Chương 161: Mưu chồng nhau.

Lĩnh Nam Ký

Chương 161: Mưu chồng nhau.

"Từ từ, từ từ, gượm đã. Ngươi nói cái gì? Man tặc sẽ tìm cách phá vòng vây? Hừ! Không thể nào!" Một kẻ phì cười, vung tay cắt ngang lời người khác


"Vì sao lại không? Chúng đã là cá trong chậu, chim trong lồng. Chúng có thể làm liều lắm chứ?" Tên kia bị chặn họng, tâm lý cực kỳ khó chịu dí sát mặt vào hỏi dồn.


"Ầy…. Phương huynh, ngươi động não thêm đi, chúng ta hiện tại chỉ mới vây ba mặt. Giờ này chúng còn chưa biết rằng mình đã là cá trong chậu đâu." Tên này vừa lấy tay đẩy mặt kẻ kia ra, vừa nghiêng đầu ra sau né tránh, lời nói đưa ra tuy khá là chỉnh chu lịch lãm nhưng trên mặt lại mang theo một vẻ khinh bỉ đến cùng cực.


"Không thể chủ quan được. Lỡ may chúng cử thám báo…" Một tên khác thấy đồng sự của mình bị xúc phạm như thế không vui chen vào.


"Thám báo?" Mấy tên bên này nhìn nhau phá lên cười.


"Thám báo ở đâu ra, chúng ta nhìn chúng chằm chằm, từ tối qua đến hiện giờ không phải chúng cúi đầu bỏ trốn thì cũng là bị đánh cho nát hết tinh thần. Chúng sợ hãi co cụm lại sợ còn chưa cảm thấy an toàn ấy chứ, ở đó mà còn dám cử thám báo." Tên đứng đầu nâng tay lên chỉ thẳng vào bản đồ treo trên giá phân tích.


"Đúng đấy, Phương huynh, hơn nữa ngươi cũng đã thấy rồi. Man tặc cùng chúng ta đánh nhau từ tối hôm trước đến sáng, rồi nay lại đánh từ sáng đến tối không thua thì cũng bại, liên chiến liên bại như thế thì còn đâu hơi sức, còn đâu nhuệ khí mà đánh đấm nữa." Một kẻ khác chậc lưỡi thêm vào.


"Phải, Đồng huynh nói không sai, ta cả gan cho rằng chúng nhất định sẽ án binh bất động."


"Diệu huynh, ta cũng cho là như vậy."


"Đúng!"


"Hừ!!!! Nói hưu nói vượn!" Bên kia không chịu yếu thế hất tay hô: "Binh lược hệ trọng, có là có, không là không. Nhất vạn không bằng vạn nhất, làm sao có thể cảm tính mà cho là, cảm thấy?"


"Ài, Đồng lão, ngươi nói quá lời. Thật cổ hủ!" Một mưu sĩ trẻ chậc lưỡi than.


"Chung Do, ngươi nói gì?" Đồng mưu sĩ giận tím mặt tiến lên xách cổ áo hắn mà quát như xối nước vào mặt: "Ngươi cho rằng ta đây đã già? Mưu kế không đủ?"


"Đồng Lễ, đấy là do ngươi tự nhận!" Tên mưu sĩ trẻ không hề nể tình vặn lại ngay.


"Ngươi đừng quên những gì Giám quân nói!"


"Các vị mưu sĩ," Mã Anh chắp tay chen ngang cuộc tranh luận của đám mưu thần mà hỏi:


"Không biết các vị đã có kết luận cuối cùng hay chưa?"


"Mã tướng quân." Mấy tên mưu sĩ đang cãi nhau đến hung, đầu tóc đã rối rắm, quần áo lại càng xộc xệch. Chúng nghe hỏi thì hơi chỉnh chu lại quần áo một chút:


"Hồi Mã tướng quân, chiến sự trọng đại, vì thế chúng tôi không thể nào qua loa sơ sài được."


"Đúng, đúng, đúng." Bọn mưu sĩ hiếm thấy cùng đồng thời gật gù đồng tình. Sau đó chúng lại quay về với tấm bản đồ, ánh mắt lại hừng hực chiến ý.


