Chương 5: Thân Phận

Cực Hạn Dị Biến

Chương 5: Thân Phận

Chương 5: Thân Phận

"Tất cả mau lùi lại!" Hoàng Khánh Long thấy vậy, vẻ mặt hoảng sợ hô lên, bản thân cũng cấp tốc chạy ra xa khu vực này nhất có thể.

Nhật Hoàng cũng định chạy đi nhưng chợt phát hiện ra đầu óc choáng váng, có lẽ là do vừa rồi đã sử dụng năng lực quá sức chịu đựng của mình. Thấy vậy, Hậu Khánh đứng phía sau nhanh chóng tới kéo tay cậu chạy đi.

Nhưng sức lực Hậu Khánh có hạn, còn chưa mang được theo Nhật Hoàng ra bên ngoài phạm vi chí mạng thì đã thấy Nấm Quỷ Vương rơi xuống phía dưới, chuẩn bị phát nổ.

"Không, mau chạy đi!" Vương Minh đứng từ rất xa, cậu có ý định chạy tới cứu hai người họ nhưng đột nhiên bị Liễu Vân Tiên lao đến chặn lại, đồng thời lôi kéo cậu ra xa khỏi phạm vi đó.

Cơ thể Nấm Quỷ Vương chạm mặt đất, chất độc bên trong lập tức tìm đường tràn ra khỏi cơ thể, cùng lúc đó lựu đạn bên trong cũng phát nổ, ngọn lửa theo chất độc lan ra ngoài, hình thành vụ nổ bao trọn bán kinh ba mươi mét xung quanh nó.

Ngọn lửa cùng chất độc khiến cho mọi thứ xung quanh bị phá hủy, cây cỏ hay thậm chí mặt đất đều bị nhuộm một màu tím đen. Ngọn lửa sau một lúc thì bắt đầu tan đi, để lại một mảnh không gian mang màu sắc u ám.

"Nhật Hoàng, Hậu Khánh, còn sống hay không?" Vương Minh đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy bên trong phạm vi vụ nổ xuất hiện một vài cái bóng màu xanh lục đang chồng chất lên nhau, tựa như đang bao bọc lấy thứ gì đó ở bên trong.

Ánh mắt Vương Minh nhìn xuyên qua những cái bóng có chút trong suốt đó, lại phát hiện bên trong chính là Nhật Hoàng cùng với Hậu Khánh, gương mặt không khỏi hiện lên tươi cười.

"Haha, tốt quá rồi! May mắn là không có sao!" Vương Minh vui vẻ chạy lại gần, cơ thể vẫn còn trong trạng thái biến hình giống như hung thú.

"Đây là năng lực của cậu ta à? Những cái này…không lẽ chính là…" Hoàng Khánh Long cùng với Liễu Vân Tiên cũng theo nhau chạy lại gần quan sát, thấy Nấm Quỷ Vương đã không còn dấu vết nữa thì mới bắt đầu thở phào.

Nhưng khi họ trông thấy hình dáng của những cái bóng xanh lục, gương mặt đột nhiên biến sắc, thậm chí còn có phần mất không chế cảm xúc của mình.

"Đây…đây chẳng phải là những người trên cùng chuyến xe với chúng ta hay sao? Bọn họ làm thế nào mà lại…?" Vương Minh cũng nhanh chóng nhận ra điều khác thường, ngay sau đó thì đã thấy những cái bóng tan biến mất.

Hậu Khánh chậm rãi mở mắt tỉnh lại, mà ánh mắt Hậu Khánh nhìn xung quanh có chút phức tạp không nói thành lời. Đối diện với cậu ta, Hoàng Khánh Long liền hỏi: "Vừa rồi là năng lực của cậu? Tại sao bọn họ lại xuất hiện? Mau nói đi!"

Hậu Khánh nhăn mặt, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra: "Ngay khi thức tỉnh, tôi cảm giác mình có thể kêu gọi được những linh hồn của họ ở xung quanh. Ngay sau đó thì linh hồn của họ đã đến với tôi, trở thành một tấm khiên chắn như vậy!"

"Năng lực kỳ quái! Nhưng dù sao đó cũng là năng lực của cậu, xin lỗi vì đã tức giận với cậu!" Hoàng Khánh Long ngẫm nghĩ lại một lúc, sau đó bắt đầu tỏ vẻ xin lỗi.

"Này, sao cậu ta còn chưa tỉnh lại? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cậu không có gọi cả linh hồn cậu ta ra đấy chứ?" Vương Minh chợt nhìn về phía Nhật Hoàng, thấy đối phương còn đang mê mẩn chưa tỉnh thì liền nghi ngờ.

"Cậu ta có lẽ do vừa rồi sử dụng năng lực quá mức chịu đựng nên tạm thời ngất đi, sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến tính mạng đâu!" Liễu Vân Tiên quan sát trạng thái của Nhật Hoàng sau đó nói.

