Chương 36: Kịch chiến(hạ)

Long Kiếm Chân Nhân

Chương 36: Kịch chiến(hạ)

Chương 36: Kịch chiến(hạ)

Giờ phút này, sau khi phun sử dụng tinh huyết bản thân để chữa trị lớp cốt giáp quanh người, tên đầu trọc khuôn mặt tái nhợt đi một phần. Gã nhìn qua Lục Thiên, thấy gương mặt Lục Thiên vẫn hồn hào, không có chút gì gọi là mất sức

Nhìn thấy đối phương sinh lực dồi dào như thế, nhưng gã lại không tin Lục Thiên sau khi thi triển liên tục hai loại pháp thuật kia lại có thể còn sung mãn như thể hiện bên ngoài như vậy được. Hắn cho rằng Lục Thiên đang cố ý tỏ ra vẻ để đánh lừa hắn.

Nhưng thật chất hắn đã sai lầm, Lục Thiên không hề tốn quá nhiều pháp lực. Hắn đã luyện tập pháp thuật này từ khi hắn còn chưa tiến nhập Thiên quỷ tông, tính chính xác thì cũng được 8 năm. Cộng với bản thân pháp lực dồi dào, nhờ vào năng lượng do lam thạch phát ra, hắn coi như pháp lực gấp hơn 2 lần người bình thường trở lên.

Lòng mang suy nghĩ như thế, tên đầu trọc lúc này quyết sử dụng hết sức, thậm chí vận dụng bí thuật để tăng cường thực lực, cho dù có để lại hậu họa nhưng nếu vào 10 vị trí đứng đầu thì lợi còn nhiều hơn hại.

Chỉ thấy gã tiếp tục phun ra một ngụm tinh huyết, nhưng lần này ngụm tinh huyết lại hóa thành màu đen, rồi sau đó nó ngưng tụ xung quanh cánh tay của hắn, làm cho cánh tay xuất hiện linh văn đen xì.

Một tiếng hét to vang lên, một đấm của hắn tung vào hư không hướng về Lục Thiên, nhưng điều không ngờ là vừa tung quyền, xung quanh hình thành hắc khí, luồng hắc khí này hóa thành lốc xoáy man theo uy lực kinh người hướng về Lục Thiên

Không khí xung quanh bị xé rách, một luồn kình lực đang muốn đánh thẳng vào thân thể lục Thiên thì bỗng trước mặt Lục Thiên xuất hiện một tường băng dày vài xích(1 xích = 33 cm) cản lại luồng kình lực kia.

Tường băng rạn nứt nhẹ, còn luồn kình lực do hắc khí tạo ra bị bắn ngược ra. Tên đầu trọc thấy thế thì kinh hoảng ra mặt. Còn Lục Thiên thì than nhẹ, hắn đang muốn che dấu thêm, nhưng tên này lại ép hắn phải thi triển Băng thuật để phòng ngự.

Nếu đã bị lộ thì hắn đành sử dụng vậy. Lúc này Lục Thiên mới tiếp tục thi triển Băng thuật, bức tường băng trước mặt hóa thành một cây khối băng cầu to lớn bay đến đối phương

Một tiếng ‘ầm’ vang lên, tên đầu trọc bị băng cầu đánh trúng thân thể, tu có cốt giáp hộ thân, nhưng man lực quá lớn, làm cho gã bị đánh bay ra khỏi lôi đài, miếng phun ra vài ngụm máu. Bộ cốt giáp rạn nứt chằng chịt, rồi vỡ gần hết.

Đệ tử quan sát xung quanh quan sát chỉ biết chết lặng, không ai có thể nói gì, trận chiến này có thể nói là quyết liệt, hai bên đều tung ra những thủ đoạn kinh người

Vị chưởng môn Thiên quỷ tông luôn quan sát hết mọi chi tiết của trận chiến, lúc này mới quay qua hỏi:

"Mọi người cảm thấy trận chiến như thế nào?"

Sau một lúc suy nghĩ, một vị linh sư họ Viêm, chính là sư phụ của Tô Minh mới mở miệng:

"Cả hai người này đều có thực lực để vào 5 vị trí đầu. Tên đệ tử đầu trọc kia tuy kém hơn một chút, nhưng thủ đoạn phi thường, còn luyện thành Ngự cốt đại pháp, quả là một bất ngờ. Còn tên Lục Thiên kia thì không cần bàn cãi. Tu luyện hai loại pháp thuật cấp thấp đến cảnh giới đại viên mãn thì chưa nói, ngay cả Băng thuật này, đường đường là một pháp thuật cao cấp cũng có thể tu luyện đến trình độ này. Ngay cả đệ tử Tô Minh của ta cũng chưa chắc là đối thủ của hắn"

"Xem ra Lục Thiên quả là có tư chất lĩnh ngộ thiên tài thì mới tu luyện pháp thuật đến trình độ như vậy. Liễu sư đệ ngươi thật may mắn khi thu nhận hắn vào chi Thái dương"-Vị chưởng môn mới quay qua nói với Liễu Khuê

"Bất quá điều đáng tiếc là tư chất về tu luyện pháp lực của hắn có hạn, khó có thể tiến giai linh sư, nếu không sau này Thiên quỷ tông chúng ta lại có thêm một vị cường giả"

Nói đến đây, Liễu Khuê lại có chút tiếc nuối. Nhưng cũng không thể làm giảm niềm vui sướng trong lòng, lần này có hai đệ tử của chi Thái dương hắn lọt vào 10 trí đầu, điều này dù hắn có nằm mơ cũng không được

Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả, rồi mới cho mọi người nghỉ ngơi 1 canh giờ, chuẩn bị tiếp vòng khiêu chiến của 10 vị trí đầu.

Bỗng lúc này,chưởng môn nhận được một tin tức gì đó từ tấm truyền âm phù trong tay, sắc mặt đại biến, hắn không nói gì, liền bay thẳng tới lôi đài, cất giọng to nói:

"Thi đấu đến đây là chấm dứt, mọi đệ tử ở dưới hãy mau tản ra, quay trở về. Còn về phần 10 đệ tử đứng đầu, hãy về nghỉ ngơi. Có điều gì cần nói ta sẽ truyền lời cho các ngươi."