• Chương 4: Sóng linh hồn.

Linh Sư Huyền Thoại

• Chương 4: Sóng linh hồn.

(Linh Sư Huyền Thoại - T/g: Thanh Xuân)

- Nó là gì vậy?

- Trực giác!

Lão già ôn tồn giảng giải:

- Những Linh Sư đầu tiên của thế giới phát hiện ra giác quan thứ sáu nhờ vào một thí nghiệm trên cơ thể con người. Khi có dấu nguy hiểm xuất hiện, khu vực này trong não sẽ có sự thay đổi về tốc độ truyền dẫn và màu sắc của các luồng ánh sáng trắng kia.

Ngón tay được tạo bởi da bọc xương điểm một cái vào khu vực đó. Song không như những lần trước, lần này chẳng có điều gì xảy ra cả:

- Thấy không? Nó ổn định vô cùng, những tác động thông thường không đủ khả năng ảnh hưởng tới dòng truyền dẫn của nó.

Trần Phong gật gù hỏi:

- Vậy nó có thể báo trước mọi mối nguy hiểm? Nhưng làm sao nó cảm nhận được các yếu tố bên ngoài cơ thể mà không dựa vào các giác quan khác chứ?

- Hỏi hay lắm!

Lão già tán thưởng, tay vịn ghế ghỗ đứng dậy. Chiếc ghế biến mất ngay sau đó cùng với dải ngân hà xung quanh hai người. Lần này thay bằng một quả cầu khổng lồ đang bay lơ lửng trước mặt Trần Phong.

- Theo kết quả nghiên cứu của ta và các Linh Sư thời đó. Trực giác có thể báo trước những điều quan trọng xảy ra trong tương lai mà chúng ta có liên quan hoặc có ảnh hưởng vào. Trong lịch sử cũng có rất nhiều người nhờ có trực giác mà sống sót khỏi những nguy hiểm ập đến bất ngờ, cũng có người lại biết trước mình sắp chết để lo trước hậu sự. Dù không chắc chắn hoàn toàn, nhưng có thể giải thích phần nào cho những sự việc như thế! Lúc đó bọn ta cũng đã thắc mắc như mi, nên ta đã tiến hành mổ xẻ một cơ thể tù nhân để thí nghiệm trên bộ não của chúng.

Lão quỷ già phẩy tay lần hai. Trên bề mặt quang cầu khổng lồ kia bỗng liên tục xuất hiện những điểm sáng đỏ li ti. Có những khu vực số lượng điểm sáng rất nhiều, cũng có những nơi lại không hề có cái nào. Chưa đợi Trần Phong thắc mắc, lão nói tiếp:

- Mỗi điểm sáng màu đỏ đại diện cho một người, quả cầu này đại diện cho thế giới của chúng ta. Ngươi nhìn kĩ xem!

Quả cầu phóng to lên năm, sáu lần. Trần Phòng nhìn kĩ vào những chấm nhỏ đó, nghi hoặc hỏi:

- Cái kia, những thứ giống như gợn sóng toả ra từ mỗi chấm đỏ là gì vậy?

Lão già cười rất hài lòng:

- Khá lắm! Mi rất tinh mắt! Mấy thứ gợn sóng đó được bọn ta gọi tạm là sóng linh hồn.

- Sóng linh hồn? Là sao?

- Nhớ ta nói gì không? Trực giác sẽ báo hiệu cho chúng ta khi có những dấu hiệu nguy hiểm xuất hiện. Câu hỏi đặt ra là bằng cách nào? Sóng linh hồn là lời giải cho nó. Bọn ta phát hiện ra linh hồn mỗi người là tổ hợp của rất nhiều thứ: kí ức, giấc mơ, cảm xúc... Chính là các luồng dẫn truyền ta vừa cho ngươi xem đấy. Bộ não chính là vật chứa của linh hồn, giữ cho nó tồn tại và giúp con người có khả năng tư duy. Tuy nhiên, các đường dẫn truyền lại không chỉ liên kết với nhau bên trong bộ não mà còn có thể phóng ra bên ngoài, cảm nhận môi trường xung quanh một cách vô thức. Đó chính là sóng linh hồn.

Dường như cảm thấy mình nói có phần hơi trừu tượng, lão già lại giải thích:

- Mi cứ nghĩ đơn giản. Khi mi muốn làm hại một ai đó thì bên trong bộ não mi các đường dẫn truyền thông tin sẽ biến đổi. Mà các luồng dẫn truyền này có thể biến thành sóng linh hồn để truyền ra ngoài môi trường. Khi va chạm với sóng linh hồn của người khác, những người đó nếu có trực giác đủ mạnh có thể cảm nhận được sát ý của mi. Thế nên người ta vẫn hay nói khi ai đó động sát tâm sẽ toả ra sát khí ấy. Sát khí đó chính là sóng linh hồn mà thôi.