Chương 2: Đột phá

Liền Là Muốn

Chương 2: Đột phá

Tỉnh lại, Giang Phàm thấy mình nằm trong một căn phòng nhỏ, không có cửa sổ. Cả người hắn đau nhức rơi vào tình trạng hư nhược. Hồi tưởng lại một màn phía trước hắn thầm hô may mắn. Bởi vì ở viện siêu nghiên cứu, Giang Phàm đã làm cho mình một sự chuẩn bị tốt. Sinh ra là một cô nhi, từ đầu hắn đã cảm thấy tại thế giới này thực sự không có ai để mà tin tưởng. Cái gì cũng do bản thân mình quyết định.
Sự chuẩn bị của Giang Phàm cũng đặt ở trong tính toán. Khi hắn hoàn thành công trình nghiên cứu ra mã gen hoàn thiện, hắn cần phải bảo vệ nó. Mà căn hầm này được thiết kế liên hoàn. Khi Giang Phàm kích hoạt nút bấm tự động, trong vòng 1 phút, chuông báo động sẽ vang lên, tiếp đó công trình nghiên cứu cùng Giang Phàm sẽ được chuyển qua một vị trí khác, xuống tầng hầm bí mật này. Đồng thời, hệ thống điều khiển thông minh sẽ cho phép chữa trị, cứu hộ người bị thương. Bởi vì hiện nay là giai đoạn tự động hóa, ngay cả ở Việt Nam, người ta cũng có thể đơn giản thiết kế những hệ thống tự động như thế này. Lúc trước, kể cả viện trưởng Ngô Bảo Lâu không rời khỏi, lập tức hệ thống thông minh cũng tiến hành bài xích, thông qua nhận biết gen.
Nhờ sự chuẩn bị này, Giang Phàm đã thoát khỏi một kiếp. Nhưng hiện tại, cơ thể hắn mất máu đã hoàn toàn hư nhược, yếu ớt đến cùng cực. Giang Phàm cố nhích người dậy, đưa tay điều khiển một cái nút. Một màn hình phẳng lắp đặt tại gian phòng sáng lên. Trên màn hình phát lại tình cảnh lúc trước.
- Không ngờ lại là Viện trưởng. Giang Phàm xem đoạn video với vẻ khó tin.
Thực sự khi hắn vào viện siêu nghiên cứu, viện trưởng đã đối với Giang Phàm rất tốt. Ngay cả công trình nghiên cứu của hắn cũng được ủng hộ vượt mức. Thậm chí căn phòng này, viện trưởng cũng có thể biết sự sắp đặt của hắn. Nghĩ tới đây, Giang Phàm biết mình khó có thể ở đây lâu. Bởi vì, nếu là viện trưởng thì sẽ nhanh chóng tìm ra hắn.
Giang Phàm tắt ti vi, lại gần một hốc tủ lấy ra mẫu gen vừa hoàn thiện. Gương mặt hắn đầy vẻ hài lòng. Ngẫm lại, thấm thoắt đã hơn chục năm, mục đích cũng đã đạt được.
Vốn Giang Phàm chuẩn bị công bố công trình nghiên cứu, tiếp tục thí nghiệm và hoàn thiện nhân loại. Nhưng hành động của viện trưởng Ngô Bảo Lâu làm hắn đắn đo. Con người là gì? Tại sao lại làm ra những hành động hại người như vậy? Hắn là ai? Tại sao phải hoàn thiện nhân loại trong khi nhân loại xấu xa sẵn sàng làm những điều ích kỷ hại người khác? Như thế không bằng chính mình hoàn thiện mình.
Giang Phàm vốn tâm tư cũng không phải rất cẩn mật như vậy. Chỉ là do mục đích của hắn. Từ khi sinh ra, đã không ngừng nghĩ cách hoàn thiện nhân loại. Nhưng trong quá trình sinh sống, gặp gỡ nhiều người, tiếp xúc ngay cả các nhà khoa học, nghiên cứu tới các phạm trù triết học, hắn cũng cảm giác được điều này. Nhân loại vốn sinh ra trong vòng sinh lão bệnh tử. Mặc dù biết rõ tất cả đều sẽ hoại diệt song nếu là còn sống ai cũng có một quá trình tranh đấu, đạt được, thậm chí không cần nghĩ người khác cần cái gì. Giang Phàm vẫn có tình cảm đối với một số người. Như viện trưởng Ngô Bảo Lâu, cũng là một nhà khoa học gần như đam mê nghiên cứu. Nhưng hành động lần này của viện trưởng đã hoàn toàn làm Giang Phàm thất vọng.
Không vì người thì vì chính mình.
Giang Phàm quyết định và đưa mẫu gen vừa hoàn thiện nuốt xuống. Ở trong viện siêu nghiên cứu đã nhiều năm, Giang Phàm biết rõ nếu viện trưởng đã muốn thì nhất định phải đạt được. Căn phòng của Giang Phàm trú ẩn chắc cũng không được bao lâu. Như vậy, còn lại chút thời gian hắn cứ trước hết thử nghiệm công trình nghiên cứu của mình đi.

