Chương 1: Nếu có kiếp sau, ta vẫn yêu nàng

Kiếm Tung Đại Lục

Chương 1: Nếu có kiếp sau, ta vẫn yêu nàng

Một làn gió thoảng qua, không mang hơi ấm hay hơi lạnh như bao ngọn gió khác.
Chỉ mang một hương vị chết chóc, lạnh lẽo đến đáng sợ. Dưới chân không phải là một mặt đất có một màu bình thường, chỉ một màu đỏ thẫm, âm khí nặng nề. Từng đoạn xương, mảnh sọ rơi vãi khắp nơi. Nhưng chỉ một cơn gió là mảnh xương còn thấy đó lại biến thành những hạt bụi màu thẫm bay giữa không trung, thời gian bào mòn tất cả, dù khi còn sống vị kia có từng là nhân, tiên, ma uy danh lừng lẫy, nhưng khi ngã xuống cát bụi lại quay về với cát bụi.
Nơi đây, được mang tên là Ảo Cảnh, một vùng đất nơi Tiên và Ma tranh nhau sống chết, bao cuộc chiến tranh đẫm máu diễn ra nơi đây. Một nơi không có hòa bình, chỉ có giết chóc. Không một cành cây ngọn cỏ, không một con thú hay sinh vật nào sinh sống, chỉ một mảnh đen kịt xen lẫn một màu đỏ rợn người.
Tiên ma chi chiến chưa đến, nơi đây thường hoang vu, nhưng hôm nay lại khác, rất đông người, kẻ cầm đao, người cầm trượng, tiếng linh thú gầm gừ làm vang động cả một khoảng trời.
Giữa đám người đó, một thanh niên cầm một thanh kiếm màu đen sẫm, máu trên người ướt thẫm bộ trang phục màu đen. Một người, một kiếm đứng hiên ngang giữa một đám người già có, trẻ có, cưỡi dị quốc tượng có, Viêm thú có, lâu lâu lại có những cơn gió phất lên từ những lần vỗ cánh của một con Thánh sư cổ.
Người thanh niên đó chỉ nói một câu lặp đi lặp lại, trong ánh mắt chỉ còn một màu đỏ thẫm, nhìn vào một người con gái đang nằm đó, mắt đã nhắm, hơi thở đã ngưng:
Song Nhi, tại sao, tại sao muội lại làm như vậy.
Mặc cho các vết thương chằn chịt trên người, mặt cho những vết đao, vết chém, những vết bỏng do ma pháp gây ra, người thanh niên đó khuôn mặt không một chút sắc thái nào, ánh mắt vẫn nhìn vào người con gái. Thanh kiếm cầm trên tay chỉ một màu đen kịt, không hoa mỹ, không tỏa ra hào quang chóa mắt, nhưng mỗi khi nhìn vào ai cũng cảm thấy như trái tim mình thắt lại, đập nhanh, rồi thắt lại.
Đó chính là thanh kiếm gây ra hết xảy mọi chuyện, Tru Tiên Kiếm.
Không phải Tru Tiên Kiếm tam phẩm mà võ giả hay dùng, cũng chẳng phải thanh ngũ phẩm mà các cao thủ Hóa Thần mang theo. Hay là thanh thất phẩm? Thanh tru tiên kiếm có phẩm chất cao nhất? Chỉ có trong truyền thuyết của Kiếm Tung đại lục? Thanh kiếm chỉ có Tiên nhân, những tiên nhân thật sự, một cái lật tay là rung chuyển cả đại lục, một kiếm có thể giết người xa vạn dặm, một kiếm có thể san bằng cả Vạn Tượng thành to lớn.
Cũng không phải nốt, đó là một thanh Tru Tiên Kiếm màu đen, một màu đen lạnh lẽo. Theo như lời đồn thổi nó đã vượt qua cả thất phẩm, bát phẩm, thậm chí cửu phẩm để đạt đến phẩm chất chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, "Thần Kiếm Kiếm Tung".
Trong một số cổ tịch còn nói đến, ai mang trong mình thanh Thần Kiếm Kiếm Tung có thể vô địch đại lục Kiếm Tung, có thể xoay chuyển càn khôn, bẻ ngược thậm chí điều khiển được Thiên Đạo, điều khiển được cả thời không.
Những ánh mắt tham lam chỉ nhìn về một phía, không, một thanh kiếm mới đúng.
Nhưng tất cả những việc đó trong lòng Thập Thiên chỉ là hư vô, trong lòng hắn giờ chỉ có những hình ảnh người con gái đó hiện về,một bóng hình nhỏ nhắn, một bóng hình duyên dáng kia chợt thoáng hiện trong đầu, rõ dần, rõ dần.Chậm rãi múa lên những giai điệu lúc hư vô, lúc thoáng, lúc hiện.
Ánh mắt Thập Thiên chợt trở nên xa xăm buồn bã, đầy thương cảm...

