Chương 6: Kẻ vô sỉ

Làm Đàn Ông Không Dễ Dàng

Chương 6: Kẻ vô sỉ

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, ngày Liên Bang chính thức công bố quyền thừa kế của Lăng Tiêu cũng đã đến.

Trong một tháng này, ngoại trừ ngủ, Lăng Lam không làm bất cứ chuyện gí khác. Đương nhiên nói ngủ nhưng thực tế là cậu đang tu luyện nhập định ở nơi khác.

Bất quá Lăng Lam cũng là một đứa bé ngoan, mỗi khi tới giờ cơm sẽ bảo Tiểu Tứ đánh thức mình dậy, cậu cũng không muốn trở thành con chuột bạch để thí nghiệm.

Bạn có thắc mắc Tiểu Tứ là ai không? Đó chính là tên của tiểu gia hỏa tự xưng là cơ giáp học tập kia kìa.

Vào thời điểm nữa tháng trước, dưới sự chỉ đạo của nó, Lăng Lam thành công ngưng tụ ra cánh cửa đi vào nơi sâu nhất của não vực. Ở trong đó, cậu tìm thấy bản thể của cơ giáp học tập, sau khi thành công khởi động mặc định cơ giáp học tập, cậu đã cùng nó hòa vào cùng một chỗ, khi nào cậu muốn đi vào không gian học tập ảo này thì chỉ cần một ý niệm, ý thức của cậu liền có thể đi vào.

Lăng Lam còn nhớ rất rõ, lần đầu tiên nhìn thấy hình tượng ảo của Tiểu Tứ đã khiến cậu thiếu chút phun ra máu.

Kỳ thực ngoại hình tưởng tượng của Tiểu Tứ rất dễ thương, đó là một đứa bé chỉ ba, bốn tuổi, bộ dạng hồn nhiên, khuôn mặt ngây thơ, khi cười làm cho người ta muốn xông lên cưng nựng. Lúc Lăng Lam nhìn thấy cũng cực kỳ yêu thích.

Nhưng rất nhanh, tất cả hình tượng ấy đều bị phá hủy. Bởi vì quá hưng phấn nên khi vừa nhìn thấy Lăng Lam, Tiểu Tứ liền quang mông không ngừng xoay trước mặt cậu, biểu hiện khuôn mặt vô cùng sung sướng.

Vì thế, Tiểu Tứ cực kỳ bi kịch bị Lăng Lam bắt vào trong tay, ở trên cái mông trơn bóng không ngừng đánh bốp bốp, làm lưu lại vô số dấu năm ngón tay.

Vì sao lại lộ jj cho cậu xem??? Tuy rằng nó không lớn đến mức có thể xem nhẹ, nhưng dù nhỏ thì nó vẫn là jj mà….. Mặc dù thân thể là con trai, nhưng linh hồn cậu vẫn là cô gái vẫn là cô gái "hoàng hoa khuê tú" có biết không….

Đương nhiên, khi Lăng Lam đánh hăng hái thì đứa trẻ Tiểu Tứ này cực kỳ tức giận, nó ngay lập tức tiến vào nơi sâu nhất của không gian học tập, trực tiếp dùng hành động để kháng nghị hành vi bạo lực của cậu.

Ngay từ đầu Lăng Lam cũng không để ở trong lòng cho lắm. Nhưng qua hai ngày mà không thấy tình huống chuyển biến tốt, không còn cách nào khác, Lăng Lam đành phải đi tìm Tiểu Tứ.

Hây….cũng không còn cách nào khác, cậu phải dựa vào tiểu gia hỏa này mới có thể đánh thức được không gian học tập mà. Không còn cách nào khác, Lăng Lam chỉ có thể hạ giọng, không ngừng tâng bốc thì thằng nhóc Tiểu Tứ này mới chịu xuất hiện. Sau khi hai kẻ một lớn một bé cùng nhau "đàm phán", từ nay về sau Lăng Lam không được sử dụng bạo lực gia đình thì đứa nhỏ khó ưa này mới hớn hở cười.

