Chương 3: truyền thừa.
Nhìn cửa hang có người làm ra vết tích, Vô Danh trong mắt lóe lên một tia thận trọng, lúc này chỉ thấy hắn lấy lên một tảng đá ném vào trong động.
'' vèo...vèo... ''.
Nhìn trong động bay ra một loạt mủi tên, hắn trong mắt thận trọng tăng thêm vài lần, lúc này hắn thấy trong động không có cơ quan gì sau, hắn mới sử dụng dị năng, phong bế lại lỗ chân lông, nín thở từ từ đi vào trong động.
Đi vào trong động, hắn lúc này mới thở ra một hơi, lúc này hắn mới có thời gian quan sát bên trong động, chỉ thấy đây là một cai dài khoảng hai ba mét thạch thất, bên trong chỉ có một bộ khô lâu ngồi dựa vào tường, phía trước khi khô lâu là một cái bồ đoàn, trên tường có nguệt ngoại chữ viết.
Vô Danh tiến lên nhìn chỉ thấy trên tường có ghi '' hữu duyên giả, lạy ba lạy, bái ta vi sư, nhận ta truyền thừa ''.
Nhìn trên tường chữ viết, Vô Danh ngẩn người hồi lâu, lúc này mới tiến lên, lật lên bồ đoàn, chỉ thấy bồ đoàn bên dưới có một cơ quan, hắn dùng súc nhấn vào ba cái.
Là một người hiện đại, những tiểu thuyết huyền ảo hắn dĩ nhiên là từng xem qua, những tình huống thế này hắn cho dù không biết cũng sẽ đoán được một hai.
'' oanh oanh... ''.
Hắn vừa mới nhấn xong cơ quan lần thứ ba, chỉ thấy cả thạch thất rung lên, bức tường phía sau mở ra một cái khe, đột nhiên có một vật từ trong khe rơi ra, hắn tiến lên trước nhìn thì thấy đó là một phong cách cổ xưa chiếc nhẫn, và một phong thư.
Bỏ chiếc nhẫn qua một bên, Vô Danh lật phong thư ra xem, phong thư được làm bằng vải chất, bên trên là đại lục này chữ viết, lúc trước hắn cũng học qua.
Nhìn trong tay phong thư, Vô Danh từ từ đọc: '' lão phu Lăng Vân tử, là cửu phẩm môn phái Lăng Vân tông một đời lão tổ, may mắn đoạt được một môn linh cấp công pháp mà bị người phản bội, bị tam đại cửu phẩm môn phái vây công, cuối cùng môn phái tận diệt, lão phu mang theo Lăng Vân tông truyền thừa may mắn thoát khỏi, nhưng thương thế quá nặng, biết không sống được bao lâu, nên để lại truyền thừa ở đây. Hữu duyên giả, lão phu truyền thừa để trong chiếc nhẫn trữ vật, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể, ngày sau tu có thành tựu, giúp ta giết Xích Dương tử tên phản đồ này, nếu như không được thì hãy giúp ta Lăng Vân tông truyền thừa tiếp... ''.
Để xuống lá thư, hắn quay người lại hướng khô lâu cúi người một cái, nói: '' nếu như nhận được tiền bối truyền thừa, ngày sau ta sẽ giúp tiền bối báo thù ''.
Đem Lăng Vân tử an táng xong, Vô Danh mới đem chiếc nhẫn trữ vật lấy ra, nhìn phong cách cổ xưa chiếc nhẫn, hắn hơi trầm ngâm một lát, sau đó cắn ngón tay, lấy máu tươi nhỏ lên chiếc nhẫn, chỉ thấy chiếc nhẫn trên hoa văn lóe lên màu máu ánh sáng, lúc này hắn mới cảm giác chiếc nhẫn như thân thể một bộ phận, hắn có thể chứng kiến một cái căn nhà lớn nhỏ không gian nằm trong chiếc nhẫn, bên trong không gian tràn đầy thư tịch cùng thẻ ngọc các loại.
