Chương 2: Chuyện 20 năm về trước

Kiếm Tung Đại Lục

Chương 2: Chuyện 20 năm về trước

Bàn Cổ Đại Thần khai thiên tịch địa, tứ đại Nguyên Linh trong thế giới hồng hoang dần dần phát triển thành 5 yếu tố ngũ hành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ. Trong quá trình phát triển, Bàn Cổ thai nghén tam đại Thần Thú: Tổ Long, Nguyên Phong, Thủy Kì Lân.
Tam đại Thần Thú sinh sôi nảy nở, lần lượt sinh ra Lân Giáp thống lĩnh, nắm giữ Long Tộc biển cả;Phi Cầm thống lĩnh, nắm giữ Phượng Tộc trên trời; Vạn Thú thống lĩnh, nắm giữ Kì Lân Tộc.
Do thành viên 3 tộc không ngừng tăng lên, nên không tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn giữa nội bộ 3 tộc. Theo thời thế xoay chuyển, nhằm đạt được quyền thống trị thế giới hồng hoang, 3 tộc bắt đầu gây chiến với nhau, thế giới hồng hoang bị phá hủy nặng nề, cuối cùng bị vỡ thành 4 mảnh lớn:
• Linh Vực: là thế giới người thường và tu chân giả sinh sống.
• Long Vực: là thế giới Thần Thú hỗn độn và thời đại sau sinh sống
• Quỷ Vực: là nơi của Lục Đại Luân Hồi
• Đại La Vực: nghe nói là thế giới Đại La thần tiên cư ngụ, người của Đại La Vực có thể trường sinh. Là mục tiêu phấn đấu cả đời của tu chân giả Linh Vực.
Một miền có thể do nhiều Tinh Vực (một Tinh Vực tương đương với một dải Ngân Hà) ghép thành. Câu chuyện của chúng ta chủ yếu xảy ra ở Linh Vực.
Tại một nơi tên là Xích Lan Đại Lục trong Linh Vực, 10 vạn năm trước, Cổ Yêu Tộc tự xưng là "Thái Nhất" xâm lược Xích Lan Đại Lục, bách tộc chiến đấu chống trả nhưng cuối cùng thất bại. Người đứng đầu tộc ra đầu hàng, bách tộc cũng lần lượt quy phục. Thủ lĩnh Cổ Yêu "Thái Nhất" lập ra Thiên Yêu Vương Đình. Vạn năm sau, chúng tộc làm nô dịch cho Thiên Yêu Vương Đình, bị áp bức bóc lột, sống trong cảnh lầm than cơ cực,
Nhưng Thiên Yêu Vương Đình chưa dừng lại ở đó. Dã tâm ngày càng bành trướng, Thái Nhất tộc lấy Xích Lan Đại Lục làm bàn đạp tiếp tục tấn công các Tinh Vực khác, chiến tranh xảy ra ở khắp mọi nơi……
7 vị cao thủ tuyệt đỉnh của Nhân Tộc nhân cơ hội Thiên Yêu Vương Đình chinh phục bốn bể, liên kết bách tộc còn lại tấn công Thiên Yêu Vương Đình, đánh tan chúng yêu, thống trị Thiên Yêu Vương Đình hùng mạnh của Linh Vực. Sau khi kết thúc sự huy hoàng của Yêu Tộc, Nhân Tộc từ đó đứng lên thay thế, trở thành tân hoàng đế của Linh Vực.
Qua vạn năm sau, những nhân tộc qua các cuộc đấu tranh, tìm tòi, dần dần hình thành một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, có nhiều môn phái xưng là chính phái cũng như tà phái xuất hiện, phe chính phái do 7 vị cao thủ tuyệt đỉnh của nhân tộc sáng lập ra 7đại môn phái.
[Cộng Đồng] Kiếm Tung Đại Lục - Hồi II - 2
Sau khi 7 vị cao thủ này lần lượt rời khỏi phiến thiên đại, phi thăng đến các vị địa cao hơn, tiếp tục việc chinh phục cảnh giới cao hơn thì nhân tộc dần xuống dốc.
Các cao thủ mới được sinh ra ngày càng ít, họ quên đi việc phải góp sức mạnh lại để bảo vệ lục địa, chống lại sự xâm lăng của yêu thú mà quay ra tàn sát lẫn nhau để chiếm vị thế độc tôn lại Xích Lan Đại Lục.
