• Chương 1: Té núi.

Linh Sư Huyền Thoại

• Chương 1: Té núi.

(Linh Sư Huyền Thoại - T/g: Thanh Xuân)

Trần Phong nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xuống đáy vực toàn sương mù, nhảy xuống là chỉ có tan xương nát thịt. Cơ mà nhìn ra đằng sau, kẻ địch đã đuổi đến nơi, đành thở dài, thầm nhủ mình mạng lớn, rồi cắn răng... nhảy!

Âm thanh vù vù dồn vào màng nhĩ, y đang rơi tự do đấy. Có điều nhắm mắt nên chả nhìn thấy gì. Đến da mặt còn đau rát vì bị gió táp vô liên hoàn, mở mắt ra rồi làm người khiếm thị hả?

Mà thôi, tranh thủ lúc còn đang rơi. Hãy nhìn lại cuộc đời của Trần Phong một chút!

Kiếp trước y là một cô nhi, vì hoàn cảnh ép buộc mà phải sống một cuộc sống đầu đường xó chợ, nay đây mai đó, hành nghề trộm cắp lấy chút tiền mưu sinh.

Cơ mà y trộm gì không trộm, lại đi trộm chó. Cái nghề trộm chó này ở VN không may bị bắt được là 99% có cơ hội chầu diêm vương dưới sự âu yếm của dân chúng lắm. Thế mà tên này hành nghề chưa bao giờ bị bắt gặp lần nào, chủ chó chỉ cần lơ đễnh một chút thôi là coi như sợi xích cũng chẳng còn để mà xích con chó khác.

Y còn được giới lưu manh trong huyện đặt biệt danh là Thằng Dắt Chó. Dù nghe quả thực không hay, nhưng lại đáng tự hào ra phết. Ít nhất cũng được người ta công nhận năng lực nghề nghiệp đấy, giá trị như bằng đại học chứ chẳng đùa.

Ấy vậy mà, sự nghiệp trộm chó đầy vinh quang của Trần Phong bỗng tan tành theo mây khói, kéo theo cả cái mạng nhỏ của y. Nguyên nhân không phải do y bị chủ chó bắt gặp, cũng không phải bị người dân quây hội đồng. Sự nghiệp và cuộc đời của Thằng Dắt Chó lại bị dắt xuống điện diêm la bởi một con chó. Không phải chó thường, loại chó nhập ngoại mà xem trên youtube nó kéo cả cái ô tô con ấy.

Đời anh Chí Phèo cũng bi ai đến vậy là cùng!

Và như các bạn đã biết, hiện tại y vẫn còn sống sờ sờ... trong một thân xác khác, ở một thế giới khác. Khác đến mức, ngay cả chó mà thế giới này cũng không có một con nào. Trần Phong khẳng định là như vậy.

Ở thế giới này, y thích nghi một cách rất nhanh chóng. Đó là bởi vì khả năng thích ứng với môi trường mới của Trần Phong rất cao... Khụ, thực ra là do thân phận của y ở kiếp này cũng không khác kiếp trước là mấy - một thằng lưu manh chuyên đi trộm cắp móc túi.

Mấy hôm trước, nhà lão Ngọ có nhập về một món bảo vật quý giá. Bọn đầu đường xó chợ truyền tai nhau tin này, nhưng do nhà lão bảo vệ nghiêm ngặt, lại là ác bá một vùng nên không tên nào dám giở trò gì... trừ Trần Phong.

Quả thực, anh Phong của chúng ta đủ liều. Chết một lần rồi mà vẫn còn không ngại chết thêm lần nữa. Ấy mà khi nghe phóng viên phỏng vấn lí do mình làm vậy, y thản nhiên trả lời:

- Ài, cứ thử xem, vừa xuyên xong chắc không toi ngay đâu hén!

Và cứ thế, chắc mọi người đã hiểu lí do Trần Phong phải làm một cú rơi đẹp mắt như vừa rồi nhỉ? Ơ kìa, anh ấy rơi đâu mất rồi, tìm xem!

Rẹt rẹt! (Tiếng camera của đội ngũ phóng viên)

A, xem kìa, Trần Phong đang dẫn bóng, không, anh ấy sắp hạ cánh. Một chút nữa thôi, chúng ta có thể chứng kiến một thảm cảnh ghê gớm...

Xẹt xẹt...

Trần Phong tỉnh lại trong một không gian tối om, ờ, tối thui. Cả người hắn lơ lửng trong không gian u ám này. Chân tay không thể cử động, mà chẳng muốn cử động, mệt bỏ xừ ra. Thế cho nên y nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

- Dậy! Dậy ngay, con heo này!

Âm thanh sang sảng lọt vào lỗ tai, khuôn mặt bị thứ gì đó vỗ đôm đốp. Trần Phong nhíu mày, đùa, lâu vậy rồi, không phải y vẫn còn đang rơi đấy chứ. Y lười biếng mở mắt ra lần hai:

- Ma! Má ơi cứu con, con ma nó đến bắt con nè!

Trần Phong suýt bật ngửa người ra sau vì sợ. Nhưng mà vì chân tay không cử động được, chỉ thấy vẻ mặt y nhăn như khỉ, kinh hoàng nhìn con ma trước mặt.

Trước mặt Y là một lão già gầy gò đến mức khiến người ta tưởng lão là bộ xương khô sống dậy. Hai mắt lão trắng dã, ý lộn, là loé ra thứ ánh sáng màu trắng trông rất kì dị. Râu tóc bạc trắng, cứ phất phơ phất phơ trong khi quanh đây chẳng có nổi một luồng gió nhẹ. Cái này càng khẳng định suy đoán của Trần Phong, y lại kêu gào càng thảm thiết hơn:

- Thiên địa trời đất quỷ thần ơi, con có làm nên tội gì mà người sai âm binh bắt con đi sớm như vậy?

- Thần tiên, đạo sĩ ơi, người ở đâu mà không ra đây cứu giúp sinh linh khốn khổ này?

- Phật Tổ, Quan Âm ơi, tại sao lại không cho con được siêu độ luôn đi?

- Thiên chúa...

- Thánh A la...

- Lão Xuân ơi, sao lại cho cái thứ gớm ghiếc này đến tìm ta?

...

Trên trán lão già kia không biết từ lúc nào đã hiện lên ba đường gạch đen nằm song song. Trần Phong thấy thế liền im bặt, cảm giác có dấu hiệu không lành vừa xuất hiện.

Quả nhiên, trên tay lão già kia bỗng xuất hiện một cây gậy dài. Đồng tử y co rụt lại, chỉ thấy lão già quơ quơ cây gậy ở trước mặt mình, ra chiều chuẩn bị vụt xuống, đành nhắm tịt mắt chịu đòn. Âm thanh phịch phịch vang lên. Không đau? Trần Phong tự hỏi, hé mắt ra. Lão già kia đang làm biến mất cây gậy một cách thần kì. Y thở phào một hơi, bỗng thân thể trở nên nhẹ bẫng...

- Aaaaaaa... Lão già chết tiệt, chơi khăm bố à!