Luân Hôi Chúa Tể, Đạo Tổ Pháp Thiên

Chương 1: Gặp gỡ

Chương 1: Gặp gỡ

Một nhóm năm sáu người đang truy sát một người nào đó..

"Hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó thoát!"

* * *

Tại một vách núi cao trăm trượng, một người với khuôn mặt điển trai, phong thái thư sinh nho nhã, mái tóc trắng khí khái tiên nhân đang ra sức thoát thân dưới sự truy sát của nhóm người thần bí.

Khi người với dáng vẻ thư sinh đó chuẩn bị bay qua vách núi, thì phía sau có một cây trường thương đột nhiên xuất hiện giữa không trung và lao nhanh đuổi theo. Cây thương cứ như sống dậy, mặc cho người kia có né tránh đến đâu thì nó vẫn truy sát ở phía sau.

Sau vài lần tránh né nhằm thoát ly, cây thương đột nhiên tăng tốc, vì quá bất ngờ không đoán được, người kia đã bị nó đâm thẳng vào vai trái.

Vai trái của người kia bị xé toạc một mảng lớn, máu tươi theo miệng vết thương chảy xuống. Người kia ngã quỵ trên đất, miệng không ngừng nôn ra máu..

"Tại sao lại truy sát ta?"

* * *

Một người toàn thân mặc khải giáp, tay cầm trường thương còn đang dính máu, gương mặt thì nghiêm nghị, từ sau lưng đám người bước lên trước và lên tiếng:

"Ai da.. Sắp chết nên muốn biết tại sao lại chết?"

"Các ngươi mau đến lấy mạng hắn cho ta.."

Đám người lao lên không do dự.

Nam tử mặc dù bị thương nặng vẫn gắn gượng chống cự;

Một mình chống cự lại 5-6 người, vả lại trên người còn mang thương nên khó có thể chống đỡ lâu. Sau vài phút trôi qua, người kia bị đẩy lùi, toàn thân vết thương suất hiện chi chít, trên khuôn mặt lộ rõ vẽ mệt nhọc.

"Ta với ngươi không cừu không oán.. vậy vì lý do gì.. Thần Thương?"

Nam tử tay cầm trường thương liếc nhìn, miệng cười khẩy đáp lời:

"Thần Khải.. quả thật, ta và ngươi không có ân oán.. nhưng để ngươi sống sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của Thần tộc ta.. nên ngươi sống đến đây là được rồi!"

"Các ngươi lui ra cho ta.."

Nhận thấy Thần Khải có dấu hiệu chống dỡ không nổi, Thầy Thương liền cướp lấy cơ hội và lao lên.

Thần Thương tay cầm một cây thương kim sắc, mang sát khí khủng bố, hắn lao nhanh và đâm thẳng đến trước Thần Khải. Vì tốc độ quá nhanh không tránh kịp Thần Khải đã bị đoạn một tay, máu tươi tuôn ra không ngừng.

Khuôn mặt Thần Khải nhăn lại:

"Đã đến nước này thì không có suy nghĩ nhiều nữa.. ta có chết cũng sẽ kéo theo các ngươi cùng đi!"

Thần Khải cũng biết hiện tại khó lòng mà chạy thoát, đường nào cũng là con đường chết nên hiện tại chỉ còn cách tự bạo, mặc dù chắc chắn không giết được Thần Thương nhưng ít nhiều sẽ kéo theo được vài người đệm lưng. Trước khi chết như vậy cũng đáng.

Thần Khải đứng yên, bắt đầu vận nội lực..

Nhận thấy xung quanh Thần Khải đang dần hội tụ một lượng lớn năng lượng, Thần Thương trừng mắt thốt lên:

"Ngươi muốn đồng quy vụ tận thật sao? Ngăn hắn lại.."

Mặc cho đám người đang lao đến, Thần Khải vẫn đứng yên để dồn nén lực lượng trong thân thể.

Sau thoáng chóc, lực lượng bộc phát ra khí thế kinh người thiêu đốt nhục thân Thần Khải;

"A.."