Máu tươi vẫn chảy, Thập Thiên cảm ứng được rõ ràng rằng sinh mệnh của mình đang trôi qua rất nhanh. Hắn cả đời theo đuổi võ đạo tối cao, bỏ hết mọi tình cảm duyên trần, hắn không như các thầy chùa dứt tình, hắn đâm đầu vào tình, rồi mới dứt bỏ. Nhập tình, dứt tình, tuyệt tình. Câu khẩu quyết đầu tiên trong tu luyện Tru Tiên Kiếm.
Khoảnh khắc gần như tử vong, hắn vốn tưởng rằng tiếc nuối duy nhất phải là cảnh giới tối cao mà sinh thời hắn theo đuổi cả đời song không thể đạt tới, nhưng khiến hắn không ngờ chính là, vào thời khắc này, trong đầu hắn lại hiện lên một bóng hình, một bóng hình hắn tưởng rằng đã lãng quên từ lâu.
Bóng hình áo hồng tuyệt mỹ đó, cái quay dầu đó, cái xoay người đó... Đều toát lên vẻ phong tình tuyệt đỉnh đồng thời mang theo tình cảm sâu nặng như biển...
Song Nhi, người phụ nữ mà Thập Thiên nhập tình rồi phá tình!
- Thì ra ta chưa hề thực sự hết yêu nàng, chưa thực sự quên được hình bóng nàng.
Khóe miệng Thập Thiên hiện lên một nụ cười tự giễu, hắn thì thào lẩm bẩm.
Một chút hối hận lẳng lặng dâng lên trong lòng hắn tựa như khói sương rồi chỉ trong phút chốc đã thổi, quét khắp cả tâm linh của hắn.