Chiến tranh lại xảy ra liên miên không dứt, không chỉ các tiểu môn phái sáng nở chiều tàn, các bang hội hùng mạnh cát cứ một phương vài năm sau không còn một bóng dáng. Thất đại môn phái cũng chịu hoàn cảnh tương tự, tam đại môn phái dần tan rã, một đại môn phái khác khởi động đại trận hộ vệ, quy ẩn, thoát khỏi giang hồ. Chỉ còn tam đại môn phái trở thành tam đại siêu cấp thế lực hình thành tam trụ thống trị Xích Lan Đại Lục.
Lại qua 1 vạn năm, không hiểu lý do tại sao các tên Xích Lan Đại Lục lại rơi dần vào quên lãng, tất cả mọi người đều gọi nó bằng một cái tên " Kiếm Tung Đại Lục".
Tại một nơi rộng lớn thuộc phía bắc đại lục, được gọi là Bắc Vực, một nơi nhiều núi non trùng vĩ, phong cảnh hữu tình tồn tại một môn phái mà nghe tên thôi cũng nghe lạnh người, một môn phái thuộc tam đại siêu cấp môn phái thống trị Kiếm Tung đại lục.
Môn phái này sử dụng song đao, thân thủ mỗi đệ tự rất nhanh nhẹn, uyển chuyển, một khi ra đòn như nhẹ nhàng mà sấm chớp, các sát thủ lừng danh đa phần đều xuất thân tại đây, Nguyệt Ảnh Phái.
Trên một khu đất trống rộng lớn được một hàng cây thông bao quay có mấy chục người ngồi lặng yên.
Lúc này bọ họ mang một vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc, hơi thở đều đặn, mắt nhắm hờ. Mỗi lần bọn họ hít thở, không khí trong không gian quanh đây như rung động.
Cơn gió thoảng qua khiến những bộ y phục phất phơ tạo nên một cảnh tượng đẹp lạ thường.
Trong một góc sân, tương tự cũng có một người lặng yên, vận một bộ đồ đen, hai mắt nhắm chặt, hai tai đặt trước ngực.
Người thanh niên này có mái tóc màu đen mềm mại nhưng hơi rối, gương mặt gầy gò non nớt nhương nhìn có vẻ già trước tuổi.
Hiện tại người thanh niên này đang cố thu hút linh lực đất trời, những vầng hào quan mà mắt thường cũng có nhìn thấy được tỏa ra trên thân thể, nó như muốn chui vào trong cơ thể hắn.
Không gian có chút rung động, cả chục người đang luyện công chợt mở mắt hướng về người thanh niên.
" Thập Thiên thật là lợi lại quá đó mà, đại sư huynh của chúng ta đang mắc kẹt tại tầng 10 luyện khí đã 2 năm, nhưng Thập Thiên này được sư phụ nhặt về dưới chân núi chỉ cần 6 năm là có thể tuy luyện đến tầng 10, cơ hồ muốn đột phá lên Trúc Cơ, nghe nói chỉ cần đạt đến cảnh giới trúc cơ là có thể vào được hàng ngũ đệ tử chân truyền, được một số vị trưởng lão hoặc hộ pháp nhận làm đệ tử, truyền thụ các chiêu thức võ công cao tầng trong Nguyệt Ảnh Phái." Một thiếu niên mở miệng nói.
Một chàng thiếu niên dáng người mập mạp khác thở dài:
Haizzz, ta thấy tên Thập Thiên này suốt ngày chỉ có luyện công và luyện công rồi lại luyện công, năm hắn vừa vào nguyệt ảnh phái, chỉ như một tên yếu ớt, thư sinh trói gà còn không chặt, nhưng bây giờ nhìn xem, trong đám chúng ta, sợ đại sư huynh ra không còn ai có thể so với hắn.
Huynh ấy nhìn cũng đẹp trai, nhưng mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, hỏi cả chục câu mới trả lời muội một câu. Một vị cô nương nói.
Ha ha, kết chàng đó rồi sao tiểu sư muội, huynh tưởng muội chỉ thích thả diều, hái hoa, bắt bướm chứ. Anh chàng mập mạp lúc nãy đáp lại.
Ầm ầm,
Trong khi bọn hắn đang nói chuyện thì từ phía góc sân đó có sự rung động không gian lại kì.