Thân thể Thần Khải bị xé nứt từng mảnh, máu tươi chảy ra từ những vết nứt trên thân cũng bị thiêu đốt làm cho bốc hơi, nhìn rất khủng bố.

Thần Khải cười lớn: "Haha.. Ngăn ta?"

"Ngăn được sao.. Haha, hẹn gặp các ngươi trên đường Hoàng Tuyền!"

Trong chốc lát tiếng oanh minh vang lên chói tai, thiên địa chấn động, tiếng bạo liệt vẫn lan khắp vách núi cao trăm trượng.

* * *

"Đáng ghét! Cho đến chết vẫn muốn làm gai trong mắt ta.."

Thần Thương lau đi vết máu trên khóe miệng, khải giáp trên người vỡ vụn, khuôn mặt có vẻ nhợt nhạt đi.

"Thiếu gia.. Ba người không phòng bị kịp.. đã chết!"

Thần Thương đưa tay lên ra hiệu cho người kia ngắt lời, hắn nói:

"Chuyện hôm nay an bài thỏa đáng cho ta.. Sắp tới ta sẽ bế quan khá lâu nên không phải chuyện quan trọng thì nhất định không được làm phiền."

"Vâng.."

Đám người quay người rời đi.

* * *

Tại tiểu tiểu thế giới được gọi là Trái Đất;

"Lại thua sao? Trận thứ 10 rồi đấy.. chắc phải đổi game thôi.. Haizz"

"Tài Khoản VIP tối thượng rồi mà vẫn không thắng được.. Đùa nhau sao?"

Thanh niên đang than phiền này tên Chu Vĩ Phàm, hắn là một tên suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào máy tính, không việc làm, không người thân. Vĩ Phàm có ngoại hình tầm thường, suốt ngày hắn không rời khỏi phòng nữa bước nếu gọi bằng ngôn ngữ hiện tại chắc là NEET (những người không có công việc, ít giao lưu bên ngoài và không rèn luyện, một người thất bại)

"Cũng may mình trúng số nên bây giờ không cần lo lắng làm gì cho mất công, chỉ việc sống tới hết đời thôi."

"Đúng rồi! Hôm nay là ngày Tiên Kiếp ra bản phát hành game nhỉ? Vĩ Phàm này đã chờ gần 5 năm rồi.. lần này phải đi ra ngoài mới được.."

"Cũng gần 5 năm rồi ấy nhỉ! Haizz.."

* * *

Thành phố nhộn nhịp, những tòa nhà cao tầng đua nhau mọc lên như nấm, dòng người đông đúc, phương tiện di chuyển hiện đại, nhìn vào liền nhận ra đây là thấy một thành phố rất phát triển.

Vĩ Phàm di chuyển trên đường với vẻ mặt hớn hở, trên tay hắn cầm đĩa game với suy nghĩ trong đầu là phải về thật nhanh để thưởng thức siêu phẩm này.

Tuy nhiên, khi đang băng qua đường một chiếc xe tải không biết từ nơi nào lao với tốc độ cực nhanh đâm vào anh ta.

Vì chiếc xe chạy quá nhanh nên Vĩ Phàm liền bị đâm trực diện,

"Đừng bảo là, một thanh niên sắp tròn 25 tuổi, chưa vợ, không con, cũng như vẫn còn trinh phải chết hay sao? Đừng đùa chứ.."

* * *

Vĩ Phàm hét lớn giữa đường:

"Không.. Không.. Chân mình? Tay mình?"

Đám người xung quanh nhìn hắn với vẻ hiếu kỳ, Vĩ Phàm đỏ mặt, luống cuống sờ soạn toàn thân.

Khi nhận ra viễn cảnh ban nảy chỉ là ảo giác, hắn thở phào:

"May quá.. không có sao.. vậy hồi nảy chỉ là tưởng tượng sao?"

Hắn bỏ qua suy nghĩ đó và tiếp tục băng nhanh qua đường.

* * *

Vĩ Phàm về nhà vẫn hoạt động như thường ngày, ăn rồi lao vào chơi game, chơi kiệt sức thì lại lăn ra ngủ.

