Chương 8: Thức Tỉnh Kép - Năng Lực Bộc Phát

Cực Hạn Dị Biến

Chương 8: Thức Tỉnh Kép - Năng Lực Bộc Phát

Chương 8: Thức Tỉnh Kép - Năng Lực Bộc Phát

Sau khi Vương Minh lôi kéo đám người còn lại rời đi, thì cũng vừa lúc tảng đá kia va chạm với nơi mà Nhật Hoàng đang đứng. Cậu ta khẽ nở một nụ cười lạnh buốt, nụ cười cho thấy sự khốc liệt mà cậu ta sắp phải đối mặt với nó.

Nhật Hoàng thả mình rơi xuống phía dưới, len qua khoảng cách trống giữa tảng đá lao đến và vách đá. Sau đó cơ thể cậu ta bắt đầu rơi tự do không hề có kiểm soát chút nào.

Một tay Nhật Hoàng cầm lấy con dao, mắt nhìn chằm chằm Thạch Nhân khẽ nói: "Chiêm ngưỡng thử món quà mà tao để dành từ đầu cho tới giờ đi!"

Đúng lúc này, từ trong người Nhật Hoàng, có hai cái bóng xuất hiện lơ lửng xung quanh cậu. Cả hai đều có hình dạng giống như quả cầu cỡ một quả bóng nhựa, một cái màu trắng tinh còn một cái lại đen kịt. Nhìn chúng giống như hai đoàn ma trơi vậy, rồi đột nhiên, theo sự khống chế của Nhật Hoàng, cái bóng trắng lao đến dung nhập vào bên trong con dao trên tay của cậu ta.

Ngay lập tức, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực kỳ kinh khủng phát ra từ con dao đó. Nó biến đổi thành một thanh kiếm ngắn trắng tinh, phảng phất chiếu rọi ra thứ ánh sáng hủy diệt chói chang.

Thạch Nhân gầm lên một tiếng khi thấy Nhật Hoàng đang lao xuống, hai bàn tay to lớn của nó nắm lấy những đá vụn dưới đất, sau đó lần lượt ném về phía cậu ta. Những viên đá vụn tỏa ra xung quanh giống như một cơn mưa đạn không hề có khe hở.

Nhật Hoàng đưa thanh kiếm ánh sáng ra trước mặt, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, lưỡi kiếm di chuyển tạo thành những đường chém ảo diệu vô cùng, khiến cho những mảnh vụn phía trước mặt hóa thành cát bụi hết.

Nhật Hoàng nhanh chóng rơi xuống gần đỉnh đầu của Thạch Nhân, vì nó vẫn chỉ đứng yên một chỗ ngày từ đầu nên việc xác định phương hướng để tiếp cận nó không quá khó khăn.

Đúng lúc này, cơ thể Nhật Hoàng đột ngột rơi chậm hơn nhờ vào trọng lực của cậu đã giảm mạnh. Sắc mặt Nhật Hoàng tái nhợt đi không còn chút sức sống nào do đã vận dụng hết khả năng trọng lực cho đòn cuối cùng này.

Cậu vứt bỏ thanh kiếm trên tay, nó liền hóa lại thành cái bóng trắng quay trở lại bên người. Thay vào đó là lấy ra khẩu súng được chuẩn bị sẵn, lần này cái bóng màu đen lao tới nhập vào trong đó.

Khẩu súng được bóng tối bao quanh, hóa thành một khẩu đại bác khổng lồ chĩa thẳng vào Thạch Nhân phía dưới. Ngay khi cơ thể Nhật Hoàng rơi xuống ở một mức nhất định, khiến cho nòng súng chạm vào đỉnh đầu Thạch Nhân.

"Chết đi!"

Một lời nói lạnh lùng vang lên, từ bên trong nóng đại bác bắn ra tia đen kịt. Nó không khiến cho Thạch Nhân bị nổ tung mà thay vào đó là hình thành nên một tấm màn đen dần dần lan rộng va bao bọc lấy cơ thể của nó.

Nói đúng hơn, thứ này giống như là một ngọn lửa màu đen hơn. Ngọn lửa không hề phát ra chút nhiệt độ nào bắt đầu hòa tan cơ thể Thạch Nhân khiến nó bắt đầu quấy loạn.

Bàn tay to lớn vung lên không may đánh trúng người Nhật Hoàng, đập bay cậu vào bên trong hang đá phía đối diện. Khẩu đại bác cũng biến mất, hai cái bóng đen trắng theo đó quay trở lại bên trong người của cậu ta.

