Chương 152: Hai quân chạm trán.

Lĩnh Nam Ký

Chương 152: Hai quân chạm trán.

"Giám quân, đã phát hiện được hành tung của man quân."


Ban Siêu ghìm cương ngựa lại nhìn tên thám báo hỏi:


"Cụ thể ra sao?"


"Bẩm, bọn tôi phát hiện chúng đang ở rìa đầm lầy, có vẻ như chúng vừa tính đi ra."


Chung Duẫn nghe vậy hỏi:


"Đi ra? Thế chúng tiến về hương nào? Đông hay Bắc?"


"Hồi Chung đại nhân, chúng tiếp tục tiến về phía Nam ạ." Tên thám báo đáp.


Phía Nam?


Ban Siêu gật nhẹ đầu. Xem ra đám man quân này dù có làm sao cũng không dễ dàng từ bỏ ý định một lòng hướng Nam. Rõ ràng đây là chúng muốn tìm cách hội quân với chủ lực quân Việt đã sớm rút đi từ trước. Nói như thế… đám Khải Minh chắc vẫn còn giữ được quyền kiểm soát nhánh quân này. Cũng có thể nói là kẻ mà Ban Siêu đang muốn tìm quả thực vẫn còn ở đây…


Ban Siêu thoáng phân tích nhanh xong lại hỏi:


"Từng có va chạm?"


"Dạ, hai quân thám báo đã sớm có va chạm…" tên thám báo tỏ ra lúng túng.


"Hừ. Có chuyện gì thì nói, chớ có rề rà!" Cát Đàm thấy thái độ của hắn như vậy thì hừ lạnh quát.


"Giám quân thứ tội." Tên thám báo nghe vậy phủ sụp xuống hô lên: "Giám quân, bởi… bởi vì không thạo địa hình, chúng tôi quả thực không thể nào ngăn cản do thám của chúng chạy. Mong giám quân hiểu cho. Mong ngài lượng xét."


Thám báo, ngoài mục đích trở thành tai mắt dò đường dẫn lối cho đại quân còn có một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng: đó là tìm đủ mọi biện pháp che giấu đi hành tung của nhóm quân mình, tránh để đối phương phát hiện. Vì lẽ đó mà nhiều lúc hai bên đại quân còn chưa chạm mặt đánh chém, thám báo của hai bên đã sớm lao đầu vào nhau lăn lộn túi bụi.


Lại nói những tên nào đã được bố trí vào quân trinh thám đều không phải là loại bình thường. Bọn chúng tuy chẳng phải lính tinh nhuệ nhưng lại là những kẻ linh hoạt nhanh nhẹn. Những tên này được chọn lựa khá kỹ, tuy không phải dạng ngàn người có một nhưng cũng thuộc hạng mười người chọn một. Tuy việc thám báo không thông thạo địa hình nên để giặc chạy thoát cũng hay diễn ra, xong đặt ở tình thế hiện tại khi mà mục tiêu lẫn địa điểm của đối phương đều đã nằm trong tay mà chúng vẫn để lọt mất thám báo của đối thủ thì quả thực có chút lạ. Ban Siêu nhíu mày:


"Đấy là vì sao? Chả phải thám báo giặc cũng phải chạy về chỗ đại quân ở để báo tin sao?"


Tên thám báo đưa ra một trương mặt vừa khó vừa khổ, lắc đầu giảng giải:


"Hồi đại nhân, vấn đề chính là ở đây. Bọn chúng nó không chỉ chạy về phía chủ quân mà còn có không ít kẻ bỏ chạy tứ tung nữa cơ."


"Hả?!!" Đám Hán tướng nghe như thế đều tỏ ra vô cùng bất ngờ. Bọn chúng thoáng nhìn nhau, rồi không ai bảo ai đều liên tưởng đến toán man quân chúng vừa bắt được lúc trước. Mã Anh hỏi lại:


"Ý mày nói là chúng bỏ chạy, bỏ trốn sao?"


"Bẩm, hồi đại nhân. Tiểu nhân không dám chắc lắm nhưng thoạt nhìn có lẽ là như vậy ạ."