* * *

"Quá tuyệt!"

"Không uổng công chờ đợi, game quá tuyệt vời!"

"Mà.. chuyện hồi sáng là sao nhỉ? Có cảm giác rất thật mà thật thì đáng ra mình phải chết rồi.."

"À.. Mà từ khi nào trên cổ mình đeo dây chuyền ấy nhỉ?".

Vĩ Phàm tự nói với chính mình thì phát hiện trên cổ hắn đang đeo một sợi dây chuyền, hắn quan sát;

Sợi dây chuyền với màu vàng đục, dây chuyền được bao bọc bởi những ký tự và hoa văn phức tạp. Trên sợi dây được đính một viên hồng ngọc tinh sảo.

"Quái lạ.."

Khi hắn đưa tay chạm vào viên hồng ngọc thì một luồng sáng từ viên ngọc tỏa ra, bao khỏa lấy toàn thân hắn.

"Chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra?"

Hắn ngã lăn ra và bất tĩnh.

* * *

Vĩ Phàm tỉnh lại, hắn mỡ từ từ hai mắt và gắng gượng đứng lên, hắn nhìn xung quanh rồi đột ngột thét lên:

"Nơi này là đâu? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Cậu ta thét lớn để muốn kiểm chứng điều gì đã xảy ra với mình.

Trước mắt, cậu ta đang đứng ở một khoảng không trắng toát không thấy điểm kết thúc.

"Ngươi có thể bớt làm ồn được không?"

Bổng nhiên, phía trước Vĩ Phàm suất hiện một luồng nguyên khí màu vàng nhạt hình cầu, bay lơ lửng.

Vĩ Phàm ngạc nhiên, hắn đưa tay lên tự véo má mình và hét lên: "Á á.. Ngọa tào"

"Đúng là không biết ý tứ" luồng nguyên khí thần bí thốt lên

Vĩ Phàm đứng ngốc trệ;

"Mơ?"

Trong đầu Vĩ Phàm hết sức mơ hồ, hắn không phân biệt được đây có phải là mơ hay thật, hay là vì chơi game quá nhiều nên bản thân hắn trở nên thần kinh rồi..

"Ngươi gọi.. Ngươi là cái quái gì?" Vĩ Phàm lùi vài bước, miệng hắn lắp bắp hỏi.

Quả cầu năng lượng di chuyển qua lại, không ngừng tiến đến Vĩ Phàm và nói:

"Ta không có thời gian giải thích.. ngươi chỉ cần chạm nhẹ vào ta ắt sẽ biết"

"Có quỷ mới tin người, lỡ ta chạm vào ngươi, ngươi đoạt xá thân thể của ta thì.. thì ta phải làm sao?"

Vĩ Phàm lùi lại, vừa run rẩy vừa chỉ vào quả cầu đang lơ lững nói;

Không biết có phải Vĩ Phàm hay xem và đọc truyện huyền bí, hay là trực giác đã mất bảo cậu ta rằng: Quả cầu bay lơ lững này không bình thường và mang cho cậu ta một cảm giác lo sợ;

Như là một phàm nhân đang đứng trước một vị thần tiên, áp lực mà người phàm mắt thịt như cậu nhìn không thấu.

"Haizz.."

"Thôi được! Ta gọi Thần Khải.. Ta không phải là người ở thế giới này và bộ dạng ngươi thấy hiện tại chỉ là hồn phách của ta mà thôi."

Thần Khải nhận thấy được thanh niên này đang phòng bị và không có thiện cảm gì với hắn, nên đã quyết định mỡ lời trước.

* * *

Lưu ý: Vĩ Phàm vào 4 năm trước may mắn trúng số nên có một khoảng tiền khá lơn, gần 100 tỷ VNĐ.

5 năm trước, Vĩ Phàm gặp một biến cố đó cũng là lý do anh ấy trở thành kẻ lười biếng mê game như hiện tại.. Sau này chuyện đó sẽ được bật mí.

Hy vọng mọi người đọc ủng hộ cho tác phẩm mới của mình. Truyện được viết theo phong cách đơn giản