Hắn lúc này chú ý chính là không gian trung tâm để bốn cái thẻ ngọc, tâm niệm vừa động bốn cái thẻ ngọc suất hiện trong tay hắn, Vô Danh đưa mắt nhìn thì thấy từng theo ngọc đều có ghi lại, huyền cấp trung phẩm hỏa hệ công pháp [xích dương quyết], huyền cấp cao cấp võ kĩ [Lăng Vân bộ], huyền cấp đỉnh cao không thuộc tính công pháp [Lăng Vân kiếm khí], linh cấp thượng phẩm công pháp [Thất Tinh Quan Tưởng Pháp].
Bỏ qua trong tay ngọc giản, Vô Danh bắt đầu xem trong không gian các loại thư tịch, hắn bây giờ thường thức võ đạo thật quá ít, một số võ đạo thường thức cơ bản cũng không biết, nên bây giờ chuyện cơ bản không phải nghiên cứu những cao thâm công pháp, mà là đền bù kiến thức của mình trước, nếu không tu luyện lạc lối thì muốn bắt đầu lại cũng không được.
Vô Danh trước kia trí nhớ cũng rất tốt, từ khi có được dị năng thì trí nhớ tăng thêm một bậc, đã gặp qua là không quên được, bởi vậy những thư tịch này hắn chỉ cần lật sơ qua sẽ ghi nhớ trong đầu, hơn bốn tiếng đồng hồ qua đi, hắn mới duỗi người một cái, sau đó đứng dậy, đi ra hang chỗ hồ cá.
Lúc này hắn cũng đại khái biết thế giới này một số thường thức cơ bản, tại chính dương đại lục võ giả chia làm nhiều cảnh giới, nhưng bây giờ hắn chỉ biết năm cảnh giới: Chân mạch cảnh, Chân hải cảnh, Ngự không cảnh, Pháp tướng cảnh, Vạn tượng cảnh..., mỗi cảnh giới chia làm thượng, trung, hạ ba tiểu tầng thứ.
Trên đại lục thế lực chia làm cửu phẩm tầng thứ, cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm cao nhất, trên nhất phẩm là thánh địa, Lăng Vân tông chính là một cửu phẩm môn phái, nhưng dù vậy cũng là bá chủ một vùng.
Lúc này Vô Danh chính lấy ra [Thất Tinh Quan Tưởng Pháp] ngọc giản, để ngọc giản kề sát mi tâm, từng luồn huyền ảo tin tức đưa vào hắn trong đầu, đây chính là [Thất Tinh Quan Tưởng Pháp] tu hành khẩu quyết, bình thường công pháp chỉ đến chín tuổi, thân thể thuộc tính dần dần lộ ra mới có thể tu luyện được, nhưng [Thất Tinh Quan Tưởng Pháp] không giống, là một môn tu luyện tinh thần công pháp, không có nhiều hạn chế như vậy, chỉ cần có thể lĩnh ngộ, thì một người bình thường cũng có thể tu luyện, nhưng lĩnh ngộ một bộ tinh thần công pháp đâu có dễ như vậy, phải biết rằng, tu luyện tinh thần công pháp phẩm cấp thấp nhất là linh cấp, một bộ linh cấp công pháp ở thất phẩm, lục phẩm tông môn đều là hiếm thấy, những bộ linh phẩm công pháp đều dính một chút thiên địa áo nghĩa, chỉ có Ngự không cảnh mới đem thiên địa áo nghĩa nắm giữ một hai.
Bình thường công pháp chia là hoàng, huyền, linh, địa, thiên mấy cấp bậc, cấp bậc càng cao càng huyền ảo khó lĩnh ngộ, ở Chính Dương Đại Lục, chỉ có những thiên tài tuyệt thế mới từ nhỏ tu luyện tinh thần công pháp, nếu hắn lĩnh ngộ được công pháp này, chính là bước lên võ đạo đỉnh phong bước đầu tiên.
Nhìn trong đầu huyền ảo văn tự, Vô Danh hơi ngẩn người, lúc này hắn chỉ thấy mình ý nghĩ dị thường thông suốt, trong đầu như có thanh tuyền chảy suối, từng cái tối nghĩa văn tự bị hắn dễ dàng hiểu ra.
