Chương 1: xuyên qua.

Luân Hồi Chi Chủ

Chương 1: xuyên qua.

Mở ra mông lung ánh mắt, Lê huy ánh mắt có chút mê mang, đã ba ngày trôi qua, nhưng hắn cũng không biết đây là mộng hay chân thực.

Lê huy trước kia sống trên địa cầu, nước Việt Nam, là một bác sĩ đông y không chuyên, ở cái thời đại mà nội tạng còn có thể nhân tạo để cấy ghép, miếng cơm manh ao đối với hắn còn là một vấn đè.

Nhưng sau một đêm, cuộc sống của hắn dường như đảo lộn, đi đến một xa lạ thế giới, xa lạ thân thể, đối với thế giới không biết cùng lạ lẩm trở thành nổi sợ hãi, hắn cảm giác như mình cùng thế giới tách biệt ra vậy.

Nhắm mắt lại, hắn dường như muốn mở mắt ra đây chỉ là một giấc mộng vậy, nhưng mọi thứ vẫn như cũ, rách nát ngôi nhà tranh, và bộ chỉ có sáu bảy tuổi thân thể, nói cho hắn đây là thực sự.

Sau bao nhiêu lần xác nhận, tính cách được coi là lạc quan hắn cuối cùng cũng tiếp nhận sự thực này, hắn xuyên qua, chỉ vì một cuộc đùa dai mà hắn xuyên qua thế giới này.

Thế giới này tên là Chính Dương Đại Lục, là người tập võ thế giới, cường đại võ giả có thể phiên giang đào hải, thế giới này, người mạnh là vua, cường giả quyết định quy tắc.

Lê huy xuyên qua một kẻ mồ côi tên là Vô Danh thân thể, không phải tên là Vô Danh, mà là không có tên nên mọi người gọi là Vô Danh.

Nơi này gọi là bắc sơn thôn, Vô Danh chính là trong thôn một lão già nhặt về, từ nhỏ chính là ăn cơm bách gia mà sống, ngôi này nhà tranh chính là trong thôn người giúp hắn dựng lên.

Cái đói đưa hắn từ trong suy tư tỉnh dậy, sờ một chút đói mèo cái bụng. Lê huy, không Vô Danh, trong lòng có chút khổ sở, là một người hiện đại, hắn cũng có sự kiêu ngạo của mình, hắn không cho phép mình cầm bát đi xin ăn. Nhưng với một bộ sáu bảy tuổi thân thể, muốn một mình kiếm thức ăn là rất khó.

Đứng dậy, cố nén đói bụng mang đến cảm giác suy yếu, Vô Danh đứng dậy, ra khỏi nhà lá.

' một, hai, một, hai...'.

Nghe được phía xa truyền đến tiếng huyên náo, Vô Danh trên mặt thoáng qua nét hâm mộ, chỉ thấy phía xa chính là một đám sáu bảy tuổi hài tử đang luyện quyền.

Ở Chính Dương Đại Lục, chỉ có đạt tới chín tuổi, thân thể thuộc tính hoàn toàn hoàng thiện, mới có thể thu nạp linh khí tu luyện võ đạo. Nhưng ở tuổi nhỏ tôi luyện thân thể, ngày sau tu luyện làm ít công to, không giống những khác hài tử, Vô Danh cũng không có điều kiện tốt tôi luyện thân thể, phải biết rằng tôi luyện thân thể không những cần dinh dưỡng đầy đủ, còn cần lượng lớn dược liệu, Vô Danh chính mình bữa ăn cũng phải lo, chứ nói chi là tôi luyện thân thể.

Hơi thở dài, hắn quay người hướng bắc sơn phương hướng đi.


Bắc sơn, chính là bắc sơn thôn sau lưng một ngọn núi, bắc sơn thôn chính là lấy tên ngọn núi này làm tên, ngọn núi này chính là đựa vào man hoang sơn mạch lằn ranh, trong đó dược liệu phong phú, bắc sơn thôn hơn phân nửa người chính là dựa vào bắc sơn mà sống.

Trong bắc sơn tài nguyên phong phú, nhưng cũng không thiếu nguy hiểm, lấy Vô Danh bây giờ thực lực, vào sâu trong bắc sơn có lẽ là chịu chết, còn ngoại vi thì gần thôn nên sẽ an toàn hơn, nhưng hổ báo loại giả thú sẽ thường xuyên ở ngoại vi đi dạo, đối với đã luyện thành võ công võ giả. hổ, báo loại này dã thú đối với bọn họ không có lực uy hiếp chút nào, nhưng đối với Vô Danh cũng là cực đại nguy hiểm, nên hắn cũng cẩn thận từng ly từng tí một.