Mã Anh thấy đám này sắp sửa lại quay lưng cãi nhau thì xanh cả mặt. Trời ạ đám đầu đất này chả lẽ lại sắp sửa cãi nhau. Bọn chúng còn chưa nhận ra mình đã cãi nhau gần cả canh giờ rồi ư? Chúng không mệt, lão đây mệt. Lão đánh nhau cả ngày cũng muốn đi ngủ, rãnh đâu mà ở đây nghe chúng mày cãi nhau?


Hắn đương nhiên rất muốn chửi đổng lên như thế, xong làm vậy thì tất nhiên sẽ gây mích lòng đám mưu sĩ này. Người ta thường nói đừng đi gây sự với lũ tiểu nhân và đám đàn bà. Ở đây… lũ mưu sĩ này ồn ào chả khác gì một cái chợ, mà tâm địa của bọn chúng thì… chẳng chút chính nhân quân tử tí tẹo nào, vì thế Mã Anh quả không muốn gây chuyện với chúng.


Bất đắc dĩ, hắn đành quay qua nhìn Ban Siêu xin ý kiến.


Ban Siêu cười nhẹ. Hắn cũng hiểu nếu quân Nam mệt mỏi mười thì đám Hán tướng cũng chẳng khá hơn là bao, vì thế để bọn hắn ở đây nghe tranh cãi cũng chẳng phải là việc tốt gì. Không chỉ riêng Mã Anh mà ngay cả bọn Chung Duẫn, Bàng Hác, Cao Hải… cũng đã sớm ngáp ngắn ngáp dài chẳng chút kiêng dè gì. Ngay cả một kẻ vốn rất kiên nhẫn như Cát Đàm cũng tỏ ra mệt mỏi uể oải, duy chỉ có Hách Du là còn rất tinh thần, đang nghiêm chỉnh ngồi khoanh tay nghe đám mưu sĩ tranh luận ỏm tỏi.


"Ngày hôm nay, chư vị tướng quân cũng đã vất vả khá nhiều rồi. Chư vị hãy đi nghỉ ngơi đi." Ban Siêu phất tay, đơn giản nói một câu ngắn gọn. Đám Hán tướng nghe thấy như vậy thì như được đại xá đồng loạt đứng lên vui vẻ, hớn hở bảo:


"Được, đã Giám quân có lệnh, chúng tôi xin được phép cáo lui."


"Ha ha, các vị mưu thần trí sĩ, bàn mưu tính kế đành phải nhờ vào các vị, chúng ta đi nghỉ ngơi trước."


"Các vị, cáo từ."


Đám Hán tướng nhao nhao kéo nhau rời khỏi lều, bỏ lại mỗi Ban Siêu còn ở lại chịu trận, nghe đám mưu sĩ tranh luận. À không, còn có cả Hách Du nữa.


Ban Siêu nâng chung trà lên, nhẹ nhàng phẩm một chút. Ánh mắt hắn xen kẽ giữa tán thưởng, yêu mến cùng có một phần phân vân khó xử. Công bằng mà nói thì Ban Siêu rất ưa thích Hách Du. Mặc dù tên họ Hách này chẳng phải có võ công ngang trời, cũng chẳng hề có thế lực kinh khủng. Thế nhưng những gì Hách Du thể hiện đã chiếm được thiện cảm cực kỳ lớn của tên Giám quân.


Trên chiến trường, hắn vững vàng khác hẳn những viên tiểu tướng khác. Mà ở nơi đám mưu sĩ ra rả tranh luận, hắn cũng nổi bật hơn hẳn những tay dũng tướng chỉ thích dùng tay chân khác, có thể yên lặng ngồi nghe chúng mưu sĩ phân tích. Phẩm chất này tất nhiên là cực kỳ quý hiếm. Ban Siêu dám khẳng định chỉ cần Hách Du có cơ hội bộc lộ tài năng, hắn tất nhiên sẽ vươn mình hóa rồng hóa hổ. Y nhất định có thể trở thành rường cột của quốc gia, thành chỗ dựa vững chắc của xã tắc Đại Hán.


Cơ hội ấy, chính là sự đề bạt của Phục Ba công Mã Viện trong lần Nam chinh này.