Thành công rồi sao?
Người thiếu niên tên Thập Thiên kia chợt mở mắt, đôi mắt một màu đen láy, lạnh lùng, khí chất Thập Thiên như thay đổi, linh khí xung quanh dao dộng như mạnh hơn.
Một hơi thở ra, rồi thu lại, linh lực tỏa quanh Thập Thiên giống như vui mừng khi được đổi chất lại thu vào cơ thể.
Hắn, Thập Thiên, một thiếu niên 15 tuổi, chỉ mất hơn 6 năm là đạt đến cảnh giới mới, một cảnh giới tiền đề nền tản trong thế giới tu chân, Trúc Cơ.
Miệng không mở nụ cười, khuôn mặt không tỏ vẻ vui mừng, vẫn ánh mắt ấy, cử chỉ lạnh lùng ấy, Thập Thiên đứng dậy, đi về phía sau đại điện.
Thật là đẹp trai quá đi mà, huynh ấy đã luyện thành Trúc cơ rồi, Tiểu Trư Trư, huynh thấy chưa, người ta vào sau huynh 5 năm mà huynh giờ chỉ là luyện khí ngũ cấp, ăn ngủ cho lắm vào.
Thấy rồi, muội tưởng ta mù chắc, chẹc chẹc, vậy trong lần mở Tiên Lộ kì này, phái ta lại có them 1 người vào tiên lộ, nghe đâu chỉ cần vượt qua mỗi tầng trong tiên lộ nhận được sự tẩy luyện, tu vi tăng cao, võ công tinh tiến.
Không còn nghe tiếng nói của các sư huynh muội, Thập Thiên từng bước đi về một khu nhà nhỏ, nơi đây là nơi sống của các đệ tử cấp thấp trong Nguyệt Ảnh Phái như hắn.
Up level Trúc Cơ kỳ rồi sao. Một người với mái tóc bạc phơ, râu trắng, ánh mắt nhìn sáng rực đứng trước cửa phòng.
Dạ, đệ tử vừa đột phá thành công Trúc Cơ Kỳ. Thập Thiên trả lời.
Khá lắm, khá lắm, không phụ trông mong của ta. Nhà ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi, đừng luyện công nữa, hãy điều hòa linh khí để thân thể quen dần với cảnh giới trúc cơ đi.
Dạ, đệ tử đã rõ.
[Cộng Đồng] Kiếm Tung Đại Lục - Hồi II - 3

Thập Thiên bái tạ sư phụ xong rồi rời bước vào phòng.
Nhìn theo bóng lưng mang một vẻ cô độc, buồn bã ấy, sư phụ Thập Thiên thở dài:
Haizzz, mới đây mà đã hơn sáu năm rồi, đứa trẻ ta gặp dưới chân núi bây giờ cũng đã dần cứng cáp, thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng nó vẫn không thể xóa sự cô tịch, buồn bả trong mắt nó.
Về đến phòng, nằm trên một chiếc giường cũ kĩ, trong đầu Thập Thiên lại thoáng lên một bóng hình.
Một cô gái vận một đồ trắng, lưng lúc nào cũng mang 1 cái hộp gỗ dài được gói trong một tấm lụa màu đỏ, dáng điệu thướt tha, mỗi khi nở nụ cười là hiện lên 2 chiếc răng thỏ tô điểm thêm sự xinh đẹp
Cô gái này có vẻ hơn Thập Thiên mấy tuổi, đi theo nàng là một bà lão cầm một cây trượng màu vàng đồng. Lúc cả nhà Thập Thiên bị truy sát, cha Thập Thiên dẫn Thập Thiên chạy suốt 3 ngày 3 đêm, một đứa trẻ 8 tuổi thì sức đâu mà chịu nổi, mang Thập Thiên trên lưng, người đẫm đầy máu, trong tay ông chỉ cầm một thanh kiếm màu đen thẫm.
Đến một khu rừng nọ, khi vừa đặt Thập Thiên xuống thì bỗng một giọng nói vang lên.
Đứng yên, tất cả đã bị bao vây.
Huỳnh Trường Giang, nhà ngươi không thể không tha cho 2 cha con ta sao?
Ha ha, tha, được, ngươi hãy cầm kiếm tự vẫn đi, ta sẽ cho con ngươi một đường sống.