Giờ khắc này, trái tim hắn đã không còn chịu sự khống chế, và cũng không muốn bị khống chế nữa...
Song Nhi, ta chưa từng quan tâm nàng, chỉ dùng nàng để luyện Tru Tiên Kiếm, nàng bất chấp tất cả yêu ta, vì ta, vì ta mà nàng đồ sát một nửa Vạn Tượng, vì ta mà đập nát chân linh, vì ta nhập ma mà không ngại khó khăn cướp tâm đan về, vì ta…
Trong lòng Thập Thiên đầy sự buồn bã, chua xót...
Giờ nàng nằm đây, trong vòng tay ta, một ước nguyện nàng hay đùa, chỉ cần chết trong vòng tay ta là nàng mãn nguyện, chỉ cần ta cần là nàng vung đao đồ sát hết người trong Kiếm Tung đại lục rồi chết trong vòng tay của ta.
Ta đã luyện đến mức tru tiên kiếm cắt đứt mọi xúc cảm, cắt đứt mọi vương vấn hồng trần, mà tại sao giờ ta lại đau thế này.
Một cơn mưa chợt đến, đã biết bao cơn mưa trút xuống nơi lãnh lẽo này. Một cơn chưa hay hàng nghìn cơn mưa trước chưa bao giờ gột bớt màu đỏ thẫm trên vùng đất này. Một cơn mưa thật to, nhưng đám người vây quanh Thập Thiên vẫn đứng đó, siết chặt vũ khí trên tay, mắt cùng nhìn về một hướng.
Thập Thiên, nể tình ngươi từng là đồ đệ thân truyền của ta, hãy giao tru tiên kiếm của nhà ngươi cho sư phụ, ta đảm bảo ngươi sẽ toàn mạng ra khỏi ảo cảnh này.
Sư phụ ư? Người thanh niên Thập Niên chợt nói.
Ông nói ông là sư phụ ta? Sư phụ ta vì thanh tru tiên kiếm này lập mưu ám hại cả huynh đệ ta, sư phụ ta vì bộ khẩu quyết kiếm tung thần kiếm mà dùng chính con gái mình làm thủ đoạn để đạt được, sư phụ ta mà truy sát ta 3 ngày 3 đêm tại u minh cốc, ông thử hỏi như thế thế gian này có đệ tử nào nhận sư phụ như thế không?
Ánh mắt thập thiên phóng thẳng về một lão nhân đứng giữa đám người, trên song đao lão nhân đó vẫn còn vết máu, một chút không ít da thịt của Thập Thiên.
Thập Thiên, ngươi đừng nhiều lời, thân ngươi mang thanh hắc kiếm tru tiên kiếm là ma kiếm gây hại nhân gian, ta cùng nhị đại môn phái phải phong ấn nó lại để giữ sự yên bình cho đại lục.
Ma kiếm sao? Thập thiên chợt cười, đúng, nó là ma kiếm, thanh ma kiếm đã đồ sát biết bao yêu thú tràn vào Vạn Tường thành lúc 15h30 hằng ngày, các huynh muội nhớ sự kiện này để kiếm đồng khóa, lễ kim và điểm danh vọng nha,(hehe)
Thanh kiếm này đã diệt Quỷ Vương U long cốc, diệt ác viêm thú, phong ấn ác thần lân. Khi nó cùng ta chinh chiến Vạn Tượng thành,Nam chiếu, lưỡng giới sơn ta thấy các ngươi tung hô thần kiếm mà???
Thập Thiên, ngươi đừng nhiều lời, ác ma như ngươi chết bao lần cũng không đủ, dụng bao nhiêu nhiêu tâm đan cũng không hết ma khí trên người, khôn hồn hãy buông kiếm đầu hàng, ta sẽ cho ngươi ra đi thanh thản.
Ha ha ha, ma đầu, nếu ta là ma đầu thì nhà ngươi là gì hả Hạ Phong??? Ngươi vì muốn leo lên chức bang chủ Thiên Long phái đã giết đi đệ tử chân truyền ngươi để lấy đi thần cốt, để có được tu vi như ngày hôm nay ngươi đã sát sinh bao đứa trẻ con vô tội lấy đi sinh linh chi khí trong người những đứa trẻ mới lọt lòng đó để luyện thành thiên long hống? Ha ha, ha ha…
một tiếng cười thê lương vang lên, tiếng mưa dù lớn cũng không át lại tiếng cười nghe chua xót đó.
Ha ha, còn Thần Tôn giáo chủ, ma pháp của ngươi đừng nói là ngươi cực khổ tu luyện ra đó chứ? Hay là ngươi lại dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp đá tinh luyện của sư muội ngươi, cướp đi tu vi mấy trăm năm của sư phụ ngươi.
Ha ha, thật là bi thống, thật là nực cười, ba người đức cao vọng trọng đứng đầu tam đại phái đại lục lại làm những chuyện ác nhân, ác đức, vậy là luôn cho mình là chính phái, đại nghĩa, các người so với yêu thú, u minh quỷ thì chúng phải gọi các người bằng cụ.