'' chẳng lẽ đây chính là xuyên qua phúc lợi '': hơi nghĩ ngợi, Vô Danh tiếp tục đắm chìm vào tu luyện bí pháp trong.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, hắn mở mắt ra, trong mắt có một tia hiểu ra: '' câu thông thất tinh, mượn thất tinh chi lực, rèn luyện tinh thần ''.
Nhìn công pháp huyền diệu, Vô Danh cũng nhao nhao muốn thử, chỉ thấy hắn ngồi xếp bằng xuống, trong lòng mặc niệm [Thất Tinh Quan Tưởng Pháp] khẩu quyết, trong đầu ý niệm như bay lên, vượt qua mênh mông tinh không gặp gỡ một vĩ đại tồn tại, tại trong đầu hắn lúc này, một viên tinh thần hư ảnh nổi lên, mênh mông uy áp đè nặng lên hắn thức hải, tại khổng lồ uy áp trước mắt, hắn tinh thần như bị nén lại không ngừng co rút lại, lại càng phát ra vững chắc, tinh thần hải của hắn tại uy áp rèn luyện dưới không ngừng mà lớn mạnh.
Vô Danh từ trong tu luyện tỉnh dậy, mở mắt ra, trong mắt lóe lên một đạo ánh sao, hắn không nhịn được lẩm bẩm: '' [Thất Tinh Quan Tưởng Pháp] không ngờ huyền diệu, ta mới đem luyện đến nhập môn mà cảm giác tinh thần cường đại hơn gấp đôi có thừa, [Thất Tinh Quan Tưởng Pháp] trong đầu ngưng tụ ra một đạo ngôi sao hư ảnh là nhập môn, ba đạo là tiểu thành, sáu đạo là đại thành, còn bảy đạo là viên mãn, ta dùng một ngày tu luyện đến nhập môn, nhưng càng về sau càng khó, nhưng chắc một năm có thể tu luyện tới viên mãn, là thời điểm nên trở về ''.
Lúc này Vô Danh xoay người đứng dậy, từ từ đi ra ngoài, chỉ thấy bên ngoài hang gấu xám đã không thấy, hắn lấy một tảng đá chặn lại cửa hang, sau đó lấy một chút cây cỏ ngụy trang, lúc này mới yên tâm trở về bắc sơn thôn.
Trên đường về, tuy rằng đôi khi gặp nguy hiểm, nhưng bằng vào cường đại tinh thần lực, hắn dễ dàng tách ra, tuy rằng như vậy, nhưng khi về đến nhà, hắn cũng không cấm thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, hắn trông thấy một lão già đứng ở trước cửa, lão già này Vô Danh cũng không xa lạ gì, đúng là nhặt hắn về lão già kia.
Hắn tiến lên trước chào hỏi: '' phúc bá, người đến đây làm gì? ''.
Nhìn thấy Vô Danh đi tới, phúc bá thở phào nhẹ nhõm, quan tâm hỏi: '' Vô Danh, ngươi đi đâu từ hôm qua đến giờ, ta lo lắng cho ngươi muốn chết? ''.
Nhìn mặt mũi tràn đầy đầy ân cần phúc bá, hắn trong lòng ấm áp, kiếp trước hắn sống khá khép kín, bạn bè không nhiều lắm, gia đình lại bận rộn kiếm tiền, một tuần chỉ gặp nhau một hai lần, cho nên cảm giác như vậy hắn cũng chưa từng có.
'' có người quan tâm cảm giác thật tốt '', hắn không nhận được thì thào.
'' Vô Danh, con nói cái gì ''.
'' à, không có gì hết! ''.
'' chắc là đói bụng lắm đúng không?, ta có mang màn thầu cho con đây ''.
'' dạ, con cảm ơn ''.
'' đứa nhỏ này, ăn từ từ thôi, kẻo mắc nghẹn ''.
''...''
''...''
''.....''.