Hai người lại tiếp tục trao đổi thêm một chút, Lăng Lam liền hỏi phải xưng hô thế nào với Tiểu Tứ. Thế nhưng thằng nhóc này lại một lần nữa khiến cho Lăng Lam phát cuồng.

Tiểu tử này, dám tự xưng là Tứ gia trước mặt mình sao…… Lông trên người còn chưa mọc một sợi nào mà dám xưng gia với chị hả?

Mặc kệ lời hứa sẽ không tiếp tục sử dụng "bạo lực gia đình", nhưng Lăng Lam không có cách nào khắc chế cơn nóng giận của mình. Thế là dưới những lý lẽ ngụy biện không ngừng oanh tạc của Lăng Lam, tiểu gia hỏa kia vẻ mặt bội phục rồi thay đổi tên mình gọi là Tiểu Tứ.

Thắng lợi! Lăng Lam khó có được một lần kiêu ngạo.

Sau này, có lần Lăng Lam hỏi Tiểu Tứ vì lý do gì mà lại chọn cái tên Tứ gia, lúc đó câu trả lời của Tiểu Tứ khiến cho Lăng Lam không còn gì để nói luôn.

Tiểu Tứ nói lúc còn ở Địa Cầu, nó nhìn thấy cách gọi Tứ gia này ở khắp mọi nơi, internet, TV, còn ở trong rất nhiều quyển sách nữa, cách gọi Tứ gia này rất lưu hành và phổ biến. Mà tên của nó lại có rất nhiều số 4 nên không gọi Tứ gia thì gọi là gì?



Lăng Lam cảm thấy mình sai rồi, vì sao lại cùng một cái máy nói về một vấn đề đơn giản như vậy, thật làm giảm chỉ số thông minh của mình.

Sau khi thành công cùng Tiểu Tứ thiết lập liên hệ, bây giờ Lăng Lam đã có thể tự do ra vào ý thức của không gian học tập. Không chỉ như thế, trong một tháng này, thông qua những cuộc đối thoại giữa Lam Lạc Phượng và Lăng Tần, Lăng Lam biết cha của mình đã hy sinh trên chiến trường, mà cậu là con trai duy nhất của ông nên phải kế thừa tất cả những vinh quang cũng như công huân mà cha mình đã dùng tính mạng để để lại.

Lúc này, Lăng Lam còn chưa biết công huân của quân nhân là cái gì, đương nhiên cậu có thể cho Tiểu Tứ tra trên internet, nhưng trong lúc chưa hiểu biết rõ về thế giới này, về để phòng ngừa vạn nhất có chuyện xảy ra, Lăng Lam đành phải ngăn cản thằng nhóc Tiểu Tứ luôn ngo ngoe rục rịch muốn tiến vào thế giới internet này, chờ đợi thời cơ để tìm hiểu về thế giới này sau.

Lăng Lam là một người có khả năng nhẫn nại hơn người, nếu không cậu sẽ không thể kiên nhẫn chịu đau đớn trong suốt hai mươi năm của kiếp trước. Phần nhẫn nài này không phải ai cũng có thể so sánh được.

Nguyên bản cậu còn lo lắng cho thời hạn 2 năm mà Tiểu Tứ từng nhắc tới, bất quá, dưới sự nghiên cứu của Tiểu Tứ, Lăng Lam biết được bài tập dưỡng thân khí quyết mà mình hay luyện có khả năng làm tăng tố chất của thân thể. Tiểu Tứ từng nói với cậu, nếu cậu cái gì cũng không làm, chỉ cần mỗi ngày cố gắng tu luyện mười giờ thì có thể giải quyết tai họa ngầm trong hai năm sau. Vì thế cậu cũng không còn lo lắng về vấn đề này nữa, cậu còn nhỏ, có rất nhiều thời gian. Bên cạnh đó, cậu cũng không có ước mơ trở thành thiên tài gì, chỉ muốn được an toàn từ từ lớn lên. Đạo lý cây cao đón gió lớn này cậu vẫn biết rõ.

Tự do sống mới là đạo lý quan trọng nhất.