Ngọn lửa màu đen vẫn đang đeo bám và thiêu đốt lấy Thạch Nhân khiến nó gầm lên tuyệt vọng. Nó vốn dĩ không có linh trí cao, lại cộng thêm quá coi thường sinh vật nhỏ bé giống như Nhật Hoàng, cuối cùng phải chịu kết cục như vậy.

Nhật Hoàng nằm bất động bên trong hang đá kia, ánh mắt mơ hồ nhìn ra bên ngoài thì đã thấy Thạch Nhân dần dần chết lụi, khóe miệng hiện lên một điệu cười thỏa mãn. Sau đó, cậu ta mơ hồ nhìn thấy hai cái bóng lơ lửng phía trên mặt, khẽ vươn tay chạm lấy chúng và một điều bất ngờ xảy ra.

Hai cái bóng đen trắng lập tức hòa làm một với cơ thể Nhật Hoàng, khiến cho lúc này cậu ta hóa thân thành một sinh vật hoàn toàn khác, có thể thấy được các dòng năng lượng quanh người cậu ta đang bắt đầu hội tụ lại.

Nhưng ngay sau đó, nguyên nhân vì đã hoàn toàn kiệt sức sau khi sử dụng quá nhiều năng lực trọng lực cùng với một cú đánh không hề nhẹ của Thạch Nhân, Nhật Hoàng đã mất đi ý thức của mình, để mặc cho hai cái bóng là năng lực thứ hai kia trong tình trạng bộc phát mãnh liệt.

Sau khi Thạch Nhân hoàn toàn bị hòa tan bởi ngọn lửa màu đen thì không khí xung quanh đã trở nên vô cùng yên tĩnh, sự yên tĩnh kéo dài trong khoảng thời gian hai ngày cho đến khi tiếng động phát ra từ bên trong hang đá đó.

Cơ thể Nhật Hoàng lúc này là một dạng năng lượng nửa đen nửa trắng hòa quyện cùng với nhau, chỉ có thể phân rõ tứ chi chứ không thể nhận biết được mặt mũi của cậu ta đâu nữa.

Hơn hết là, xung quanh đang có các dòng năng lượng mãnh liệt đang hội tụ vào cơ thể của cậu ta, dường như sự bộc phát của năng lực thứ hai còn chưa kết thúc đơn giản như vậy. Nó giống như chỉ đang bắt đầu thoát khỏi sự kiểm soát và tự ý cải tạo cơ thể Nhật Hoàng.

Một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cơ thể Nhật Hoàng bốc lên hơi nóng dữ dội, khiến cho đá ở xung quanh bắt đầu nóng chảy. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được rằng sắp sửa có một chuyện gì đó xảy ra với cái cơ thể kia một cách bất ngờ.

Quả đúng như vậy, dần dần cơ thể đó được định hình càng rõ nét hơn trước, bắt đầu lộ ra gương mặt quen thuộc của Nhật Hoàng. Sau đó là đến tay chân cùng toàn bộ cơ thể trong trạng thái trần chuồng.

Làn da cậu ta trở nên tràn ngập sức sống hơn, cơ thể dường như cũng cường kiện hơn chút ít, chỉ có sắc mặt thì vẫn là một dạng mệt nhọc bất cần đời như cũ, hai hốc mắt hơi hiện quầng thâm dường như trở thành điểm không thể xóa đi khỏi cậu ta.

Nhật Hoàng khẽ mở hai mắt, tự dưng cảm thấy phía dưới có chút nóng hổi thì vội nhìn xuống, gương mặt nhanh chóng rơi vào hoảng sợ vì cậu lại đang lơ lửng trên một biển dung nham nóng chảy.

"Đây là có chuyện gì? Cơ thể mình đang lơ lửng nhờ vào trong lực à?" Nhật Hoàng nhanh chóng phát hiện ra, rằng bản thân trong vô thức đã dùng đến năng lực trọng lực.

Sau đó cậu hơi chuyển ý nghĩ một chút, cơ thể liền theo đó mà trôi dạt ra khỏi vũng dung nham, xuất hiện bên ngoài hang đá. Nhìn thấy cảnh vật trước mặt có phần tồi tàn, Nhật Hoàng khẽ thở phào một hơi, lúc đó cậu nhìn thấy Thạch Nhân chết đi không phải là giả.