Thoạt nhìn? Có lẽ?? Mã Anh chau mày không vui bảo:


"Thế là thế nào? Chúng bây là thám báo mà lại nói năng tứ tung vậy sao?"


Tên kia vốn đang quỳ một chân trên đất, nghe thế lại càng hoảng sợ quỳ mọp hẳn xuống vội vàng giải thích:


"Hồi Mã gia, bọn chúng toán thì mấy kẻ, toán thì gần trăm hỗn loạn lắm. Lại còn chỉ thoáng chạm mặt chúng tôi liền bỏ chạy ngay, lại tứ tán ra thế nên, thế nên…"


"Được rồi, ta biết rồi." Đến đây, Ban Siêu liền cất tiếng bảo: "Ngươi đi đi, tiếp tục quan sát chúng cho ta."


Tên kia nghe thế vội vàng vâng vâng dạ dạ, ba chân bốn cẳng thối lui ngay để lại vấn đề khó hiểu này cho mấy tên Hán tướng đau đầu xử lý.


Lại nói, phản ứng của quân Nam quả thật không thể nào coi là bình thường được. Vì thế bọn tướng lĩnh không thể không lâm vào trầm tư. Chung Duẫn chắp tay nói:


"Giám quân, tin tức như thế xem cũng phù hợp với lời khai của mấy tên tù binh. Duẫn cho rằng đám thám báo kia là đào binh của giặc."


Ban Siêu chau mày suy xét một lúc mới khẽ gật đầu nói:


"Thoạt nghe rất có thể là như vậy. Xong quả thật Siêu cũng không dám nắm chắc, cũng có thể đây là do chúng bố trí không chừng." Nói đến đây hắn liền gọi Cát Đàm bảo:


"Bá Tôn, phiền ngài lại sắp xếp bốn, không, sáu mươi tên thám báo khác lấy chúng ta làm tâm điểm tản ra xung quanh phạm vi ba dặm dò xét thật kỹ."


"Rõ!" Cát Đàm không chút chần chờ làm ngay.


Thế nhưng chẳng kịp để đám thám báo của hắn kịp thời tán ra, quân Hán lại nhận được tin khác. Lần này trực tiếp và chuẩn xác hơn trước đó nhiều: quân Việt đã chủ động rời khỏi nơi đóng giữ, trực tiếp tiến ra bố trận muốn nghênh chiến với chúng.


"Ha ha, không chạy nữa sao!" Mã Anh là kẻ đầu tiên phá lên cười thích thú sau khi nghe thấy tin tức này.


"Giám quân, xem ra man tặc đã sắp bị ta ép vào đường cùng rồi." Chung Duẫn cũng gật đầu bảo ngay:


"Lúc này chúng ta chỉ cần tiếp túc ép lên, Duẫn tin rằng chúng sẽ bối rối đến độ chẳng kịp bố trí gì nữa."


"Đúng, lời Chung huynh quả nhiên không sai." Cao Hải cũng hớn hở khuyên:


"Giám quân, xét theo những gì thám báo thu được, Hải cho rằng man binh đang chia bè xẻ lứa khó có thể đồng lòng. Đây đúng là lúc chúng ta nên thừa thế đẩy mạnh ạ."


"Giám quân, chúng ta nên tiến lên."


"Đúng, đúng, giám quân."


Chúng tướng luôn mồm thúc giục, lời lẽ của ai cũng rất hữu tình đạt lý khiến bầu không khí xung quanh đều nóng lên một khoảng. Đối với chiến ý dâng cao thế này Ban Siêu cũng rất hài lòng. Hắn gật đầu mạnh mẽ hô lên:


"Được! Các vị nói như thế quả rất đúng với ý Siêu. Như vậy chúng ta tức tốc ép lên xem bọn giặc cỏ kia làm được gì."


"Tốt!!!"


Đám Hán tướng đồng thanh reo lên. Tin tức tình báo có lợi liên tiếp nối đuôi nhau đến khiến chúng tin rằng thắng lợi đã hiện ra trước mắt. Ai ai cũng thấy một khoảng chiến công thật dày có lẽ sắp rơi đến tay mình. Tâm lý chúng háo hức, tinh thần chúng sáng sủa, vô hình chung cũng khiến đám quân sĩ dưới trướng cũng trở nên xông xáo hơn hẳn. Sĩ khí quân lính vì thế nhanh chóng lên cao, tốc độ hành quân cũng ầm ầm tăng lên đáng kể, biết bao nhiêu mệt mỏi ủ rũ sau cả đêm dài chinh chiến cũng đã phút chốc tan rã đi đâu mất dạng.


