Chương 5: Cái gì?! Tại sao lại là nam?

Làm Đàn Ông Không Dễ Dàng

Chương 5: Cái gì?! Tại sao lại là nam?

Biết Lăng Lam cũng không trách cứ mình, học tập cơ âm thầm cao hứng, nhưng khi nó nghe được câu hỏi của Lăng Lam thì tất cả vui sướng lập tức chạy hết, nó nôn nóng nói: "Cậu đã hai ngày hai đêm không tỉnh, làm cách nào cũng không thể tra ra nguyên nhân, mẹ cậu khóc đến cơm đều ăn không được, bọn họ quyết định nếu qua hôm nay mà cậu vẫn không tỉnh thì sẽ đem cậu đi bệnh viện đó, nhưng nghe ý tứ của bọn họ thì nếu như đưa cậu đi bệnh viện thì sẽ có chuyện gì không tốt xảy ra, tôi cảm thấy có chút không ổn nên mới nhanh chóng tới đánh thức cậu đó."

Lăng Lam cả kinh, cậu cũng không thể đến bệnh viện được, ai biết khoa học kỹ thuật nơi này có thể kiểm tra ra cậu trong đầu cậu có cái gì hay không, nếu như bị phát hiện, chờ đợi cậu khẳng định là kết cục làm chuột bạch thí nghiệm, cậu nhất định phải ngăn loại chuyện này xảy ra.

Vì cuộc sống an toàn cùng tự do của mình, Lăng Lam không kháng cự nữa, cậu mở giọng gọi to lên, báo cho những người khác biết cậu đã tỉnh.

Lăng Lam nguyên bản chỉ muốn tùy tiện phát ra một chút âm thanh mà thôi, lại không nghĩ rằng, cậu vừa mới mở giọng, thì một thanh âm kinh thiên động địa vang lên.

Giọng trẻ con trong có cậu thiếu chút nữa bị dọa đến, nó hơi sợ hỏi: "Làm gì mà cậu lại kêu bi tráng như vậy?"

Bị thanh âm của chính mình làm cho bất ngờ, Lăng Lam lập tức xấu hổ trả lời: "Đói quá……"

Thua dưới bản năng của thân thể, Lăng Lam không tránh được muốn khóc. Phải biết rằng cậu nguyên bản muốn làm một cục cưng đáng yêu, tĩnh lặng, để cha mẹ được vui lòng, mà hiện tại…. xem ra kế hoạch ấy của cậu phải ngâm nước nóng rồi.

Có thể phát ra loại tiếng vang kinh thiên động địa, thì thấy thế nào cùng không trở thành một cậu bé văn tĩnh được rồi…

Tiếng khóc đáng sợ của Lăng Lam làm cho người đang nghỉ ngơi ở bên cạnh bừng tỉnh. Lam Lạc Phượng đột nhiên vùng dậy, ôm chặt con trai của mình, trong mắt vừa có vui mừng vừa lại vừa có sợ hãi.

Con trai của cô rốt cuộc có động tĩnh rồi, nhưng vì sao nó lại khóc ra tiếng khóc thê lương như vậy, có phải có chuyện gì không thoả đáng hay không.

Những người tử sĩ mang chức nghiệp thầy thuốc ở phòng bên cạnh nghe thấy động tĩnh liền tiến vào, sau khi tiến hành kiểm tra nghiêm túc, bọn họ đưa ra kết luận: Khóc do quá đói.

Lam Lạc Phượng vui vẻ mà nhìn đứa nhỏ đang liều mạng bú sữa trong ngực mình, viên đá luôn treo trong lòng cuối cùng cũng có thể buông xuống.

Rốt cuộc cũng bú xong…… Không, là sau khi ăn cơm mới đúng, Lăng Lam rốt cuộc có sức lực mở mắt nhìn thế giới này.

Đây là một căn phòng ngủ, phòng ngủ rất lớn, đầu nhỏ của Lăng Lam dạo qua một vòng, thế nhưng tầm mắt lại không thể nhìn hết được toàn bọ căn phòng ngủ, như vậy có thể thấy được gian phòng này rộng lớn tới mức nào.