Rất nhanh, công văn từ Liên Bang chính thức công nhận quyền thừa kế của Lăng Lam cũng tới. Một ngày này, cậu cảm thấy tâm tình của mẹ mình xấu cực điểm, mang nồng đậm bi thương. Lăng Lam biết rõ, một khi cậu có được tờ công văn chính thức này thì cũng có nghĩa là thông tin về cha cậu Lăng Tiêu hy sinh sẽ được công bố. Như vậy mẹ cậu không còn biện pháp gì tự lừa mình dối người được nữa.

Trong ngày này, Lăng Lam cảm thấy ngôi nhà thường yên lặng bỗng trở nên ầm ĩ, bất quá, từ buổi sáng Lăng Lam đã ở trong phòng, không biết bên ngoài phát sinh chuyện gì. Không bao lâu sau, cậu liền được người giúp việc ôm đi ra ngoài, đi một đường xuyên qua hành lang xuống dưới, Lăng Lam nhìn thấy trên nóc nhà có gắng một bộ đèn đóm hoa lệ cùng rất nhiều trụ cột cao ngất chống trần nhà.

Hây….xem xong…. Lăng Lam kết luận đây là một phòng khách cực kỳ hoa lệ, nhà mình quả nhiên là rất có điều kiện rồi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------

Còn chưa để Lăng Lam nhìn nhiều thêm chút thì đã được đưa đến trong lòng ngực của mẹ mình. Nguyên bản khuôn mặt của Lam Lạc Phượng tràn vẻ bi thương cùng tức giận, nhưng khi nhìn ánh mắt trong sáng đáng yêu của Lăng Lam thì tâm tính liền chuyển tốt. May mắn Lăng Tiêu để lại cho cô tiểu bảo bối đáng yêu này, nếu không cô cũng sẽ không có sức để chiến đấu với đám tiểu nhân tham lam đó.

Lam Lạc Phượng nhéo nhéo cánh tay nhỏ của con trai, sau đó mới nhàn nhạt tuyên bố: "Đây là con trai của Lăng Tiêu - Lăng Lam, chỉ có nó mới có quyền thừa kế những thứ của Lăng Tiêu."

Lúc này, một giọng nói trầm khàn chát chúa vang lên: "Chúng ta chỉ muốn những gì mà Lăng Tiêu thiếu tướng để lại có thể phát huy giá trị của nó, chúng ta cũng không phủ nhận tư cách thừa kế của Lăng Lam thiếu gia, chúng ta chỉ hy vọng Lăng gia có thể chọn ra một đứa trẻ ưu tú nhất để kế thừa vinh dự quân công của Lăng Tiêu thiếu tướng, để có thể gánh vác trách nhiệm mà Lăng Tiêu thiếu tướng chưa hoàn thành."

Lam Lạc Phượng ánh mắt sắc bén nhìn về người đang nói kia, người đó ước chừng bảy mươi tuổi, nhưng dáng người vẫn đĩnh đạt. Ông ta là Lăng Túc Nhân, là đại trưởng bối của Lăng gia, dù Lăng Tiêu còn trên đời thì cũng phải lễ phép gọi ông ta một tiếng bác. Ông ta cũng là người đầu tiên trong chi hệ đưa ra ý kiến phản đối Lăng Lam kế thừa vinh dự quân công cũng như huân tước của Lăng Tiêu.

Lăng Lam có thể cảm nhận được Lam Lạc Phượng vì lời nói của Lăng Túc Nhân mà ngực chấn động mạnh, tựa hồ đang cố nén giận vào trong lòng.

Đúng vậy, chưa từng thấy qua người nào có thể vô sỉ đến như vậy, nghe những lời này, chẳng lẽ con của chính mình lại không được kế thừa quân công của mình sao? Vậy những quân nhân đang liều mạng sống mà bảo vệ đất nước vì cái gì? Là để cho những kẻ khác ức hiếp vợ con quả phụ của mình sao?

Lăng Lam kéo ngón tay của mẹ, miệng không ngừng a a kêu lên.

A…. chính mình vẫn còn nhỏ quá, nếu không Lăng Lam nhất định sẽ đem nước miếng phun lên đám người kia, thật quá là vô sỉ mà.