Có điều… Ban Siêu đặt chung trà xuống, lấy tay chấm chấm nước rồi vạch ra mấy nét sơ sài trên mặt bàn: tá điền…


Không nói tới con đường làm quan ở triều đình khó khăn cỡ nào, không cần nói đến định kiến của xã hội. Cách nhìn của các thế gia đối với tá điền cay nghiệt ra sao, chỉ cần nhìn vào lý lịch ấy. Ban Siêu liền hiểu ngay bản thân Hách Du rất khó thoát khỏi bàn tay của dòng họ Khúc.


Bởi vì kẻ có tài có thể được tiến cử ra gánh vác việc lớn, mà kẻ tiến cử người có tài cũng cần là bậc danh gia, vì hiếu liêm, mậu tài. Cả người tiến cử và được tiến cử đều có lợi ích móc nối, chồng chéo khó dứt. Thế nên Hách Du có muốn ra làm quan, dù văn hay võ, đều chỉ có thể trực tiếp đi từ cửa của nhà họ Khúc. Nếu có do người khác giới thiệu, thì cũng không thể thoát khỏi phải có mối liên hệ với họ Khúc. Mà họ Khúc hiện giờ đang một lòng ủng hộ Thái tử, còn Thái tử… tay chân của Thái tử là Lương phò mã lại đang có chút không hài hòa với Đại soái. Vì lẽ đó, khả năng đào góc tường của Ban Siêu quả thực không hề dễ dàng…


Đừng quên tuy xuất thân thấp hèn, xong Hách Du vẫn được ban tự. Qua đó cho thấy mặc dù tên Khúc Biệt bộ Tư mã không biết nhìn hàng, bên trong nội bộ họ Khúc vẫn có khá nhiều người thưởng thức hắn...


Tên Giám quân vừa suy nghĩ, vừa đưa tay vỗ vỗ một cuộn da dê đặt bên cạnh gối. Có lẽ chuyện không hề dễ, xong đường có khó đi, Ban Siêu vẫn muốn thử.


"Trọng Tiên, ngươi không đi nghỉ ngơi sao?"


Hách Du ngạc nhiên đưa mắt nhìn Ban Siêu. Tên giám quân này vì sao lại…. Lẽ tất nhiên, chẳng ai rãnh rỗi đi hỏi một câu bâng quơ như vậy, Hách Du thầm nghĩ. Dằn lại nghi vấn, hắn chắp tay lễ độ đáp:


"Hồi giám quân, Du chưa mệt, chưa muốn nghỉ ngơi. Chúng mưu sĩ đưa ra kiến giải đối với kẻ thô lỗ như Du trân quý vô cùng, vì thế tại hạ muốn ở lại nghe thêm một chút."


Nói xong lại dời ánh mắt tiếp tục nhìn về phía đám mưu sĩ, tiếp tục chuyên chú.


Biết người biết ta, đó luôn là bài học vỡ lòng dành cho mỗi mưu sĩ, mỗi võ tướng. Vì thế sau khi đã nhất trí rằng quân Nam sẽ không làm chuyện quá bất ngờ, đám mưu sĩ lại dần xoay sang thôi diễn lại bố trí của quân Hán, hay đúng hơn, là mưu sách do Ban Siêu bày ra.


Cũng lúc đó, Ban Siêu bắt gặp hai hàng chân mày Hách Du hơi chau lại. Thấy lạ, hắn lại hỏi:


"Trọng Tiên dường như có chỗ khuất mắc? Không lẽ lời của chúng mưu sĩ có điểm không ổn?"


"Không phải, lời của chúng mưu sĩ hoàn toàn hợp lý. Chỉ là..."


Hách Du đáp, ánh mắt lại liếc nhìn về phía Ban Siêu khi hắn đang ung dung phất vạt áo ngồi xuống kế bên. Lời của đám mưu sĩ không ổn, tức là kế sách của Ban Siêu có chỗ hổng. Kế sách sơ sót thì Ban Siêu muốn nghe cũng quá hợp tình hợp lý. Vì mỗi người đều có lúc này lúc kia, khó có ai tự vỗ ngực cho rằng kế của mình luôn hoàn mỹ được nên đối với kẻ có thể nhìn ra điểm sơ hở trong kế sách, Ban Siêu đương nhiên rất hài lòng. Hắn kiên trì chất vấn:


"Trọng Tiên nếu có phát hiện điểm nghi vấn thì nên nói ra, biết đâu đấy sẽ là chỗ mấu chốt dẫn đến thành, bại của trận này."