Ánh mắt Thập Thương chợt lóe lên:
Hừ, ngươi là đồ tráo trở lòng dạ đen tối, cả nhà ta 69 mạng người bị ngươi cùng Huỳnh Trấn Thành chém giết, máu đổ thành sông, vậy mà ngươi còn có thể cho con ta một đường sống sao?
Đừng nhiều lời, ngươi đã sức cùng lực kiệt, khôn hồn thì giao thanh tru tiên kiếm màu đen kia ra cho ta, ta sẽ cho 2 cha con ngươi ra đi một cách thanh thản.
Hừ, người còn kiếm còn, người mất kiếm cũng còn. Ngon thì nhà ngươi ra đây đấu với ta một trận.
Ha ha, một Luyện khí thất phẩm như ngươi mà đòi đấu với ta ư, để xem nhà ngươi cầm cự được bao lâu nữa, 500 anh em đâu, lên….
Một đám người xuất hiện, trên tay họ là thanh gươm sáng bóng, khuôn mặt ai cũng dữ tợn.
Không lẽ ta đã cùng đường rồi sao? Thập Thương ngước mắt lên nhìn bầu trời trầm ngâm. Chỉ vì một thanh kiếm màu đen mà cả gia đình ta ly tan, người mang trọng bảo mang tội thật mà.
Đặt đứa con ra sau lưng, Thập Thương nói:
Thập Thiên, con hãy nhớ rằng, nếu như bây giờ cha có thể mang ra khỏi nơi này, hãy tìm một nơi thật xa, sống một cuộc đời giản dị, tránh xa nhân thế hồng trần.
Cha, con không đi. Khuôn mặt Thập Thiên rơi nước mắt.
Con muốn cha cùng đi với con, con muốn gặp lại sư tỉ con, muội muội của con, con nhớ họ, con sợ.hu hu hu
Thập Thiên đừng khóc, là một đấng nam nhi chỉ có thể chảy máu không rơi lệ.
Bỗng nhiên kiếm khí ở đâu ùn ùn kéo đến. Thập Thương giơ kiếm đỡ đòn. Vừa chống cự cho bản thân, vừa đỡ đòn cho đứa con trai nhỏ chỉ mừng sinh nhật 8 tuổi cách đây vài ngày.
Vết thương trên người càng nhiều lại càng nhiều, vừa đánh ông vừa mở đường máu mong đem đứa con trai thoát thân.
[Cộng Đồng] Kiếm Tung Đại Lục - Hồi II - 4

Nhưng sức ông đã kiệt, những vết thương như níu kéo ông về với đất mẹ, máu ông đã ướt đẫm người, cả người chỉ còn là một màu máu đỏ thẫm chi chít thương.
Mắt ông như trĩu xuống, ông không cầm cự được lâu nữa rồi.
Bỗng Huỳnh Trường Giang reo lên: Ai???
Hai bóng người một già một trẻ xuất hiện, một bà lão cầm một cây trượng vàng óng ánh, một vị tiểu cô nương nhỏ mang trên lưng một thùng gỗ đi theo.
Hừ, chỉ là 2 bà cháu khố rách áo ôm. Tên kia, giết hai đứa nó, việc chúng ta làm ở đây không thể để ai biết.
Ngay sau đó một bóng người lướt đến 2 bóng dáng một già một trẻ kia, bỗng không một tiếng động vang lên, mới thấy một sát thủ lao đến giờ bỗng nhiên hóa thành một đám khói màu đỏ thẩm.
Vị thiếu nữ kia nhắm mắt, dụi vào người bà lão. Bà lão vẫn đứng đó, ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trên mặt Huỳnh Trường Giang lộ lên một vẻ sợ sệt chưa từng có. Hai chân hắn run run, hắn nghĩ bản thân vừa đập đầu vào khối đá rồi.
Tất cả đi mau, có cao thủ.
Vừa định hình lại hắn đã hét lên.
Hừ, hù cháu ta lại muốn đi sao.
Bóng người Huỳnh Trường Giang vừa lao vuốt đi, theo đó có vô số bóng đen bay theo. Bỗng như từ trong không trung xuất hiện những con rồng, không phải những con rồng thật sự, mà là những hình hài con rồng như làn khói bay theo đám người đó.
Á, không….
