắn tức chết nửa thì khổ.

Mặc kệ lúc này hắn ở là vị trí nào, lúc trước hắn cũng xem qua số lượng cao tiểu thuyết, cho nên, hắn rất minh bạch tình cảnh của mình, cùng với kế tiếp chính mình phải làm cái gì.

Xung quanh phong cảnh làm Lục Lê biết bản thân đang ở một nơi rừng rậm, có thể bởi vì an toàn trước hết là tìm đến địa phương có người lại típ tục tính toán.

Do lúc trước xuyên qua thân thể hắn hoàn toàn bị phá vỡ rồi tái lập lại tuy cơ thể thu bé, nhưng nhục thân, thể chất lại có đại tăng cường, đi hết nửa ngày vẫn không thấy mệt mỏi. Cuối cùng cũng như trời không đùa chết hắn, đi bộ hơn một ngày mới đến nơi có dấu chân người ở, nghe phía trước có tiếng người nói chuyện, đưa mắt nhìn đến là một nơi kiến trúc cổ kín, thấy trời đã về tối Lục Lê lúc này cũng không nghĩ nhiều, lặng lẽ đi về phía đấy.

Đường núi vòng vo, dọc theo một đầu đường mòn nhỏ tiến lên, đến dưới nơi cổ kín kiến trúc, phía dưới cửa lớn, cũng không biết vì nguyên do gì khi xuyên qua cho dù là ngôn ngữ hoặc chữ viết của thế giới này tuy không được học qua nhưng Lục Lê hắn vẫn đọc hiểu được, hỏi thăm Tiểu Kim chỉ nghe nó nói là do "Đại Đạo Phù Đồ Tháp" là đại đạo chí bảo, cập nhật một số loại ngôn ngữ cùng chữ viết cho chủ nhân nắm bắt là chuyện bình thường, Lục Lê như vậy cũng tiện lợi đỡ phải gây khó khăn cho hắn lúc đầu phải học tập lại ngôn ngữ và chử viết, hắn cũng không quan tâm nữa mà thoải mái chấp nhận, kim quang lóng lánh "Toàn Chân Giáo" ba chữ cứ như vậy xuất hiện trước Lục Lê ánh mắt.

Lục Lê hung hăn dụi dụi con mắt: "Cũng quá trùng hợp đi chớ!"
Nơi đây vị diện có tồn tại "Toàn Chân Giáo"… Điều này nói rõ cái gì? Căn cứ Lục Lê suy đoán thế giới có dính dáng đến "Toàn Chân Giáo’ chỉ có trong tiểu thuyết "Xạ Điêu" cùng "Thần Điêu" thế giới.

Nghĩ đến bản thân xuyên qua đến "Xạ Điêu" hoặc "Thần Điêu" thế giới, Lục Lê vẻ mặt chán nản lúc này quét sạch thay vào đó là vô cùng hưng phấn. Cho dù là "Thần Điêu" hay "Xạ Điêu" điều là thế giới mà hắn thích, đặc biệt thế giới này mỹ nữ nhiều vô số kể, tình yêu chấp nhất Lý Mạc Sầu, thông minh xinh đẹp Hoàng Dung, ngây thơ Lục Vô Song, ôn nhu Trình Anh, dịu dàng Mục Niệm Từ,… đặc biệt là như nhân gian tiên nữ Tiểu Long Nữ, như vậy một cái mỹ nhân đầy rẫy thế giới Lục Lê cảm thấy bản thân mình lúc này xuyên qua là không uổng.

Trong lúc Lục Lê hắn đứng chổ này suy nghỉ thất thần, mấy cái kia đứng tại Toàn Chân Giáo cổng tiểu đạo sĩ liền có chút khó chịu cau mày. Tên nhóc này có ý tứ gì, đứng tại Toàn Chân Giáo cổng đi cũng không đi, đến cũng không đến,… suy nghĩ thất thần … là có ý đồ xấu?

Liền lúc này một vị tiểu đạo sĩ tiến đến Lục Lê phía trước, chấp tay nói một tiếng đạo hiệu, tiếp theo hướng về hắn giọng hỏi thăm: " Vô lượng thiên tôn, không biết tiểu hài tử ngươi đến ta Toàn Chân Giáo là có chuyện gì? Có cần ta giúp đỡ chuyện gì?"

Đến Toàn Chân Giáo, Lục Lê trước mắt đã có tạm thời kế hoạch, trước hết là xin gia nhập vào Toàn Chân Giáo học tốt võ công trước đã, hắn bây giờ thân thể chỉ tám tuổi, tuy sức mạnh hơn người nhưng mạnh lắm chỉ xem như một cái có thần lực bẩm sinh hài tử, đối mặt với cái trên giang hồ Võ Lâm cao thủ tuyệt đối là không đủ nhìn, công việc trước mắt là học cho giỏi võ rồi mới có thể mưu đồ chuyện kế tiếp. Lúc này trước mắt, hắn muốn xin nhập Toàn Chân Giáo nên lập tức khom người, cười nói: "Đạo trrưởng, ta là tới xin bái nhập Toàn Chân Giáo làm đệ tử."

Tiểu đạo sĩ nghe được Lục Lê gọi mình là đạo trưởng tâm lí cũng một trận thoải mái, nhìn về Lục Lê cũng thận mắt hơn nhiều.

"Nguyên lai tiểu tử ngươi là muốn gia nhập vào ta Toàn Chân Giáo, ta nói cho ngươi biết Giáo ta được xưng là thiên hạ đệ nhất giáo, xem tiểu tử ngươi đúng là có tầm mắt, ngươi lúc này theo ta sư đệ vào trong phòng khách chờ một lát, ta đi vào thông báo với chư vị sư phụ sư thúc bá, ngươi có được nhận vào hay không là tùy vào ngươi vận khí."

Tiểu đạo sĩ nói xong, quay người liền hướng về phía trong chạy. Vị kia còn lại tiểu đạo sĩ cũng mang theo Lục Lê tiến vào Toàn Chân Giáo phòng khách.

Lục Lê vừa đi vừa cười thầm trong lòng, Toàn Chân Giáo uổng cái danh đệ nhất thiên hạ, ngoài Vương Trùng Dương một cái cá nhân võ công đệ nhất đã sớm đi đời, Chu Bá Thông lại không có tin tức, toàn chân thất tử võ công bình thường, Toàn Chân Giáo đệ tử một đời lại không bằng một đời, này cái danh đệ nhất thật có tiếng mà không có miếng.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, thật nhanh liền đi đến phòng khách, không đầy một lúc sau, một cái thanh niên đạo sĩ sải bước đi tiến đến.