"Giám quân hiểu lầm, Du không có ý ấy." Hách Du lại khẩn khoản giải thích:


"Chả qua vừa rồi nghe chúng mưu sĩ đàm luận, Du chợt cảm thấy thái độ của man quân không đúng lắm. Chúng ta ba lần bảy lượt đuổi chúng đi, thậm chí là ba vây khuyết một. Vì sao chúng không bỏ chạy, hoặc tản binh trốn đi rồi tụ lại sau mà vẫn ngoan cố ở đây? Quân Nam chẳng phải vẫn thường làm vậy ư?"


"Ra là thế."


Ban Siêu gật gù, trong lòng bởi vì lời của Hách Du mà càng coi trọng hắn thêm vài phần. Tên Giám quân trịnh trọng nhìn tên Hán tướng như muốn phán xét, lại như muốn xem rõ kẻ này có đáng tin hay không. Rồi bất ngờ, dưới ánh mắt trợn trừng của Hách Du, Ban Siêu đưa tay moi lấy một cuốn da dê đưa cho hắn, ý mời đọc.


"Đây là…?" Hách Du theo bản năng nâng tay đón, sau đó hắn bất chợt nhìn vào một dấu họa tiết mực vẽ tiệp màu, hình đầu ngựa hết sức kín đáo nằm ở bìa cuộn da. Hình này…


"Là mật tín của Mã vệ. Đó là dấu hiệu nhận biết nội ứng của Mã gia được gài vào trong trận hình của địch." Ban Siêu cười đáp.


"A!" Hách Du không khỏi giật nẩy mình. Tuy hắn sớm đoán cuộn da dê này tất nhiên không hề bình thường, xong không ngờ nó lại quan trọng đến vậy. Hắn vội đưa tay đẩy lại nói:


"Giám quân, thứ này trọng đại, tuyệt đối không thể cho bất kỳ ai xem dễ dàng."


Ban Siêu vẫn giữ nguyên nụ cười lấy tay đẩy về, giọng nói đầy ý thân thiện hảo hữu:


"Trọng Tiên yên tâm, Siêu tin tưởng nhân phẩm của ngươi. Càng hiểu ngươi có đủ tư cách xem nó."


"Giám quân quá lời!!!"


Hách Du bật thốt lên, hắn trợn trừng mắt, thật sự không ngờ những gì mình vừa nghe được. Bản thân hắn xuất thân rất thấp, lời khen ngợi dù có được cho đến nay đều thuộc về song thân phụ mẫu hoặc lão chủ công, những người vốn nâng đỡ hắn. Ngoài ra, trước giờ chưa từng có ai khác nói với hắn như Ban Siêu, không chỉ tin tưởng nhân cách hắn mà còn tán đồng bản lĩnh của hắn.


Sững sờ một hồi, Hách Du hít sâu, chắp tay bái tạ. Hắn không ngu, đương nhiên có thể thoáng lờ mờ đoán ra ý định của Ban Siêu. Vì thế hắn không hề có ý mở cuộn da ra đọc mà một lần nữa, kính cẩn nâng nó lên ngang vai, đưa lại.


"Giám quân, thứ này Du không thể đọc loạn, mời ngài thu về. Tâm ý ngài, Du lĩnh hội."