Vừa một đám người hùng hùng hổ hổ, bây giờ khi bị những bóng rồng đó lướt qua đã tan thành làn khỏi màu đỏ ghê sợ, không một mùi vị tanh nồng nào xuất hiện, nhưng thấy cảnh đó thì Thập Thiên bỗng nhiên nôn mửa.
Thập Thương đã qua cơn truy đuổi, nhưng ông ta biết bản thân chỉ còn thoi thóp được vài giây. Miệng thiều thào nói: Đa tạ vị ân nhân này đã giúp đỡ.
Hừ, ta không rảnh làm ân nhân của ngươi, tại bọn nó dám làm cháu gái ta sợ hãi, việc của ngươi ngươi làm, ta ta làm, sống chết của ngươi mặc kệ, ta đi.
Bà lão ngoảnh bước ra đi, nhưng vị thiếu nữ nhỏ nhắn ấy cầm khăn chạy lại Thập Thiên và nói: Đệ băng bó vết thương lại đi.
Thập Thiên ánh mắt lạ lẫm nhìn vị tiểu cô nương, sau hai tay run run nhận chiếc khăn màu trắng thoang thoảng mùi hương.
Đi thôi. Bà lão ngoảnh mặt lại nói.
Vị tiểu cô nương vội nhìn Thập Thương bằng một ánh mắt xót ra rồi bước đi.
Thập Thiên nhìn lại cha mình, ông đã sức cùng lực kiệt, bây giờ chỉ là ngọn đèn léo lên lúc sắp tắt.
Nước mắt Thập Thiên bỗng rơi xuống.
Thập Thương gã gục xún khoảng cỏ, một khoảng cỏ bây giờ đã đổi một màu máu.
Thiên nhi, cha giờ đã không thể đi tiếp cùng con nữa rồi.
Không, cha phải ở lại với con. Những giọt nước mặt lại tun trào thêm trên khuôn mặt đứa trẻ ngây thơ nhỏ nhắn ấy.
Con, con đừng khóc, hãy nhớ lời cha dặn, hãy cầm thanh kiếm này, nó là vậy tổ truyền của gia tộc, hãy mang nó đi thật xa, đi một nơi mà không ai biết đến, Đừng có trả thù làm gì, hãy nhớ lời răn của tổ huấn: Thanh kiếm này không được bao giờ hiện thế, một khi hiện thế thì máu chảy thành sông, lục địa sôi trào, thiên kiếp đến.
Rồi ông không nói gì nữa, ông đã vĩnh viễn ra đi, bỏ lại một đứa con nhỏ chỉ 8 tuổi giữa cuộc đời.
Thập Thiên ngồi đó, ôm cha khóc, hắn khóc như chưa từng được khóc, khóc đến nỗi nước mắt của hắn giờ như đã cạn, cổ hắn đã khan.
Một cơn mưa bất chợt đổ xuống, một cơn mưa như trút nước. Trong một khu rừng vắng giờ chỉ còn 2 bóng người, một già, một trẻ, một nằm, một quỳ.
Ánh mắt đứa trẻ đó bỗng nhiên từ từ lạnh lùng lại, khuôn mặt bỗng như già đi trước tuổi. Tay hắn siết chặt thanh kiếm, siết chặt đến nỗi bàn tay nhỏ nhắn ấy chảy máu, một dòng máu đỏ ứu ra từ bàn tay rồi chảy từ từ về phía mũi kiếm.
Thập thiên bây giờ hai mắt trống không, không để ý thấy dòng máu mình bỗng nhiên theo thân cây kiếm vẽ nên một trận đồ nhỏ, những giọt máu như thấm vào thanh kiếm màu đen kia, bỗng nhiên thanh kiếm lóe lên một cái rồi vụt tắt.
Qua một đêm, Thập Thiên bỗng đứng dậy, nhìn kiếm trong tay rồi trong lòng như có một quyết định gì đó.
Sau đó Thập Thiên dùng kiếm đào một cái hố, hắn đào, hắn đào mãi, hắn không biết có phải bây giờ là một đứa trẻ 8 tuổi hay không mà vẫn đào.
Ánh chiều tàn lóe lên, xen qua giữa khu rừng, ánh mắt Thập Thiên đờ đỡn nhìn ngôi một mới đắp cho cha, xong rồi dứt khoát quay bước đi, một bóng dáng nhỏ nhắn trên lưng mang một thanh kiếm được bọc bởi một tấm vải màu đen dần tan biến trong buổi chiều tà.