Chẳng mấy chốc, bọn chúng đã kéo đến đối trận với quân Nam.


Chỉ thấy lúc này trên một vùng đất lầy tương đối ổn định quân Việt đã kéo ra xếp thành hai cái phương trận hẳn hoi. Có điều trong mắt đám Hán tướng, hai cái phương trận này thật quá sức kỳ cục.


Chúng xộc xệch, chúng rệu rã thì cũng thôi đi. Dù sao quân Việt vừa phải trải qua vô vàn đau khổ khó khăn, chưa kịp nghỉ ngơi chỉnh đốn gì đã gặp phải quân Hán áp sát nên khí thế có sụt giảm cũng là chuyện có thể hiểu được. Thế nhưng việc hai cái trận này tại sao lại quá khác biệt như vậy?


Ban Siêu mở to mắt nhìn rõ. Hai cái trận hình xiêu vẹo, một cái to, một cái nhỏ bấp bênh lộ rõ đến mức cường điệu. Ấy vậy mà bên nhỏ thì khí giới giáp trụ tuy trông có chút chật vật nhưng cũng còn có thể coi là quân dung tạm ổn, thế vậy mà bên trận hình khổng lồ kia lại làm sao?


Quân số đúng là đông hơn hẳn, vũ khí giáp trụ trông lại thiếu đi thật nhiều. Thương binh thì lác đác vài nhóm, đao thuẫn thủ lại kẻ có kẻ không, đa phần trong tay chúng chỉ có những ngọn cây dài, rõ ràng là mới được chặt vội, bẻ vội từ trên những thân cây to gần đó. Thứ này có thể đánh nhau sao? Lực sát thương có được bao nhiêu? Hơn thế nữa cung thủ trông có vẻ tuyệt nhiên không có, hoặc nếu có thì chẳng có bao nhiêu mũi tên, chúng quẳng đi đâu sạch? Với số lượng cung thủ như vậy làm sao cản nổi quân Hán?


Mà khoan, vì sao cung thủ của chúng lại giống như đang hăm he dò chừng phương trận của nhau hơn là chú tâm vào quân Hán thế này?


"Giám quân, xem ra thám báo đem đến tin tức không lầm, giữa bọn chúng nảy sinh mâu thuẫn." Cát Đàm nghiêng người nhận xét.


Đối với những lời này đám Hán tướng đều đồng loạt gật đầu tán đồng. Không chỉ mâu thuẫn mà còn phải là mâu thuẫn cực kỳ lớn mới khiến chúng vừa phải đối địch với kẻ thù, vừa phải giương cung bạt kiếm dè chừng nhau như thế.


Tình cảnh này khiến Mã Anh không khỏi tắc lưỡi:


"Ôi, tiếc quá đi mất. Giá như chúng phát giác chúng ta chậm hơn chút. Có lẽ giờ này chúng đã sớm lao vào xấu xé lẫn nhau rồi cũng nên."


"Đúng, thế mà lỡ mất cơ hội tọa sơn quan hổ đấu." Cao Hải cũng than thở.


"Ha, các vị quá tham rồi." Chung Duẫn bật cười nói:


"Duẫn lại thấy chúng ta đến đây vừa vặn. Nay tặc không đồng lòng chính là lúc ta nhất cổ tác khí, chiến công lẫy lừng sắp sửa về tay, chả phải càng sướng hơn sao?"


"Ha ha ha, Chung đại nhân nói thật xác đáng!"


"Đúng, chiến công như thế này mới sướng."