Mà lúc này, Hậu Khánh đánh mắt nhìn sang hai người Liễu Vân Tiên cùng Hoàng Khánh Long, nghi ngờ hỏi: "Hai người, có phải hai người biết được bí mật gì hay không? Ít nhất thì so sánh với tất cả những đứa trẻ bao gồm chúng tôi ở đây, không ai có thể có nhiều kinh nghiệm đối với Dị thú như vậy được, bởi vì chúng tôi đều là dân thường!"

Vương Minh đúng lúc này cũng quay sang, vẻ mặt chờ đợi câu trả lời từ bọn họ, đồng thời cũng khá tò mò về thân phận của hai người.

"Cậu nói đúng! Tôi là người được sinh ra trong một gia tộc Kỵ Sĩ, nhưng do một vài nguyên nhân nên từ nhỏ bị đem về vùng nông thôn nuôi dưỡng. Tuy nhiên người nuôi dưỡng tôi cũng là một kỵ sĩ nên biết những điều đó là đương nhiên!" Liễu Vân Tiên bình tĩnh trả lời, chuyện này cũng không có gì cần phải giấu diếm người khác.

Bên cạnh đó, Hoàng Khánh Long lại nói: "Gia đình tôi cũng như thế nhưng là bị gia tộc ruồng bỏ nên mới chuyển đến thị trấn đó sinh sống, tất cả mọi thứ đều do cha tôi dạy cho!"

"Ồ, vậy là chúng ta khá giống nhau đấy chứ! Cụ nội nhà tôi cũng từng là kỵ sĩ cao cấp đấy! Hì hì!" Vương Minh đầy tự hào nói ra. Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này lại giống như đang nói về một điều gì đó cực kỳ lớn lao vậy.

Còn Hậu Khánh thì nhẹ nhàng đáp lời, giọng điệu có chút coi thường nói: "Vậy gia tộc kỵ sĩ có những kỵ sĩ giống như bọn người kia hay không? Tôi hỏi để còn biết đường xem xét có nên gia nhập học viên kỵ sĩ hay là không đây?"

"Cậu…không phải kỵ sĩ nào cũng giống nhau. Gia tộc của chúng tôi là chuẩn mực của kỵ sĩ, không phải những người như bọn họ có thể so sánh được!" Liễu Vân Tiên cứng rắn đáp lại, có vẻ như niềm tin với kỵ sĩ của cô ấy vô cùng mãnh liệt.

Ngược lại, Hoàng Khánh Long tỏ vẻ không mấy phản bác, vì căn bản cậu ta đã bị gia tộc ruồng bỏ, trong đầu không hề coi trọng đến những thứ như vậy chút nào.

Đúng lúc này, Nhật Hoàng đang nằm bất động chợt tỉnh giấc, ánh mắt mơ hồ nhìn ngắm xung quanh, cảm giác cơn đau đầu khiến cậu nhăn mặt lại.

"Cậu không có sao chứ?" Hậu Khánh cúi xuống cẩn thận hỏi han tình hình.

"Ừm, chỉ hơi mệt một chút mà thôi! Mọi chuyện đã xong rồi à?" Nhật Hoàng cảm giác bản thân có sự thay đổi khác thường nhưng lúc này không có biểu hiện ra, thay vào đó là nhìn xung quanh rồi hỏi.

"Xong rồi! Cũng may là nhờ năng lực của Hậu Khánh cứu mạng cả hai trong phút chót đấy!" Vương Minh lại gần hồ hởi nói ra, tâm trạng cũng bắt đầu thả lỏng hơn trước.

"Hiện giờ chỉ còn lại năm người chúng ta, trước tiên phải tìm cách sống sót ra khỏi đây mới được!" Hậu Khánh mở miệng nói ra, theo đó là sự đồng tình của tất cả mọi người.

Nhật Hoàng ngồi một chỗ nghỉ ngơi, đến khi cảm giác sức lực khôi phục rồi mới đứng dậy, chăm chú đánh giá xung quanh chiến trường vừa rồi.

Ngọn lửa cùng chất độc đã khiến cho mảnh đất xung quanh cháy đen, những cây nấm con cũng đã chết hết vì héo khô, và cả những Dị thú nhỏ lẻ khác cũng đã chạy khỏi khu vực này từ lâu.

Chỉ còn lại năm đứa trẻ tụ tập một góc, bắt đầu bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

"Nơi chúng ta đang đứng không còn là con đường khi trước nữa rồi! Đám nấm đã lợi dùng màn khói độc để dẫn dụ chúng ta đến một địa điểm không rõ, muốn tìm đường quay về khá là khó khăn đấy!" Nhật Hoàng nhìn lại khung cảnh xung quanh, rõ ràng là một nơi hoàn toàn xa lạ giữa chốn rừng cây rộng lớn này.