Vũ trụ bao la rộng lớn. Chỉ ở địa cầu đã có muôn vàn sinh vật. Nhìn tổng thể thì rất nhiều nhưng cũng phân chia ra nhiều cấp bậc khác nhau. Từ những vi sinh vật nhỏ đến động vật khổng lồ, mang theo sức mạnh khủng bố hay là cực kỳ yếu ở đều phân cấp ở ý thức. Ý thức càng phát triển thì loài càng phát triển. Ở địa cầu, ý thức loài người hầu như đã biến hóa tới cấp bậc rất cao. Nhưng Giang Phàm biết, chắc chắn đây không phải là tận cùng.
Mẫu gen nuốt xuống, chỉ một lúc Giang Phàm cảm nhận được cơ thể hư nhược bị một luồng sức mạnh công phá. Cảm giác có thể thấy thân thể như nhà tù mà ý thức bên trong bị nhốt vào đang tìm cách phá ra. Không phải một điểm, mà toàn thể các nơi có da thịt đều nhận sự trùng kích mạnh mẽ.
Đau
Giang Phàm hít một hơi khí lạnh. Từ trong sự trùng kích hắn có thể nhận thấy cơ thể mình đang thay đổi nhanh chóng. Nổi bật là tốc độ, nhịp tim, hít thở, động tác, tất cả đều rất nhanh.
Quá trình này trải qua cảm tưởng một thời gian dài vô tận. Ở trong cơ thể Giang Phàm, nguồn sức mạnh lớn dần lên, ngày càng dồn dập song vẫn không thể thoát khỏi túi da bên ngoài, làm Giang Phàm cảm thấy ức chế, thống khổ không thể tả. Hắn gần như muốn tìm một cái dùi, đâm vào người một lỗ cho luồng sức mạnh khổng lồ kia thoát ra.
Nhưng Giang Phàm biết rõ, tất cả chỉ là ảo giác, do các mã gen trong người hắn cũng đang học tập tiến hóa. Mà một khi luồng sức mạnh kia đột phát túi da bên ngoài, hắn sẽ ở vào một cấp bậc khác, không còn giống người nữa.
Giang Phàm cứ như vậy ở trong căn phòng nhỏ đã 2 tiếng đồng hồ, trán toát mồ hôi. Luồng sức mạnh lớn dần kia đã làm cơ thể hắn như một chiếc bóng da, phình lên chuẩn bị nổ tung. Nhưng hắn vẫn chưa thấy có gì gọi là đột phá. Mà có thể, vài phút nữa, hắn sẽ bị nổ thành cặn bã.
- A di đà phật….hic, không lẽ không thể nào? Ý thức Giang Phàm lúc này chỉ còn có một tia thanh tỉnh. Có lẽ quá trình trùng kích quá lâu, nên hắn đã bớt đau đớn và có thể hơi chút tiếp cận nguồn sức mạnh kia. Nhìn nguồn sức mạnh tản ra khắp nơi không theo một lối cố định nào, Giang Phàm có chút suy nghĩ. Nếu cứ như vậy chắc chắn không thể nào đột phá được. Trong đầu Giang Phàm chợt hiện lên một cảnh công phá thành trì. Luồng sức mạnh của hắn có vẻ như một đội quân không có chỉ huy, tất cả bao vây. Quân lính mạnh người nào người đó công phá. Như vậy năng lực sẽ rất nhỏ.
Giang Phàm quyết định cần có một sự thay đổi. Hắn cần nhanh chóng tìm tới cổng thành của túi da, tập trung sức mạnh công phá. Mà lựa chọn của hắn là ở đỉnh đầu, bởi cảm giác như cái đầu là nơi yếu nhất.
Lựa chọn của Giang Phàm không phải là không có cơ sở. Nguồn sức mạnh kia có vẻ dễ tập trung ở thân dưới hơn, xông lên đầu sẽ là một sự trùng kích mạnh mẽ.\
Đã quyết định như vậy, Giang Phàm tận dụng thời gian tổng lực tấn công. Duy trì một tia thanh tỉnh, hắn chỉ huy nguồn sức mạnh tụ tập một chỗ. Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một đoàn quân tập trung tại một cây lớn công thành.
Rầm, rầm rầm…
Sức mạnh được Giang Phàm tụ tập như một cây lớn khổng lồ đập thẳng vào cổng thành, chịu một phản lực đẩy ra rồi lại lao vào mạnh mẽ hơn. Mỗi lần như vậy cơ thể Giang Phàm đều là như bị búa tạ đập vào. Mồm miệng hắn lúc này đã đầy máu.
Nhưng không phải không thành công. Sau một cú húc mạnh mẽ, cổng thành rạn ra một khe nhỏ. Mà nguồn sức mạnh kia có chỗ phát tiết bắt đầu tràn qua như thác lũ.
Trong đầu Giang Phàm, khe nhỏ phát ra mới đầu là tia sáng, sau bị phá rộng ra biến thành luồng sáng. Rồi một tiếng ầm vang, đầu hắn tràn ngập ánh sáng. Cả người hắn tràn ngập một sự thoải mái vô cùng tận.
- Rốt cục là thế này.
Giang Phàm kích thích hét to một tiếng. Hắn cảm giác như vươn tay có thể đập nát căn phòng nhỏ này, cũng là một loại giam nhốt hắn bên trong.

Cứ túc tắc thôi nhé…

Chương cũ hơn