Ban Siêu đưa tay sửa lại mũ giáp để có thể quan sát toàn cục rõ ràng hơn. Thái độ thư giãn của chúng tướng không chút nào khiến hắn bận tâm. Chiến trường gian ngoan, ta lừa mi gạt cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Vì thế mặc dù trận thế của quân Việt vượt ngoài sức tưởng tượng Ban Siêu cũng không dám lơ là. Hắn nâng cằm suy nghĩ, được chốc lát liền đối với kẻ có kinh nghiệm chiến trận nhiều nhất ở đây: Mã vệ nhị kiệt Mã Dũng hỏi:


"Nhị gia, theo ngài chúng ta nên nhập trận thế nào?"


Mã Dũng đang khoanh tay ngồi thẳng trên lưng ngựa, chẳng chút chần chờ đáp ngay:


"Bài trận là việc của giám quân, ta không dám lộng ngôn." Nói đoạn, y khẽ liếc Ban Siêu, gặp ánh mắt của tên này không hề có vẻ hỏi han làm bộ làm tịch liền ngạo nghễ bồi thêm một câu:


"Xong đối với tạp binh thế này, ta nghĩ ý Chung đại nhân là đã đủ!"


"Không nên!!!"


Lời của Mã Dũng vừa dứt đã có người lập tức hô lên ngăn cản. Mọi người quay đầu nhìn lại chỉ thấy kẻ đó chính là Hách Du. Tên này từ nãy đến giờ vẫn như kẻ dưng bên đường, không chút nổi bật.


Hách Du biết bất luận bối cảnh hay quan chức, địa vị đều khó lòng sánh bằng chúng tướng ở đây nên vẫn luôn hết sức kín miệng. Thế mà không ngờ lần này lại hô to lên như thế. Hắn hô như thế, vô tình khiến tiếng bàn tán huyên náo của mọi người không khỏi lắng xuống. Bầu không khí cũng thoáng chùn lại.


Mã Anh hừ một tiếng thúc mạnh hông ngựa khiến con chiến mã rít lên chồm choàng hẳn sang một bên. Tiếng chân cùng tiếng chiến mã hí vang đánh tan quãng lặng, qua hai nhịp, Mã Anh mới không vui mà hỏi:


"Hách tướng quân vì sao lại hét toáng lên như thế?"


Hách Du cúi đầu đáp:


"Giám quân, mạt tướng thường nghe chủ công dạy câu: 'binh bất yếm trá'. Nay Du nhìn qua cảm thấy thế trận của man tặc không hợp lý, vì thế mới không thể không lên tiếng. Mong giám quân hiểu cho."


Ban Siêu nghe vậy gật đầu thật nhẹ, nhẹ đến độ chẳng ai có thể chú ý. Hắn đưa một tay ra hiệu cho Mã Anh khoan hạch sách Hách Du rồi lại hỏi thật kỹ:


"Trọng Tiên có ý gì đó? Mau mau giải bày cùng mọi người xem sao?"


"Vâng," Hách Du đưa lễ rồi đứng thẳng người đáp:


"Du nghe ngày xưa có tích Tôn Tẫn giảm bếp lừa giết Bàng Quyên; lại có chuyện Cao Tổ nghe theo kế Hoài Âm Hầu 'ngoài tu sạn đạo, ám độ Trần Thương' mà đập tan Tam Tần, đấy đều là tích xưa kể về việc này cả. Người xưa đã thế, nay sao có thể xem thường? Du trộm nghĩ: hễ chuyện gì xấu xa thiên hạ thường phải muốn giấu đi, hễ chuyện gì là tốt đẹp người ta lại càng muốn phô ra. Như có trái với lý lẽ này tất nhiên là có điều kỳ dị, có kế sách đa đoan. Nay quân Nam quả nhiên tỏ rõ mâu thuẫn lại tiều tụy mà vẫn còn dám ra nghênh chiến, đã thế còn muốn thể hiện rõ ràng điểm yếu cho chúng ta xem, làm sao có thể coi là bình thường được? Nếu chúng ta vọng động làm bậy chả phải sẽ rước họa vào thân hay sao? Mong giám quân hãy suy xét ạ."


"Tốt!" Hai mắt Ban Siêu sáng ngời như tinh tú mà thốt lên:


"Lúc trước ta nghe Trọng Tiên chỉ có tiếng can dũng. Nào ngờ Trọng Tiên lại mưu tính sâu xa, cẩn trọng đến thế. Quả thật là nhân tài!" Đoạn hắn quay sang mọi người mà nói:


"Lời của Trọng Tiên cũng chính là ý của Siêu. Man tặc chắc chắn có quỷ kế, làm sao chúng ta có thể dễ dàng mắc lừa cho được!"