Thay vào đó, Nhật Hoàng khá ấn tượng với sự bộc phát từ năng lực thứ hai của mình. Hai chiếc bóng đen trắng đột nhiên xuất hiện lơ lửng quanh người cậu, kích thước đã nhỏ hơn, chỉ cỡ nắm tay mà thôi.

"Thực Thần!"

Trong đầu Nhật Hoàng đột nhiên truyền đến ý nghĩ như thế, khiến cậu ta nghĩ có lẽ đó chính là bản chất của loại năng lực này.

"Vậy thì gọi là năng lực Thực Thần! Một cái là Bạch Thần, một cái là Hắc Thần, như vậy cũng ngầu mà nhỉ?"

"Không những có thể nuốt chửng và thao túng các vật mà chúng nhập vào, còn khiến cho các vật đó biến đổi để thích ứng với thuộc tính của mình. Mà nếu như cho chúng nhập vào cơ thể bản thân, sẽ đem lại khả năng hấp thụ các năng lượng tự nhiên để khôi phục, mà còn có thể chiến đầu nữa!"

Trong đầu Nhật Hoàng đã nhận biết những thông tin đó từ khi vừa mới thức tỉnh nhưng đến tận khi đối đầu với Thạch Nhân thì cậu ta mới sử dụng đến chúng.

"Xem nào, bây giờ thì đi tìm bọn họ thôi, không biết đã qua bao nhiêu lâu rồi nữa?"

Nhật Hoàng khẽ thở phào một hơi, sau đó lại chợt nhận ra bản thân mình đang không có gì che chắn, nhìn quanh cũng không có bất cứ thứ gì cả. Nghĩ một hồi, cậu ta đột nhiên nảy ra ý tưởng sau đó cười thích thú.

Nhật Hoàng nhặt lên một chiếc lá cây to nhất, sau đó điều khiển Hắc Thần nhập vào bên trong chiếc lá, khiến cho nó biến hóa thành một tấm màn đủ rộng để bao phủ toàn thân cậu ta như một tấm áo choàng đen.

"Đi thôi nào! Giờ thì cũng chẳng còn gì phải sợ nữa!" Nhật Hoàng tỏ ra chút đắc ý, nhờ vào việc năng lực bộc phát mà cơ thể của cậu ta vừa được một lần cải tạo, khả năng thể chất cũng như thích ứng với năng lực tăng lên đáng kể so với ban đầu.

Tuy rằng không thể một phát mạnh ngay được nhưng cũng đã khiến cho thực lực của Nhật Hoàng tăng lên một khoảng đáng kể, ít nhất sẽ không chật vật khi chạy trốn khỏi đám Dị thú nữa.

Nhật Hoàng chốc lát đã di chuyển lên phía trên đỉnh vách đá ban đầu là con đường mà cả nhóm của cậu hoạch định sẵn. Sau đó, cậu ta nhìn ra khung cảnh phía trước mắt, vẫn chỉ toàn là rừng cây rậm rạp mà không có bất kỳ con đường cụ thể nào.

"Không lẽ bọn mình đã đi xa khỏi phạm vi an toàn xa đến như vậy sao? Nhìn mãi cũng không thấy dấu tích của con đường cũ đâu nữa!"

Nhật Hoàng đổ mồ hôi lạnh, khu vực an toàn mà cậu nhắc đến là một khu vực gần với Vành Đai trong phạm vi mười cây số, còn có cách gọi khác là Khu Trung Gian. Tuy nói là an toàn nhưng cũng không hẳn nếu so sánh với những người bình thường. Nhưng nếu so sánh với những người có năng lực mạnh mẽ thì đúng là nó an toàn thật, bởi vì đa phần đều chỉ có xuất hiện những Dị thú hạ cấp mà thôi, còn ít khi xuất hiện trung cấp giống như những con Ưng Xám trước kia.

Nhật Hoàng chạy băng băng trong rừng theo hướng về phía Đông như ban đầu, nhưng dù vậy thì cậu cũng không chắc là sẽ tìm được nhóm người Vương Minh, căn bản đường trong rừng rất có thể phát sinh thêm nhiều biến số khác mà không ai ngờ tới. Vậy nên cậu ta cứ thế mà chạy, khi nào bắt gặp Dị thú không thể đối đầu thì tránh né nhờ ẩn mình bằng chiếc áo choàng đen, khi nào gặp Dị thú yếu thì dừng lại chiến đấu nhằm rèn luyện tăng lên năng lực.