Một ngụm máu lại phun ra, thập thiên giờ chỉ là một ngọn đèn cạn dầu đứng trước giông bão. Giết đã nhiều, bị thương cũng không ít, vẫn còn một bàn tay rướm máu tới vãi dưới chân.
Vì truy sát hắn tam đại môn phái đã huy động một lượng cao thủ đông đảo chưa từng có, các môn phái nhỏ, các tán tu cũng đến với mong muốn mèo mù vớ phải thịt rán kiếm chát được miếng mỡ nào đó.
Song nhi muội, tại sao khi đến huynh gần ba thước đất, nằm xuống lỗ 40cm x 200_cm thì huynh mới thật sự nhìn thấy lại tình cảm huynh tưởng như xóa sạch trong tim?
Vì huynh muội đã bất chấp tất cả để yêu nhau đi anh, vì huynh muội đã chịu nhiều đắng cay, muội biết trước giờ huynh chỉ lợi dụng muội để luyện kiếm, huynh dành tình cảm cho muội với một lý do là để vứt bỏ, Song nhi, muội ngốc quá.
Từng giọt mưa dường như rơi nhẹ nhàng hơn trên khuôn mặt kia, một khuôn mặt khả ái.
bỗng nhiên trên miệng thập thiên lại nở cụ cười, hắn cười, hắn lại cười trong một hoàn cảnh trớ treo như thế này.
Khóe mắt hén lại chảy ra một màu máu, không biết hắn đã còn tuyến lệ hay không hay đó chỉ là những giọt máu còn vương lại trên người.
Thập Thiên, ngươi đã tàn sát biết bao người, sát khí trên người ngươi quá nặng, thiên đạo đã ra tay, chiến lực ngươi đã giảm xuống không biết bao nhiêu lần, khôn hồn hãy buông kiếm đầu hàng.
Đầu hàng đi, đầu hàng đi. Hàng trăm tiếng hò hét lại vang lên, những giọt mưa như rung động bay ngược lất phất.
Thập Thiên không buồn để ý đến, tay lại vuốt thanh kiếm màu đen sẫm trong tay.
Tru Tiên Kiếm, Thần Kiếm Kiếm Tung ư, nếu nó có sức mạnh như lời đồn như ta đâu phải chịu cảnh bị truy sát đến đây, ta đã mang thanh kiếm này trong người suốt bao năm mà chưa khai phát hết sức mạnh tiềm ẩn của nó, ta càng tìm, nó càng ẩn, chỉ biết rằng khi cầm nó ta mất hết giác quan, vô ưu, vô lo, vô sầu, vô cảm. Không sử dụng song đao của Nguyệt Ảnh phái, chỉ cần dùng các chiêu thức của Nguyệt Ảnh với thanh kiếm này thì uy lực được tăng lên mấy bậc.
Sức đã cạn, Thập Thiên cảm thấy bản thân có thể ra đi bất kì lúc nào, chàng có thể đứng đây là đã vận hết sức bú bình, còn vương vấn cõi hồng trần, muốn nói một lời xin lỗi đến người con gái tên Lâm Song Nhi chàng đã ruồng bỏ.
Sức mạnh thiên đạo đã ép xuống, trong Kiếm Tung đại lục bất kì ai có sát khí cao đều bị Thiên đạo dùng một sức vô hình ép chiến lực dần dần rơi xuống đáy.
Tay siết chặt, ánh mắt chợt lóa lên, bọn người Thiên Tôn, Thiên Long cùng Nguyệt Ảnh phái sắp động thủ, có lẽ đây là chiêu thức chàng có thể tung ra cuối cùng, một chiêu sau đó vĩnh viễn kết thúc, kết thúc đi sự sống, đau khổ mang trong người.
Nụ cười lại nở trên môi, chàng chắc có lẽ chỉ tìm lại chút hơi ấm, một chút xót xa, tìm về hình bóng khi đã qua thế giới bên kia.
Sát


Hàng chục cao thủ lại xông lên, tiếng giáo mác, tiếng gươm đao cọ vào nhau, những vị Thiên Tôn vận linh lực tung ra ma pháp.
Đã đến nước này, ta chẳng còn gì để lưu luyến.
Kiếm Tung chiêu thứ 7, ĐOẠN, 1 kiếm đoạn tình, đoạn duyên, đoạn nợ, đoạn luôn sinh mạng. Một chiêu kiếm giết người giết ta.
- Giết
Kiếm khí bay tung tóe, những cao thủ chưa kịp vận khí hộ thân đã bị kiếm khí cắt lìa, máu lại chảy.
Thức cuối của chiêu ĐOẠN là người sử dụng kiếm tự đâm vào tim, kích thích hết tiềm năng cơ thể, cũng như tên gọi của nó, ĐOẠN.
Một thứ ánh sáng, không, một màu đen lóa lên bao trùm tất cả, không có tiếng thét, không có tiếng la, chỉ một màu đen yên tĩnh đến lạ kì.
Hết hồi I....