"Ài…" Ban Siêu thở dài, trong lòng nghĩ thầm quả nhiên sớm biết là như vậy. Hắn nâng tay, cũng cung kính đón lấy cuốn da dê đem cất vào tay áo. Đoạn, trong khi Hách Du còn chưa có phản ứng, Ban Siêu lại nói:


"Cổ Loa... có biến cố phát sinh. Hiện tại tổn thất ra sao, tình huống thế nào còn chưa biết rõ ràng. Chỉ biết rằng lương đạo từ Cổ Loa khó lòng tiếp tục, khó có thể dựa vào…"


Hách Du lại bị tin tức của Ban Siêu dọa giật nẩy mình lần nữa. Hắn ngớ người ra, căng thẳng. Sau gáy, trên trán đã sớm túa ra chi chít mồ hôi. Quân Hán lao quân viễn chinh, thân đi xa ngàn dặm vào sâu trong đất địch, ấy đã là đại kỵ. Việc quan trọng nhất là phải đảm bảo được lương đạo miên man không dứt. Tuy biết thỏ khôn đào ba hang, người khôn không đặt trứng vào cùng một giỏ, xong đường dẫn lương tiện lợi nhất của quân Hán luôn xuất phát từ tòa thành cổ hình trôn ốc này. Nay lương đạo ở Cổ Loa gặp khó, quân Hán chỉ còn trông đợi vào mấy đường lương nhu? Nghĩ vậy, hắn không khỏi dời mắt về tấm phía bản đồ treo trên khung, sương mù che kín tâm trí cũng ào ào tan đi mất.


"Hóa ra…"


"Đúng vậy." Ban Siêu gật đầu: "Cổ Loa gặp khó, giờ chỉ còn Luy Lâu cùng An Định là có thể đưa lương thực. Mà chỗ chúng ta đang ở vừa vặn nằm chắn đường ấy. Nếu quân Nam có thể giữ ở đây…"


"Thì quân Thiên triều ắt gặp nguy to…" Hách Du sững sờ thốt lên….


Chả phải vì lẽ đó nên giám quân mới phải mạo hiểm tìm cách diệt tuyệt đám man tặc này?


"Giám quân, nếu phán đoán của ngài là thật, vậy ngày mai quân Man sẽ ra sức xây dựng quân doanh a. Cũng có thể chúng sẽ sớm có thêm viện binh trong mấy ngày tới a..."


Giọng Hách Du hơi chút run rẩy vì kích động. Hắn không ngờ trận chiến tưởng chừng như đơn giản này lại có ý nghĩa quan trọng đến vậy.


Ban Siêu nhìn biểu cảm đang bừng tỉnh của Hách Du mà gật đầu thật khẽ. Đây quả nhiên là một viên tướng tài năng, sáng dạ a. Thế cục của quân Hán tuy mạnh mẽ, xong lại như ngàn cân treo sợi tóc, bấp bênh vô cùng. Chỉ cần một chút sơ sót là toàn bộ quân đội Đại Hán đều sẽ phải chôn thây tại đây. Vì lẽ đó, hắn quả thật không thể không cẩn thận gấp đôi, gấp ba, thậm chí không tiếc công sức đi gọi thêm giúp đỡ từ mạn đông xa xôi.


"Đúng! Nếu chúng làm như thế thì chúng ta phải ứng phó ra sao?" Hách Du lại hỏi.


"Trọng Tiên chớ lo, Siêu cũng đã tính toán kỹ càng."


Roạt! Roạt!!!


"Giám quân, giám quân!!"


Ban Siêu dứng dậy, chắp tay sau lưng đi về phía cửa lều. Trên đường hắn đi, đám mưu sĩ đang tranh luận kịch liệt cũng vội dừng lại mà chắp tay đỉnh lễ chào lấy. Trong mắt chúng đều toát ra vẻ kính nể khó có thể che giấu.


Rõ ràng, đám mưu sĩ đã sớm biết kết cục này, cũng sớm hiểu rõ bố trí thực sự của Ban Siêu. Một màn tranh cãi ban nãy? Là diễn cho chúng tướng xem hay là… Ban Siêu còn chưa tin tưởng ai???


Ban Siêu nâng màn cửa.


"Hừng đông, mặt trời sẽ soi sáng cho Đại Hán." Màn vén lên, để lọt từng tia nắng sớm mai ấm áp bao phủ toàn thân thể tên học trò của Phục Ba.


"Hừng đông? Phía Đông?" Hách Du lẩm bẩm, ánh mắt lại lần nữa men theo bản đồ, đi dần, đi dần xa khỏi Cấm Khê, khỏi Cổ Loa, Chu Diên, đi đến bên… Câu Lậu…


"Quân Hán có viện binh ở đó sao? Ngay sau lưng man tặc???"