"Đúng thế! Nếu như muốn an toàn ra khỏi đây thì chỉ có một cách hiệu quả nhất!" Liễu Vân Tiên gật đầu, đồng thời giải thích: "Tất cả đều đã thức tỉnh năng lực, nếu chúng ta có thể phát triển và vận dụng phối hợp tốt, nguy hiểm khi đối mặt Dị thú sẽ giảm đáng kể. Chỉ có như vậy thì chuyến đi mới thực sự an toàn."

"Nếu như thế thì trước tiên hãy tìm một địa điểm an toàn đã, sau đó hãy tính đến chuyện thoát ra khỏi đây, trời cũng đã tối muộn rồi!" Nhật Hoàng gật đầu, lúc này cũng chỉ có thể dựa vào những năng lực mà bọn họ vừa mới thức tỉnh mà thôi.

Năm đứa trẻ bắt đầu nhặt nhạnh những thứ còn dùng được ở xung quanh, sau đó bắt đầu lặng lẽ di chuyển theo một hướng bên trong khu rừng này. Khoảng chừng nửa giờ sau đó, bọn họ đi tới gần một cái hồ khá rộng, xung quanh cũng có đất trống cùng một vách đá để nghỉ ngơi.

Nhật Hoàng buông xuống vũ khí trên người, tháo bỏ mặt nạ rồi thở mạnh một hơi nhẹ nhõm, cảm giác như bản thân vừa mới được giải thoát vậy. Cậu ngồi xuống, bình tĩnh quan sát mặt hồ yên ắng nhưng thực chất là đang xem xét lại chính bản thân mình.

"Lúc đó giống như là cảm giác khi thức tỉnh, không lẽ là thức tỉnh kép?" Nhật Hoàng thầm nghĩ đến, mà nói tới điều này thì chính bản thân cậu ta cũng giật mình không biết nói sao.

"Thức tỉnh bình thường chỉ có thể đem lại một năng lực. Nhưng cũng có trường hợp đặc biệt do Gen trong cơ thể có sự phân hóa quá rõ ràng mà dẫn đến thức tỉnh kép, người như vậy cực kỳ hiếm và sẽ có được hai loại năng lực khác nhau. Nếu là như thế, trường hợp của mình thật quá may mắn hay sao?"

Nhật Hoàng hay thậm chí những người khác cũng không phải không biết đến trường hợp của việc thức tỉnh kép. Chỉ là thông thường đối với một người như vậy, năng lực của bọn họ đều là những năng lực khá yếu bởi vì gen lúc này đã có sự phân hóa rõ ràng, không tập trung vào một cái.

"Thế nên thậm chí có người còn thức tỉnh ba hay bốn cũng có thể xảy ra, chỉ là những người như thế thì mọi năng lực thức tỉnh đều rất yếu ớt, không tạo nên tác dụng gì nhiều!"

Nghĩ đến đây thì Nhật Hoàng lại càng cảm thấy bản thân mình quá mức may mắn hơn, vì năng lực của cậu không những không yếu mà dường như còn rất mạnh là đằng khác.

"Không chỉ là trọng lực là một loại hiếm thấy mà đến năng lực kia cũng cực kỳ đặc biệt. Điều này chứng tỏ mình là thiên tài hay nói rằng Gen của bố mẹ quá tốt nữa đây?" Sau một hồi suy nghĩ miên man, cậu ta đành phải lắc đầu cho qua chuyện này sang một bên. Bởi vì thức tỉnh năng lực cũng chính là đột biến Gen, điều này liên quan đến xác suất vô cùng nhiều nên cũng chẳng nói được gì.

Đúng lúc đó, Hậu Khánh cùng Vương Minh tiến lại gần, trên tay Vương Minh mang theo gói lương khô ném cho Nhật Hoàng, đồng thời nói: "Mau ăn đi! Lấy sức để sáng mai bắt đầu đi tiếp! Hừ, sau khi ra khỏi đây nhất định phải cho ả ta một bài học nhớ đời!"

Nhật Hoàng cầm lấy lương khô bắt đầu ăn, vừa ăn vừa quay ra nhìn thấy cảnh tượng Liễu Vân Tiên cùng với Hoàng Khánh Long đang luyện tập sử dụng năng lực của họ.

"Bọn họ từ nhỏ sinh ra đã được huấn luyện những điều căn bản nhất, chúng ta thì lại chẳng biết đến gì khác ngoài sự nguy hiểm của Dị thú!" Hậu Khánh ngồi xuống bên cạnh, lẩm bẩm nói.

Nhật Hoàng nhìn cậu ta, ánh mắt dường như hiểu được ý nghĩ, liền cười nhạt đáp lại: "Cũng chỉ là hơn nhau ở điểm xuất phát mà thôi, điểm đến cuối cùng xem ai đi xa hơn mới là quan trọng đúng chứ?"