Chúng tướng nghe Hách Du phân tích cũng vỡ lẽ ra nhiều điều. Mọi người lúc này mới thầm tính toán so sánh, suy tư một lúc rồi mới nhìn lại thế trận quân Việt theo một cách chuyên chú hơn. Càng nhìn, họ càng giật mình vì lời của tên bộ tướng kia quả thực chính xác đến từng đường tơ kẽ tóc, quả thật không thể bắt bẻ vào đâu được.


Quân Việt: quả nhiên đang cố phơi bày điểm yếu kém ra một cách quá mức huênh hoang.


Như thế: rất có thể đây chính là cạm bẫy.


Cát Đàm nhíu mày hỏi:


"Án theo Hách tướng quân vừa nói, như vậy chúng ta nên làm gì đây? Chả lẽ chúng ta thu cờ hồi doanh?"


Hồi doanh? Miếng thịt ngon dâng ngay trước miệng thế này không ăn mà lại phải co đầu cụp đuôi quay về sao? Làm sao mà can lòng? Đám Hán tướng nghe thế lập tức xì xào bàn tán.


Thế nhưng mà nếu như không về, nếu như giao chiến cùng man tặc lại bị chúng lừa gạt dẫn đến thất bại thì chả phải lại càng thê thảm hơn hay sao?


Mà khoan, lúc nãy trước khi xuất quân, bọn họ còn tỏ thái độ xem thường Khúc Gia hèn kém không dám ra trận cơ mà. Bây giờ lùi về thì mặt mũi đâu nhìn hắn?


Nhưng nếu nói như vậy… chả phải những lời của tên Hách Du đều chỉ nhằm mục tiêu bàn ra khiến chúng tướng lui binh để lấy lại mặt mũi danh vọng cho chủ công của mình sao? Như thế tên Hách Du này… mọi người nghĩ đến đây không khỏi liếc Hách Du… tên này quả nhiên miệng lưỡi Tô Tần, không đơn giản.


Tiến thoái lưỡng nan… khó lựa chọn thật mà.


Hách Du không ngu, cũng không phải hạng người không tinh tế. Vì thế đối với việc kẻ này kẻ kia kín đáo để tâm đến mình hắn cũng không hề có chút gì dị nghị. Lời cần nói hắn cũng đã nói thế nên Hách Du cũng kệ tất cả từ từ lùi về sau.


Thế nhưng hắn muốn yên lặng cũng không dễ.


"Trọng Tiên, tình thế như vậy không biết huynh có cao kiến gì nữa không?"


"Giám quân?" Mã Anh rên nhẹ.


"Giám quân? Hỏi hắn cũng như không…" Cát Đàm lắc nhẹ đầu.


Chung Duẫn thì thoáng liếc qua Hách Du, trong lòng thầm đoán tên kia chắc sắp mở miệng khuyên lùi.


"Hồi giám quân, tình thế này chúng ta nên tiếp tục tấn công là xác đáng nhất."


Tấn công? Không phải khuyên lui binh???


Hách Du khiến mọi người một lần nữa ồ lên. Lần này không đợi Ban Siêu lên tiếng hắn liền đáp ngay:


"Chư vị, quân Nam cố nhiên bày trò tất có trá. Xong nếu như bây giờ chúng ta không công mà lui chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sĩ khí toàn quân. Như vậy không tốt. Hơn nữa Du nghĩ đây cũng có thể là tính toán của tặc, có lẽ chúng cố tình hư hư thật thật dọa chúng ta cố là ở ý muốn ta ngại khổ lui quân cũng không chừng."


"Hừ! Hiện giờ đám chuột nhắt này đã bị lộ diện, làm sao cho chúng chạy được?" Mã Dũng lạnh lùng.


"Đúng. Là hổ là mèo vẫn phải đánh mới biết được." Ban Siêu gật đầu, vẻ kiên định lộ rõ trên gương mặt.