Trong phòng ngủ được trang hoàng rất đẹp, những vật dụng trong phòng đều mới, mà màu sắc của chúng lại được kết hợp vô cùng hài hòa. Sau đó, Lăng Lam đầu tiên được nhìn thấy mặt mẹ trong kiếp này.

Cậu nằm trên chiếc giường rất rất lớn, trừ bỏ cậu và mẹ chiếm đi một phần thì vẫn còn có rất nhiều không gian, chắc cậu có lăn 10 vòng cũng chẳng rơi được xuống đất, đương nhiên với điều kiện là cậu có thể lăn.

Đầu giường không có những chiếc kệ nhỏ nhỏ xinh xinh như kiếp trước, nó nằm chính giữa, và dựa vào những vật thể kim loại có hình người, nhưng tạo hình này có chút cổ quái làm Lăng Lam nghĩ tới người máy thường xuất hiện trong những bộ phim ở kiếp trước mà cậu xem.

Trong phạm vi tầm mắt của Lăng Lam, cậu nhìn không thấy bất cứ loại dụng cụ nào trong phòng ngủ, không, nói chính xác hơn là không có bất cứ dụng cụ nào trong phòng trừ giường.

Lăng Lam đối với chuyện này cũng không có nghĩ nhiều, chung quy đây cũng là vạn năm sau, ai biết được thế giới nãy đã phát triển trở thành bộ dáng gì, chỉ cần chính mình ở chỗ này sinh hoạt đi, khẳng định sẽ tìm được đáp án, cậu cũng không sốt ruột.

Trong phòng ngoại trừ cậu và mẹ còn có thêm một người phụ nữ lớn tuổi nữa, bà đang đứng giữ ở bên người mẹ cậu. Lăng Lam hiếu kỳ cố gắng rướn người liếc mắt nhìn một cái, cậu phát hiện tuy rằng vẽ ngoài của người phụ nữ đó rất hòa ái, nhưng biểu tình lại thập phần cẩn thận, cẩn thận giống như bộ dạng của người hầu, chắc đây không phải là người lớn rồi, khả năng lớn nhất là người hầu ở bên cạnh mẹ rồi.

Thấy vậy, tâm tình của Lăng Lam thực sung sướng, điều này có nghĩa là cậu được sinh ra trong gia đình có điều kiện không tồi rồi, về sau cậu sẽ không sẽ không cần vì phí sinh hoạt mà lo lắng nữa rồi, đây chính là sự kiện cực kỳ cực kỳ tốt không thể nghi ngờ. Điều này khiến cho cậu vui vẻ vô cùng.

Kiếp trước vì tiền xem bệnh cho cậu quá nhiều nên mới khiến cho gia đình không ngừng đi xuống, lúc này đây có thể tránh được tình huống đó rồi.



Lúc này Lăng Lam cũng không biết, có đôi khi gia cảnh càng tốt, càng có tiền nhiều hơn, thì càng có nhiều vấn đề để lo lắng hơn. Đương nhiên đây đều là chuyện phía sau, chúng ta không nói đến.

Quan sát tình huống chung quanh xong, lúc này Lăng Lam mới đem tầm mắt trở về bên người phụ nữ đàng cầm tay mình, đây là mẹ kiếp này của cô, là một vị mỹ nhân siêu cấp xinh đẹp, cho dù Lăng Lam linh hồn là con gái nhưng khi nhìn thấy dung mạo này cũng có chút mê say.

Lăng Lam đối này chuyện này rất vừa lòng, như vậy khi cậu lớn lên thì cũng sẽ xinh đẹp không kém rồi, dù không thể làm đại mỹ nữ thì làm tiểu mỹ nữ cũng khiến cho cậu thỏa mãn. Chả ai ghét bỏ chính mình khi lớn lên có thể đẹp hơn một chút.

Lúc này, một vị trung niên chừng bốn năm mươi tuổi đi tới mép giường, đúng là quản gia Lăng Tần, ông biểu tình cung kính mà nói chuyện cùng Lam Lạc Phượng.