Mà sau khi cậu ta rời khỏi hang đá của Thạch Nhân được nửa ngày thì bỗng xuất hiện nhóm người lạ mặt tìm tới. Bọn họ mặc trang phục giống hệt như đồ của đặc chủng, trang phục giống với những kỵ sĩ đã từng mang những đứa trẻ đi qua khu rừng này.

"Thưa Đại Kỵ Sĩ, chỉ thấy dấu tích của Thạch Nhân và một vũng dung nham nóng chảy bên trong hang đá, ngoài ra không còn lại manh mối nào khác!" Một người bước đến trước mặt của một người đàn ông lực lưỡng báo cáo.

"Vậy là có kẻ đã ra tay tiêu diệt Thạch Nhân này, không biết là Hội Cứu Thế hay là…" Nói đến đây, người đàn ông lực lưỡng chợt ngừng lại, ánh mắt sáng lên nhìn về một phía đằng xa, chốc lát tỏ vẻ tức giận quát tháo: "Lũ vô pháp, dám ngang nhiên cướp đoạt Hạt Giống Kỵ Sĩ của chúng ta! Tất cả cùng ta đi tìm bọn hắn!"

Còn chưa hiểu gì, người đàn ông đã tức tốc nhảy lên phía trên cao, một bước nhảy được hỗ trợ bởi năng lượng xanh dương thẫm dưới chân, khiến ông ta vượt qua vách đá năm mươi mét một cách dễ dàng, sau đó tiếp tục chạy theo hướng mà bản thân vừa nhìn thấy.



Sau khi tách ra khỏi Nhật Hoàng, nhóm bốn người gồm Vương Minh, Hậu Khánh, Hoàng Khánh Long và Liễu Vân Tiên không ai có ý định đi tiếp mà thay vào đó là tìm một khu vực yên tĩnh gần đó để chờ đợi động tĩnh.

Thế nhưng đúng lúc này, phía trước họ xuất hiện một đàn sói, nhưng bọn chúng lại đều chỉ có một con mắt to tướng ngay giữa mặt và bộ lông màu đỏ như máu. Đổi lại, đàn sói này con nào cũng đều có kích thước lớn hơn bình thường nhiều lắm, so ra cũng phải to ngang một con hổ bình thường.

Chúng có khoảng hai mươi con và bắt đầu gầm gừ, chậm rãi tản ra bao vây bốn con mồi phía trước lại. Con đầu đàn có vẻ là con lớn nhất, mất đi một cái tai bên trái khiến nó trông càng thêm nổi bật.

"Không được rồi, chúng ta phải tìm hướng khác chạy thôi! Đàn Huyết Lang đều là Dị thú hạ cấp nhưng trí thông minh hơn xa những loại khác, chúng cực kỳ nguy hiểm!" Liễu Vân Tiên là người hiểu biết nhiều nhất ở đây, cô nhanh chóng cảnh báo cho những người còn lại.

"Đáng chết! Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, còn Nhật Hoàng bên kia thì sao? Không lẽ lại cứ bỏ mặc cậu ta như vậy?" Hoàng Khánh Long lúc này cũng đang cực kỳ khó chịu lên tiếng. Cậu ta là người hiếu chiến nhưng ngay thẳng, chắc chắn sẽ không thể không quan tâm tới Nhật Hoàng cho được.

Nhưng một bên khác, Vương Minh, người dường như là bạn thân nhất với Nhật Hoàng lại nói: "Chúng ta tìm đường chạy đi thôi! Tôi không muốn khi cậu ta tìm ra chúng ta thì chỉ thấy những khúc xương trắng.

Có vẻ như sau từng ấy chuyện, tính cách của Vương Minh dần dần xuất hiện sự thay đổi, cậu ta đã không còn suy nghĩ bát nháo giống như khi trước nữa mà hoàn toàn nghiêm túc hơn hẳn.

Hậu Khánh ở bên cạnh trông thấy vậy cũng liền gật đầu, sau đó đưa ra ý tưởng: "Bọn chúng có số lượng đông nhắm vào chúng ta nên cứ thế đối đầu là không thể. Tôi nghĩ nên tìm một điểm mù sau đó tách nhau ra trước, phân tán số lượng của chúng cũng khiến việc xử lý dễ dàng hơn nhiều!"

Nhưng kế hoạch này có điểm yếu, đó chính là trí tuệ của đàn sói, nếu như chúng chỉ đuổi theo một người thì sẽ cực kỳ nguy hiểm cho người đó. Hơn nữa hiện tại đàn sói đang bao vây xung quanh, rất khó để chạy được.