"Phu nhân, đã sắp xếp ổn thảo mọi việc ở chỗ chính phủ cũng như ở quân bộ, một tháng sau, Liên Bang sẽ chính thức công bố thiếu gia Lăng Lam là người thừa kế của Lăng Tiêu thiếu tướng." Giọng nói của Lăng Tần ngữ có chút trầm trọng, nếu là có thể, bọn họ tình nguyện bảo vệ gia đình có thể tồn tại vững mạnh như trước kia mà không phải như bây giờ, đẩy tiểu thư vào một cuộc sống không bình thường, vào hoàn cảnh vô cùng khó khăn và nguy hiểm.

Lăng Lam thiếu gia? Lăng Lam nghe được tên của mình, nguyên bản tinh thần có chút mệt mỏi lập tức phấn chấn. Thế giới có một đứa bé trai cùng tên với cậu ư? Lăng Lam lúc này mới nghĩ nhớ ra, cậu còn không biết tên của mình.

Lam Lạc Phượng nghe Lăng Tần lời nói, hốc mắt lại đỏ lên lần nữa, những giọt nước mắt trong suốt cứ như vậy rớt xuống: "Lăng Tiêu nhất định sẽ cao hứng."

Lam Lạc Phượng biểu hiện như vậy khiến cho người nữ bộc bên cạnh hoảng sợ mà khuyên giải, một lúc sau Lam Lạc Phượng mới có thể bình phục tâm trạng của mình.

Lam Lạc Phượng lau nước mắt, cô cố nén bi thương, cô biết chính mình không thể ngã xuống, những thứ của Lăng Tiêu cùng với đứa con Lăng Lam đều đang cần cô bảo vệ, dù Lăng Lam có thể kế thừa mọi thứ của Lăng Tiêu, thì chờ tới lúc con lớn dần cũng sẽ còn rất nhiều nguy hiểm có khả năng, cô không thể thiếu cảnh giác.

Lam Lạc Phượng cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ của Lăng Lan nói: "Lăng Lam, con của mẹ, mẹ thực xin lỗi con, từ nay về sau, con chính là thiếu gia của Lăng gia, mãi mãi cũng chỉ có thể là thiếu gia của Lăng gia!" Trong lòng Lam Lạc Phượng đối với con thật áy náy, nhưng tia kiên quyết trong mắt cô không vì vậy mà bớt đi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Lời nói của Lam Lạc Phượng làm Lăng Lan cảm thấy có chút hỗn độn: Lăng Lam thiếu gia? Là chỉ cậu sao? Chết tiệt, tôi thế nhưng đầu thai làm con trai sao? Nhất định là nghe lầm rồi……

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Bởi vì hai ngày này Lam Lạc Phượng vẫn luôn lo lắng cho Lăng Lam, nên thân thể đã tiêu hao quá nhiều, sau khi xử lý xong một số việc liền không chịu nổi mà ngủ quên.

Lăng Lam chờ người nữ bộc kia xoay người liền lén lút đưa tay kiểm tra thân thể một chút…

Bình! Lăng Lan lập tức mất bình tĩnh.

Cái gì?! Không thể nào! Tại sao lại là nam? Hu hu.

Đều này khiến cậu khóc dòng trong lòng, cũng may cậu vẫn gọi là Lăng Lam như trước, dù sao cái tên này cũng theo cậu hơn hai mươi năm, đột nhiên đổi cái tên khác, cậu có chút khó tiếp nhận, dù cái tên vẫn như trước, nhưng cậu không còn là con gái nữa.

Bất quá, không chờ cậu khóc lâu cậu liền lâm vào một mảnh lo lắng.

Nếu chữ thiếu gia này có ý nghĩa giống như vạn năm trước, vậy chắc chắn có diều gì đó không tốt xảy ra. Cậu khẳng định bởi vì nguyên nhân nào đó, khiến cậu trở thành thiếu gia của nhà này.

Điểm áy náy trong mắt mẹ, cậu nhìn thấy rất rõ ràng. Chính là dù cho áy náy, nhưng mẹ cậu vẫn quyết định như vậy thì nhất định phải có lý do nào đó.

Nếu thấy hay, anh em thêm điểm vote cho mình nhé.